Chiến Thần Phục Thù

chương 342

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăng Khôi vẫy tay, Cung Tường hiểu ý ngay. Ông ta lập tức bảo những người xung quanh lùi về phía sau mấy trăm mét.

Trên sân chỉ còn lại hai người là Diệp Vân Phong và Lăng Khôi.

Lăng Khôi nói: “Biểu cảm của ông cho tôi biết, ông biết nhiều hơn thế. Hãy nói đi, đây là cơ hội duy nhất của ông”.

“Không còn gì nữa cả”, Diệp Vân Phong khẳng định.

Lăng Khôi gật đầu: “Được, được lắm. Vậy thì không còn gì để nói rồi”.

“Lăng Khôi, sự việc lúc đó liên quan mật thiết tới một chuyện vô cùng trọng đại và là một vấn đề rất lớn. Cậu không nên điều tra chuyện đó. Mặc dù cậu rất lợi hại, nhưng nếu cậu tiếp tục điều tra, cậu sẽ làm liên lụy đến toàn bộ Trung Hải. Tất cả mọi người đều sẽ chết vì bị cậu làm liên lụy. Hãy nghe tôi, đừng tiếp tục điều tra nữa”, Diệp Vân Phong nhắc nhở.

Lăng Khôi từ từ duỗi tay ra đặt lên đầu Diệp Vân Phong: “Tại sao lại nhắc nhở tôi?”

Diệp Vân Phong biết mình chắc chắn sẽ chết, nhưng cụ ta vẫn nói: “Người sắp chết, lời nói ra đều là lương thiện. Hãy nghe lời khuyên của tôi, đừng tiếp tục điều tra nữa. Cho dù cậu có mạnh hơn bây giờ gấp hàng chục nghìn lần, cậu cũng sẽ chết không có chỗ chôn thân. Đối phương là sự tồn tại vượt xa cảnh giới tông sư, đó là thần”.

“Cảm ơn lời nhắc nhở của ông, nhưng tôi nhất định sẽ điều tra. Không ai có thể ngăn cản tôi”, Lăng Khôi thở dài.

“Tại sao?”, Diệp Vân Phong không hiểu.

“Bởi vì, tôi chính là Lăng Hiêu!”, Khi Lăng Khôi nói câu này, Diệp Vân Phong trợn to hai mắt giống như vừa nhìn thấy ma quỷ, cụ ta muốn hét thật to.

Lăng Hiêu vẫn chưa chết.

Tuy nhiên, cụ ta đã không nói nên lời.

Nội kình trong tay Lăng Khôi bùng nổ, xuyên qua đầu rồi tiến vào trong cơ thể Diệp Vân Phong, bóp nát trái tim cụ ta.

Diệp Vân Phong lập tức chết tức tưởi.

“Haizz, tôi thất thố rồi. Hôm nay tôi đã nói với ông quá nhiều”, Lăng Khôi đột nhiên thở dài: “Tôi thật sự là một người lương thiện, ông từng cứu mạng tôi, tôi cũng có lòng muốn bỏ qua cho ông. Chỉ tiếc là lòng tốt của tôi lại bị ông coi là hèn nhát. Thứ mà ông báo đáp cho tôi lại là sự tàn nhẫn hết lần này đến lần khác. Quan trọng hơn là ông đã tham gia vào chuyện của ba năm trước, ông không thể không chết!”

Lăng Khôi tự châm một điếu thuốc, anh ngồi đối diện với Diệp Vân Phong, lặng lẽ nhìn cụ ta, rồi hút thuốc.

Lăng Khôi không hề phấn khích khi giết được kẻ thù, mà anh chỉ cảm thấy buồn bã và bất lực.

Diệp Vân Phong đã là bá chủ của Trung Hải trong hai mươi năm. Cụ ta đã bảo vệ lãnh thổ và có những đóng góp to lớn đối với Trung Hải. Nếu như không có sự xuất hiện của Lam Ngạo Thiên, Diệp Vân Phong thực sự là một bá chủ Trung Hải đạt tiêu chuẩn.

Lăng Khôi không hề muốn giết cụ ta.

Anh vuốt mắt cho Diệp Vân Phong.

Có tiếng khóc vang lên ở xung quanh.

Tiếng khóc của phủ Vân Phong.

Có thể thấy Diệp Vân Phong vẫn rất được ủng hộ. Cho dù mọi người đều biết hôm nay Diệp Vân Phong đã phạm phải sai lầm khủng khiếp, nhưng khi chứng kiến cái chết của cụ ta, rất nhiều người vẫn không kiềm chế được cảm xúc.

“Bố!”

Ba anh em Diệp Tử Văn xông đến và lao vào thi thể của Diệp Vân Phong mà khóc nức nở.

Đặc biệt là Diệp Tử Khanh, cô ta gần như sắp ngất đi.

Lăng Khôi nhìn cô gái này, cảm thấy không đành lòng.

Diệp Tử Khanh là một cô gái tốt bụng, rất khác với hai người anh trai của cô ta.

Nếu không phải vì sự xấu xa của Diệp Vân Phong, Lăng Khôi thực sự không nhẫn tâm.

“Cung Tường”, Lăng Khôi đứng dậy.

