Chiến Thần Phục Thù

chương 343

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lần này, nhờ Lục Tử Ca phát sóng trực tiếp mà toàn bộ Trung Hải mới tin vào sự thật ở đây.

Cô ta có tầm ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với mười mấy phóng viên cộng lại.

Lục Tử Ca thật sự đã có đóng góp rất lớn!

“Anh Lăng, hơn bảy mươi nghìn bệnh nhân đã được sắp xếp thỏa đáng, tất cả bọn họ đều đang được cách ly để điều trị. Trước mắt, ngoài nơi này ra, toàn bộ người dân của quận Vọng Giang cũng đang được kiểm tra và làm xét nghiệm. Tạm thời không có ca bệnh mới nào được phát hiện thêm. Nói cách khác, dịch bệnh lần này đã được khống chế”, lúc này Giang Nhược Ly vội vàng chạy đến để báo cáo công việc.

Nghe thấy những lời này, Lục Tử Ca ở bên cạnh chỉ muốn hét lên điên cuồng.

Cần bao nhiêu vật tư mới có thể điều trị cho bảy mươi nghìn bệnh nhân cùng một lúc? Cần bao nhiêu nhân lực, vật lực mới đủ chứ?

Ít nhất cũng cần đến bảy, tám nghìn nhân viên y tế.

Mà Lăng Khôi lại có thể huy động một nguồn lực khổng lồ như vậy, thực lực này, Lục Tử Ca thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.

Người đàn ông này càng ngày càng trở nên bí ẩn.

Lăng Khôi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Tiếp theo chúng ta vẫn không được buông lỏng. Sau khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ mời mọi người uống rượu”.

Giang Nhược Ly trầm giọng nói: “Đúng vậy. Vẫn còn một vấn đề mấu chốt chưa được giải quyết”.

Lăng Khôi nói: “Vấn đề gì?”

Giang Nhược Ly nói: “Là thuốc. Để điều trị loại bệnh này, thuốc y học thảo dược là loại thuốc đặc trị duy nhất. Nhưng bây giờ chúng ta không có loại thuốc này. Mặc dù dịch bệnh đã được kiểm soát, nhưng vẫn không có cách nào chữa khỏi”.

“Ngay cả khi chúng ta cung cấp các điều kiện y tế tốt nhất, nhưng nếu không có thuốc y học thảo dược, bảy mươi nghìn bệnh nhân này cuối cùng vẫn phải chết”, Giang Nhược Ly nghiêm túc nói.

Lăng Khôi cau mày: “Chỉ có thuốc y học thảo dược mới có tác dụng thôi sao?”

“Đúng vậy, chỉ có thuốc y học thảo dược là có tác dụng”, Giang Nhược Ly nói: “Thuốc y học thảo dược vốn là của nhà họ Tô, nhưng sau khi nhà họ Tô bán bằng sáng chế cho Cửu gia, toàn bộ quyền phân phối của dự án y học thảo dược đều được giao cho Cửu gia. Cửu gia lập tức liên kết với nhà họ Trương để điều chế lại thuốc y học thảo dược. Về phần số hàng tồn còn lại, toàn bộ đều bị Cửu gia cho tiêu hủy”.

Lăng Khôi hít một hơi thật sâu: “Vì không muốn bệnh nhân có thể mua thuốc y học thảo dược để chữa khỏi bệnh, Cửu gia đã cho tiêu hủy tất cả hàng tồn. Đám người này thật sự là xấu xa độc ác khiến cho người ta phải phẫn nộ”.

Để kiếm tiền, Cửu gia quả thật khiến cho người ta căm hận.

Cũng giống như việc nhiều nhà tư bản, để duy trì giá sữa bò, rõ ràng là năng lực sản xuất dư thừa, nhưng họ thà tiêu hủy hàng tấn sữa bò, cũng không muốn để cho người tiêu dùng được lợi.

