“Chết chưa?” Doãn Lăng Vinh nhíu mày, lúc này linh quang do Tân Trạm đánh ra cũng đã đập lên trên Vòng hộ pháp ở bên ngoài thân thể anh ta.
Một tiếng ầm vang lên, luồng linh quang ấy xuyên qua màn sáng và đánh về phía Doãn Lăng Vinh.
Con ngươi của Doãn Lăng Vinh co rút lại, thế mà trong luồng linh quang này lại là một con rối toàn thân tỏa ra ánh kim loại sáng bóng.
Thực lực cũng đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong cảnh hợp thể.
Bộp!
Con rối này rơi xuống trước mặt Doãn Lăng Vinh, rồi đột nhiên kẹp chặt anh ta.
Mà cùng lúc đó, sáu con Hỏa Long ở bên trong biển lửa lên tiếp phát ra tiếng rống hoảng sợ, thân thể liên tục bị nổ tung.
Trong ánh mắt không thể tin tưởng được của Doãn Lăng Vinh, Tân Trạm với khí tức của năm loại chí hỏa đang xoay quanh trên toàn thân mà đi ra từ trong biển lửa như một vị chiến thần hỏa diễm.
Bước chân đó tuy chậm mà nhanh, trong phút chốc đã lao tới Doãn Lăng Vinh.
“Năm loại chí hỏa, Môn chủ của chúng ta cũng chỉ có bảy loại chí hỏa mà thôi, hơn nữa thế mà bên trong đó lại có Xích Hỏa và Hắc Hỏa, rốt cuộc cậu có được thứ này từ chỗ nào”
Doãn Lăng Vinh rất kinh hãi, liều mạng giấy giụa tránh khỏi con rối.
Tuy nhiên cho dù con rối thuộc cảnh giới đỉnh phong cảnh hợp thể không bằng tu sĩ thật sự, nhưng trong thời gian ngắn mà muốn bất chấp tất cả để khống chế đối phương thì cũng có thể làm được.
Doãn Lăng Vinh tránh không thoát, vì thế dưới tình huống nguy cấp đã phun ra một ngụm máu huyết để giữ mạng.
Máu tươi băn ra tung tóe, anh ta hóa thành một đám sương mù màu đen, bỗng nhiên trong đám khí đen đó có hàng nghìn hàng vạn chiếc châm độc màu đen, mỗi chiếc đều vô cùng dài và sắc bén, nhìn thôi cũng đã khiến cho người khác phải phát run.
Châm độc bay như mưa lớn mà bắn về hướng Tân Trạm.
Đây là thủ đoạn giữ mạng lớn nhất của Doãn Lăng Vinh, trên thực tế những châm độc trông không có chút bắn mắt này lại là từng chiếc chí bảo thượng cổ, có thể xuyên qua tất cả vạn vật trong trời đất.
Nếu như Tân Trạm không tránh né thì những châm độc kia sẽ xuyên qua Tân Trạm trong nháy mắt.
Khoảng thời gian này cũng đủ để bản thân tránh khỏi con rối chết tiệt kia rồi.
Nhưng mà điều làm Doãn Lăng Vinh phát điên là khi Tân Trạm đối mặt với châm độc mà chính mình bắn ra lại không tránh không né, như thể đã quyết chí tiến lên.
Những chiếc châm độc này tỏa ra khí tức động trời như thế, Tân Trạm này dựa vào cái gì và tại sao lại dám không né tránh.
Phựt phựt phựt!
Những chiếc châm độc ấy xuyên thủng Tân Trạm ở ngay dưới ánh mắt khó mà tin nổi của Doãn Lăng Vinh.
Toàn thân bị kim độc đâm vào, nhưng lông mày của Tân Trạm không hề nhíu lại một chút nào.
Anh hoàn toàn không để ý tới máu trên người mình đang chảy ra, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chăm lên người Doãn Lăng Vinh, âm ầm tung ra một chưởng.
Yêu hoàng chưởng trực tiếp dọc theo bàn tay bùng phát.
Cấp bậc tinh nhuệ tam đầu Phệ Thiên Trùng theo Tân Trạm phá vỡ linh khí, chui vào trong cơ thể của Doãn Lăng Vinh.
“Anh điên rồi, giết tôi, anh cũng sẽ phải chết”
Cảm nhận được kinh mạch xương cốt đang bị Phệ Thiên Trùng cắn xé, Doãn Lăng Vinh không thể tin được, vừa phun máu vừa gầm lên giận dữ.
Sao Tân Trạm lại điên cưồng như vậy, thà liều mạng đến mức cả hai cùng bị thương cũng muốn giết chết anh ta..