Không chống đỡ được khí tức lạnh lẽo trên người Sử Thi Vũ, bàn tay của cô người làm không nhịn được mà run rẩy, khiến cho ly trà trong tay không vững vàng, lập tức rơi xuống đất.
Một tiếng giòn giã vang lên trong đại điện yên tĩnh.
“Hử?”
“Cậu chủ tha mạng”
Cô gái nhìn thấy vẻ mặt độc ác của Sử Thi Vũ nhìn sang, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng quỳ xuống.
Sử Thi Vũ nhìn cô người làm, càng nhìn càng cảm thấy giữa hai hàng lông mày của cô ta có vài phần giống với Tô Uyên, càng nhìn càng cảm thấy chán ghét, tức giận.
“Đồ hèn hạ, mày chỉ là một con tiện tì mà bây giờ cũng dám dối gạt tao!”
Ánh mắt Sử Thi Vũ lạnh lùng, một đạo linh khí bay ra không thương tiếc.
Người làm hét lên một tiếng, thân thể trực tiếp bay ra ngoài, đã tắt thở trước khi rơi xuống đất.
Những người làm xung quanh đều im lặng cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
Chỉ có hai người thân cận với Sử Thi Vũ bay đến bên thi thể cô gái, xử lý sạch sẽ.
Đối với điều này, bọn họ đã quen và đã làm việc này nhiều lân rồi.
“Tân Trạm, Tô Uyên, hai đứa khốn kiếp!”
Sử Thi Vũ đứng dậy, nắm chặt hai tay, hai mắt đỏ ngầu.
“Chôn linh tệ của tôi, cướp đi đá Đạo Vận lại còn khiến t bị mất mặt trước mọi người, bị mọi người chế giễu, danh tiếng bị vấy bẩn!”
Vốn dĩ, Sử Thi Vũ chỉ hận Tân Trạm, nhưng từ khi Tô Uyên dùng Băng Phách huyễn thuật khiến anh ta mở rộng tâm nhĩ, nói ra sự thật trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi.
Đến Tô Uyên Sử Thi Vũ cũng hận luôn.
“Việc này, không thể tính như thế này được, Tân Trạm và Tô Uyên, tôi phải báo thù cả người người bọn họ.”
“Đi, gọi những tu sĩ của Cực Hỏa Môn ở Mục Thành đến đây, nói là cậu chủ đây có việc muốn nhờ bọn họ giúp đỡ”
Đột nhiên, Sử Thi Vũ nắm chặt tay lại thành nắm đấm, anh †a nghĩ ra một kế hoạch ác độc, nói với một tên thuộc hạ của mình.
Vẻ rực rỡ trong mắt Sử Thi Vũ khiến cho mọi người rùng mình ớn lạnh.
Sau đó thời gian ba ngày, Tân Trạm đều đắm chìm trong giác ngộ bên trong không gian tinh chế.
.
Ngôn Tình Sủng
Trên thực tế trước đó anh đã lĩnh ngộ được Sinh Tử Đạo.
Vận, vì vậy mà ở bước thứ hai này, Tân Trạm đã quen thuộc hơn không ít.
Đã có một nền tảng nhất định, lại kết hợp với sự trợ giúp của Thời Gian Đạo Vận Thạch, cảnh giới của Tân Trạm tiến triển cực nhanh.
Sau ba ngày, Tân Trạm đối với căn nguyên thời gian, cũng dần dần có một chút cảm giác sơ đẳng.
Nhưng mà vẫn chưa có bí thuật thiên đạo, cũng không hoàn toàn ngưng tụ tới trình độ căn nguyên tinh thần.
Mà mấy ngày nay tất cả tinh lực của Tân Trạm đều dùng ở đó, thậm chí không có phát hiện, Gia chủ Tăng gửi tới rất nhiều truyền âm.
Tuy nhiên đối với bảo khố của Gia chủ Tăng, sự hứng thú của Trần Trạm ở mức trung bình, cho nên cũng không có tí quan tâm đặc biệt nào.
Mà tới ngày thứ ba lúc chạng vạng tối.
Trong cung điện nơi Tô Uyên đang ở.
“Thánh nữ, cung chủ mời cô đến, có chuyện cần nghị sự”
Cung điện Cực Hàn Băng có một vị chấp sự, đứng bên ngoài kính cẩn nói với Tô Uyên.
“Sư phụ đã trở lại rồi à?”.