Đó là sự ích kỷ tư lợi đến mức nào?

Giang Nhược Ly nói: “Anh Lăng…”

“Cứ cách ly trước đi đã. Tuyệt đối không thể để cho dịch bệnh lây lan. Vấn đề thuốc y học thảo dược, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết”, Lăng Khôi ngước mắt lên nhìn, anh chỉ thấy vô số bệnh nhân ở xung quanh đều đang la hét thảm thiết.

Bảy mươi nghìn bệnh nhân, một phần ba trong số đó đang nguy kịch, tất cả đều đang gào thét và khóc than.

Lăng Khôi là một con người bằng xương bằng thịt, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sao có thể không xót thương, sao có thể không chấn động chứ?

Để chơi tôi, các người đã làm hại bảy mươi nghìn người vô tội, khiến cho họ phải khuynh gia bại sản, rơi vào tình cảnh tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Mặc dù Lăng Khôi đã thắng.

Nhưng trong nội tâm, Lăng Khôi lại cảm thấy mình đã thua rồi.

Nếu bảy mươi nghìn người vô tội này không được cứu, Lăng Khôi sẽ cảm thấy mình là một kẻ thất bại.

...

Nhà giam Tần Thành.

Đây là một trong ba nhà giam lớn nhất Trung Hải.

Nó nằm gần sông Vọng Cổ, được bao quanh bởi một ngọn núi hoang, trong phạm vị mười mấy dặm đều không có người ở.

Bình thường, Công đoàn Trung Hải và Hiệp hội liên minh đều lần lượt đưa những tên tội phạm đến nhà giam này.

Năm gia tộc lớn cũng có thể đưa người tới đây.

Về sau, năm gia tộc lớn biến mất, chỉ còn lại Công đoàn Trung Hải.

Lại có thêm hàng chục người nữa phải đến nhà giam này.

Lam Ngạo Thiên, Mukes và Karina bị giam giữ cả đời ở đây.

Người nhà họ Tô cũng bị giam giữ tại đây.

Bà cụ Tô đã rất nhiều ngày không được nhìn thấy ánh mặt trời.

Bà ta đứng dựa vào khung cửa sổ sắt, nhìn ánh sáng hắt xuống từ ô cửa sổ.

Bà cụ Tô đã gầy đi, tính cách cũng trở nên u buồn, không còn đanh đá, dữ dằn như xưa nữa.

Tô Thần và Tô Toàn cũng ngồi bên cạnh thở dài.

“Hóa ra Liễu Oanh tôi thực sự đã làm sai. Một người có năng lực đến đâu thì nên làm việc đến đó. Vốn dĩ nhà họ Tô có thể là một tập đoàn lớn, có thể sống những tháng ngày thoải mái tốt đẹp. Đều tại tôi ham cái lợi trước mắt mà không màng đến sự sống chết của những người khác. Dù cuối cùng, tôi đã dẫn dắt nhà họ Tô trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải, thì thế nào chứ?”

Bà cụ Tô cúi đầu lẩm bẩm: “Việc này chẳng những không mang lại vinh quang cho nhà họ Tô, cũng không khiến nhà họ Tô trở thành gia tộc được kính trọng. Mà trái lại, còn khiến cho nhà họ Tô bị hủy diệt. Tất cả đều là do sự vô dụng của tôi mà ra”.

“Haizz, chính tôi đã hủy hoại nhà họ Tô”.

Bà cụ Tô vừa đập tay xuống đất, vừa tự trách mình.

Nói một hồi, nước mắt cũng trào ra.

Tô Thần lại có cách nghĩ khác: “Bà nội, đây không phải là lỗi của bà, thắng làm vua thua làm giặc. Chúng ta chẳng qua chỉ bị đánh bại bởi tên khốn Lăng Khôi mà thôi. Chính Lăng Khôi – kẻ mà chúng ta từng coi thường, đã hủy diệt nhà họ Tô chúng ta. Mọi thứ chúng ta đã làm đều mang lại vinh quang tột đỉnh cho nhà họ Tô. Chúng ta không hề sai”.

