Cái tát vang giòn này làm cho Sử Thi Vũ đang hồn bay phách lạc phục hồi lại tinh thần.
“Giết, cậu nói đúng, nhất định phải giết anh ta”
Sử Thi Vũ cắn răng, anh ta cũng hiểu chuyện đến nước này đã không thể bỏ qua được nữa rồi.
Bản thân đánh lén đồ đệ của cung chủ, Thánh nữ của cung điện Cực Hàn Băng mà chuyện này vốn đã là tội lớn.
Hơn nữa rõ ràng Tân Trạm đã thực sự nổi giận, anh ta không đánh trả thì Tân Trạm cũng sẽ giết anh ta.
“Cậu là đỉnh phong cảnh hợp thể, tôi là hợp thể cảnh cửu phẩm, chúng ta hợp tác thì sẽ không phải là thứ mà đám thuộc hạ kia có thể so sánh được” Sử Thi Vũ lại dâng lên lòng tin lần nữa.
Cho dù bản thân mình không phải là đối thủ của Tân Trạm, nhưng thêm cả Doãn Lăng Vinh thì chẳng lẽ lại vẫn không đủ để giết anh ta à.
“Cậu trái tôi phải, ai cũng không được nương tay và phải đối phó với anh ta như đối phó với đỉnh phong cảnh hợp thể”
Lần ra tay vừa nãy của Tân Trạm cũng khiến cho da đầu của Doãn Lăng Vinh tê dại.
Đối phó với tu sĩ thi triển ra đủ thể loại thủ đoạn động trời và có cảnh giới không thua kém gì đỉnh phong cảnh hợp thể.
Nương tay vào lúc này thì chính tà tự đi tìm chết.
Vun Vút!
Bỗng nhiên Doãn Lăng Vinh và Sử Thi Vũ một trái một phải, bay lên và lao thẳng tới chỗ của Tân Trạm.
Doãn Lăng Vinh hét lớn, hai tay tràn ra lửa mạnh vô tận, bay thẳng lên trời, như suối phun lên tận trời mà hóa thành ba con Hỏa Long màu đỏ, ba con Hỏa Long đen tuyền.
Sức nóng hầm hập ùn ùn kéo đến từ khắp bốn phương tám hướng, cả sáu con Hỏa Long này đều là do lửa ngưng tụ mà thành.
Doãn Lăng Vinh là trưởng lão rất được coi trọng của Cực Hỏa Môn, năm trong tay hai loại chí hỏa, còn lợi hại hơn so với những cường giả Cực Hỏa Môn mà Tân Trảm đã từng gặp trước đây.
Một bên khác, Sử Thi Vũ cũng lấy ra trường kiếm màu đen, vô số lệ quỷ tràn ra khắp nơi, chỗ anh ta đang đứng như là một mảnh mây đen, khắp nơi là tiếng kêu khóc om sòm của ác quỷ đập vào màng nhĩ.
“Chết đi!”
Doãn Lăng Vinh ra tay trước tiên, sáu con rồng bay từ trên trời xuống và phát ra tiếng gào thét, thân thể to lớn như thể thác nước đổ xuống gào rít mà bay về hướng của Tân Trạm.
Đối với chuyện này, mặt Tân Trạm vẫn luôn không có biểu cảm, thi triển Càn Khôn Di Chuyển quyết tránh khỏi công kích đầu tiên của đám Hỏa Long kia, lao nhanh mà đánh về phía Doãn Lăng Vinh.
“Anh coi tôi như là đám thuộc hạ đã chết kia của anh sao, kiêu căng ngạo mạn!”
Doãn Lăng Vinh tức đến rống lên, một quyền này của Tân Trạm đã hoàn toàn coi thường hành động của anh ta.
Hai tay của anh ta bấm quyết, sáu con Hỏa Long đuổi tới với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến phía sau Tân Trạm.
“Nghiền nát anh ta cho ta”
Doãn Lăng Vinh hét lên một tiếng, sáu con Hỏa long lập tức mở chiếc miệng lớn và định cắn nuốt Tân Trạm.
Mà trong cùng lúc đó Tân Trạm đánh ra một luồng linh quang về phía Doãn Lăng Vinh.
“Hừ, tiếp chiêu này của tôi thì người phải chết cũng vẫn sẽ là cậu”
Doãn Lăng Vinh cảm thấy luồng linh khí đó không mạnh và cũng không phải thuật độc trùng mà anh ta sợ hãi, nên đã hừ lạnh một tiếng.
Anh ta tiếp tục đánh ra pháp quyết, điều khiển Hỏa Long đi cắn nuốt Tân Trạm.
Biển lửa cuồn cuộn, trong nháy mắt bóng dáng của Tân Trạm biến mất ở giữa đám rồng khổng lồ..