Âm một tiếng, khí Đạo Vận Thạch bay vào hai mắt, Tân Trạm đột nhiên mở mắt, hơi thở dường như dừng lại.
“Đây là…”
Kích động trước chuyện vừa xảy ra.
Dưới ảnh hưởng của Thời Gian Đạo Vận Thạch, Tân Trạm nhìn thấy tất cả mọi thứ, trải qua những thay đổi rất lớn.
Giữa trời và đất, cho dù là đâu, đều có vật chất trôi chảy như sợi tơ, ví dụ như dòng suối nhỏ, không ngừng chảy xuôi theo một dòng.
Dòng chảy này lấp đầy từng ngóc ngách của thế gian, khi ánh mắt lướt qua, tất cả đều chảy theo một hướng.
“Đây có phải là nhịp tuần hoàn trôi chảy của thời gian mà Nguyệt Thời tiên tôn từng nói không?”
Tân Trạm lộ vẻ suy tư, mỗi một sợi tóc, tốc độ đều cực kỳ ổn định, giống hệt những sợi tơ kia.
Bằng cách này, bản thân có thể nhìn thấy sự tồn tại của chính thời gian.
Tiền đề của Thánh Nhân Nhất Chỉ là đóng băng thời gian, trong khoảnh khắc đó vượt qua muôn vật, làm cho đối thủ không có cơ hội phòng bị.
Bản thân hiện tại tuy có thể nhìn thấy sự trôi chảy, nhưng không thể kiểm soát sự trôi chảy đó.
“Có lẽ nên tiến hành cùng nhau”
Tân Trạm lại lần nữa lấy ra một tia khí tức Thời Gian Đạo Vận Thạch, lần này không có linh khí bao bọc, trực tiếp đặt ở trước mặt.
Đôi mắt anh nhuốm dần Thời Gian Đạo Vận Khí, có thể nhìn thấu quỹ đạo thời gian trôi qua giữa trời và đất.
Mà khí tức Đạo Vận rơi vào luồng không khí giữa trời và đất, nên có thể so sánh rõ được sự khác biệt giữa hai bên.
Quả nhiên, tại nơi khí tức Đạo Vận này không bị điều kiện khống chế, các dòng chảy nhỏ bé, mềm mại, sản sinh ra bên ngoài không gian những nhịp điệu dòng chảy dứt khoát, rõ ràng không giống nhau.
Tân Trạm quan sát cẩn thận nhưng vẫn không kịp hình hành ý nghĩ.
Bởi vì ở dưới tình huống này, một tia Đạo Vận không kiên trì được bao lâu sẽ tan biến vào không gian, biến mất vô hình.
Đại khái chỉ trong thời gian nửa nén hương, tốc độ tan biến thật là quá nhanh.
Tân Trạm nhíu mày, tính toán sơ bộ một chút, với tốc độ này, chỉ sợ rằng trong thời gian một ngày anh không thể lĩnh ngộ được, linh khí bên trong của một viên Đạo Vận Chi Thạch sẽ bị tiêu hao gần hết.
Cho dù anh có căn nguyên tinh thần, trên phương diện lĩnh ngộ có thể nhanh hơn so với người khác thì chỉ một chút thời gian này, không đủ để anh lĩnh ngộ được căn nguyên của dòng chảy thời gian.
Đương nhiên, đây cũng chính là lý do quan trọng mà Sử Thi Vũ lấy thứ này ra để cá cược.
Mặc dù Đạo Vận Thạch trân quý nhưng viên này của Sử Thi Vũ không lớn, chỉ giống như gân gà.
Đối với những tu sĩ độ kiếp cảnh, vật này quá nhỏ, không đủ để cảm động thông hiểu căn nguyên, vì vậy sẽ không có ai đưa ra giá trên trời.
Sử Thi Vũ tự mình dùng chẳng khác nào là lãng phí, mà bán ra lại cảm thấy không đáng, nên cuối cùng người được lợi lại là Tân Trạm.
Một cái vẫy tay, Tân Trạm làm tiêu tán đi khí tức, thoát khỏi trạng thái trước đó, suy nghĩ tìm tòi ngày càng thấu đáo.
Khí tức Thời Gian Vận Đạo quý báu, không thể lãng phí một cách dễ dàng như vậy được.
Hơn nữa, một khi không thể hoàn thành giác ngộ thì một chút tu hành tạm thời này chẳng khác nào là chưa đạt được mục đích.
Tốt hơn hết là nên suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào để tối đa hóa giá trị của vật này.
“Dựa vào đôi mắt phủ đầy sương trắng thì không tính là tiêu hao quá nhiều Đạo Vận Khí, chỉ là khiến nó tiêu tán trong không gian giữa trời và đất quá nhanh” Tân Trạm tập trung suy nghĩ.
“Nếu như có một người, có thể khiến cho tôi cảm nhận được tốc độ của dòng chảy thời gian không giống nhau, vậy thì sẽ giác ngộ được, viên Đạo Vận Thạch này là đủ rồi”.