Tô Toàn cũng nói: “Tô Thần nói đúng, chúng ta không làm gì sai cả, chỉ là chúng ta đã thua mà thôi”.

“Thật sao? Chúng ta thực sự không làm gì sai sao?”, bà cụ Tô lẩm bẩm.

Tô Thần nói một cách kiên định: “Chúng ta không hề sai, người sai là Lăng Khôi. Lần này Lăng Khôi đã chọc đến quá nhiều người, cậu ta không sống lâu được đâu, cậu ta sắp chết rồi. Chỉ cần cậu ta chết thì chúng ta sẽ có thể thoát khỏi nơi này. Sau này, nhà họ Tô chúng ta vẫn có thể huy hoàng trở lại”.

Khi nói những lời này, Tô Thần dường như đã khiến chính bản thân hắn cũng cảm động.

Tô Toàn nói: “Đúng vậy, lần này chúng ta hợp tác với Cửu gia. Người đứng sau Cửu gia là hội trưởng Tạ, mà thế lực đằng sau bọn họ là nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc. Ngoài ra còn có Diệp Vân Phong của Trung Hải và Tiêu Vô Ngôn của Bách Gia Quyền. Nhiều người liên kết lại như vậy, Lăng Khôi sao có thể sống sót được chứ?”

Bà cụ Tô hình như đã tìm lại được sự tự tin, đồng thời cũng lấy lại được tinh thần: “Nói như vậy, nhà họ Tô chúng ta thật sự có thể vùng dậy được. Ha ha ha”.

Đúng lúc này, cánh cửa được mở ra.

Một nhóm cai ngục đi tới.

Bà cụ Tô và những người khác co lại một chỗ theo bản năng, sợ sẽ bị hành hạ.

“Liễu Oanh, đã lâu không gặp”.

Lăng Khôi bước vào.

Theo sau anh còn có Tô Ba, Giang Nhược Ly và mấy chuyên gia y tế khác.

Nhìn thấy Lăng Khôi, mấy chục người nhà họ Tô đều thấy ớn lạnh!

Đặc biệt là Tô Thần, hắn hỏi thẳng: “Sao cậu vẫn còn sống thế kia?”

Lăng Khôi thản nhiên đáp: “Chắc không phải là anh tưởng rằng tôi đã chết đấy chứ?”

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng biết được Diệp Vân Phong liên kết với nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc để giết Lăng Khôi. Về lý mà nói, Lăng Khôi không có cơ hội sống sót mới đúng chứ?

Lăng Khôi khẽ cười rồi nói: “Có phải các người cho rằng Diệp Vân Phong và Bạch Kim Thu có thể đối phó tôi không?”

“Thật đáng tiếc, khiến các người phải thất vọng rồi. Diệp Vân Phong đã chết, Bạch Kim Thu cũng đã chết. Tiêu Vô Ngôn – môn chủ của Bách Gia Quyền cũng đã chết. Ba tông sư võ thuật bậc nhất, thêm một Tiêu Vô Ngôn, hợp lực với nhau để tấn công tôi… Cuối cùng, bọn họ vẫn thất bại. Thật đáng tiếc”, Lăng Khôi lắc đầu cảm thán.

“Những gì Lăng Khôi nói đều là sự thật. Bây giờ Lăng Khôi vẫn là Trung Hải Vương”, Tô Ba lấy cho Lăng Khôi một chiếc ghế, Lăng Khôi thản nhiên ngồi xuống rồi lặng lẽ nhìn biểu cảm của những người nhà họ Tô.

Chỉ thấy nhà họ Tô người nào người nấy đều trợn mắt há mồm.

Lăng Khôi, đã kinh khủng đến như vậy sao?

Truyện Chữ Hay