“Vâng”, Cung Tường cung kính.

Sau lần này, Cung Tường cũng bị Lăng Khôi làm cho chấn động. Trong lòng ông ta, Lăng Khôi đã được nâng lên tầm cao của một vị thần.

“Phế bỏ võ thuật của Diệp Tử Hùng và Diệp Tử Văn”, Lăng Khôi đưa ra quyết định: “Từ bây giờ, phủ Vân Phong sẽ bị loại bỏ khỏi ba thế lực, chỉ có thể làm một thế gia bình thường”.

Tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong phủ Vân Phong đều cảm thấy bị đả kích.

Phủ Vân Phong cứ như vậy bị xóa sổ sao?

Lăng Khôi rời đi.

“Cung tiễn tông sư Lăng!”

“Cung tiễn Trung Hải Vương!”

“...”

Tất cả các cao thủ đang có mặt đều đồng thanh hô to rồi nhìn Lăng Khôi rời đi.

Lăng Khôi đã đi xa và biến mất trong tầm mắt của mọi người, nhưng bọn họ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Mọi chuyện ở đây cuối cùng cũng kết thúc.

Có một huyền thoại đã lưu lại trong tâm trí của mọi người.

Lăng Khôi mà họ nhìn thấy, đã làm việc chăm chỉ hết mình để cứu chữa cho bảy mươi nghìn bệnh nhân. Anh thậm chí còn dẫn đầu trong cuộc chiến chống lại kẻ thù bên ngoài – nhà họ Bạch ở Giang Bắc.

Quét giặc ngoài, dẹp giặc trong, cứu người dân trong dịch bệnh.

Có được một Trung Hải Vương như vậy, mọi người sao có thể không tự hào? Sao có thể không ủng hộ chứ?

Cho dù Diệp Tử Thanh khóc đến suýt ngất đi, cô ta rất hận Lăng Khôi, nhưng cô ta cũng không thể trách cứ gì Lăng Khôi. Một Lăng Khôi như vậy khiến trong lòng cô ta tâm phục khẩu phục. Là tự bố của cô ta muốn chết, còn cô ta vẫn rất tỉnh táo.

Tiêu Lâm rất phấn khích: “Tất cả đệ tử của Bách Gia Quyền nghe lệnh, hãy trở về điều tra thật kỹ. Một khi phát hiện ra kẻ nào chủ động tham gia vụ việc của Tiêu Vô Ngôn lần này, đều phải xử lý nghiêm khắc”.

Cung Tường nói: “Tất cả đệ tử của phủ Vân Phong nghe đây, nếu các người muốn được gia nhập Tứ Phương Quán của tôi, tất cả sẽ được ưu tiên xem xét”.

Phủ Vân Phong đã thất thế trước ba thế lực, nếu không được hỗ trợ một số lượng lớn tài nguyên, đương nhiên sẽ không thể nuôi nổi nhiều đệ tử như vậy. Sự ra đi của những cao thủ võ thuật này là điều không thể tránh khỏi.

Mọi người giải tán.

...

Lăng Khôi trở lại vùng đất hoang. Trong lòng anh rất nhẹ nhõm khi nhìn thấy vô số nhân viên y tế đang bận rộn chạy tới chạy lui.

Lăng Khôi đi đến đâu, các nhân viên y tế và bệnh nhân đều chủ động chào hỏi anh.

Bọn họ đều biết Lăng Khôi là người chủ trì đứng đằng sau cuộc giải cứu lần này.Vì vậy, mọi người đều vô cùng kính phục.

“Lăng Khôi”.

Lúc này Lục Tử Ca bước tới, một tay cầm gậy tự sướng phát sóng trực tiếp: “Anh đã cho tôi một bất ngờ quá lớn. Lần phát sóng trực tiếp này của tôi thật sự có giá trị. Anh có biết lúc tôi phát sóng trực tiếp có bao nhiêu người xem trực tuyến không?”

Lăng Khôi bật cười: “Bao nhiêu?”

“Hai mươi triệu”, khi Lục Tử Ca nói câu này, bản thân cô ta cũng cảm thấy khó tin.

Trung Hải tổng cộng chỉ có mười ba triệu người. Cho dù tất cả mọi người đều xem thì cũng không thể đạt đến con số hai mươi triệu.

Điều này có nghĩa là rất nhiều người hâm mộ ngoài Trung Hải cũng đã xem trực tuyến.

Một ngôi sao nổi tiếng phát sóng trực tiếp có số lượng người xem trực tuyến đạt đến hai mươi triệu.

“Xin chúc mừng, ngôi sao lớn. Sau này tôi muốn gặp cô chẳng phải sẽ rất khó khăn sao?” Lăng Khôi trêu chọc.

“Anh nói gì vậy chứ, chúng ta là bạn bè. Muốn gặp tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là được. Nhưng mà anh có vẻ còn bận rộn hơn cả tôi, e là tôi có muốn gặp cũng không gặp được ấy chứ”, Lục Tử Ca giả vờ giận dỗi: “À, chuyện lần này, tôi còn phải cảm ơn anh”.

Lục Tử Ca chào tạm biệt người hâm mộ, sau đó kết thúc phát sóng trực tiếp.

Truyện Chữ Hay