Chương :
Nhưng mà động tác của Diệp Huyền Tân thực sự quá nhanh, liên tiếp châm vào, ngay sao đó cũng nhanh chóng hoàn thành.
Trong lúc Vực Trường vẫn còn phải kháng thì Diệp Huyền Tân cũng đã thi triển Thiên La Thập tam châm xong.
Vực Trường trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần: Cậu… rốt cuộc là cậu đang làm gì với tôi….cậu muốn hại tôi sao?”
“Xem ra là tôi đã nhìn lầm cậu rồi”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Hiện tại ông cảm thấy như thế nào?”
Vực Trường: “Tôi…”
Lời còn chưa nói hết thì ông ta bỗng cảm thấy ở dưới đáy lòng bỗng nhiên nóng rực, lồng ngực lại ở một hồi nặng nề, cuồn cuộn giống như có một ác khí ở dưới lồng ngực được đẩy lên.
Tiếp theo ông ta không khống chế được mà há mồm nhổ ra một ngụm máu đen, những ác khí này ở trong lồng ngực cũng theo đó mà nhổ ra.
Sau khi nhổ ra máu đen, phun ra ác khí thì hô hấp của Vực Trường đã thoải mái hơn rất nhiều, và các triệu chứng dữ dội đi kèm với ông ta trong một thời gian dài đã yếu đi rất nhiều.
Cái… cái này…
Vực Trường kích động có chút không nói thành lời.
Thật sự có khả năng cứu chữa bệnh của mình sao?
Người trẻ tuổi này cũng không phải hại mình mà là đang cứu mình?
Ông ta không kiêng nể gì mà há miệng hít một hớp không khí lớn, cảm giác trong thân thể dễ chịu hơn rất nhiều, tâm tình cũng theo đó mà thư giãn.
Nhưng mà ông ta cũng chỉ cảm thấy cao hứng một lát, rất nhanh liền mang một biểu lộ nghiêm trọng.
Ông ta xác định chính xác là mình đã bị ung thư phổi, hơn nữa chính là giai đoạn cuối.
Loại tình huống này cơ bản là không thể cứu được.
Nhưng mà đối phương chỉ cần sử dụng mấy cái ngân châm sau đó giúp cho bệnh tình của bản thân giảm hơn một nửa… Cái ngân châm này rốt cuộc là như thế nào, tại sao lại có hiệu quả mạnh đến như vậy.
Theo như Vực Trường biết thì trên đời này có thể làm được chuyện mang lại hiệu quả khủng khiếp như thế này thì cũng chỉ có Thiên La Thập Tam châm mà thôi.
Thần soái đã tạo ra Thiên La Thập Tam châm!
Người trẻ tuổi này đến tột cùng là có quan hệ với Thần soái như thế nào!
Vực Trường nhìn chăm chằm vào Diệp Huyền Tân nói từng chữ một: “Cậu…cậu nói thật cho tôi biết cái mà vừa mới thi triển có phải là Thiên La Thập Tam Châm không?”
“Nói cho tôi biết đến cùng thì cậu có quan hệ như thế nào với Thần Soái, theo như tôi biết thì trên đời này ngoài trừ thần soái và mấy người bên cạnh của thần soái mới hiểu được một chút về Thiên La thập địa châm”
Diệp Huyền Tân lấy ra một khối ngọc từ trên người ra.
Ngọc bội Tử Kỳ Lân!
Nhìn thấy ngọc bội kia thì lập tức nước mắt của Vực Trường như suối trào, lập tức quỳ xuống trước mặt của Diệp Huyền Tân.
Giọng nói của ông ta vì kích động mà trở nên run rẩy vô cùng: “Ngọc bội Tử Kỳ Lân, chính là ngọc bội Tử Kỳ Lân của thần soái”
“Ngài… ngài chính là thần soái! Ôi trời ơi! Vậy mà ngài lại là thần so; “Thần soái… thuộc hạ xin lễ bái thần soái!”
Diệp Huyền Tân nhíu nhíu mày, lập tức phóng ra một lực khí kình lập tức kết thành một kết giới bao phủ Vực Trường lại không để cho người ngoài nghe thấy hai chữ “Thần soái”.
Nếu như thân phận của anh bị bại lõ thì sẽ có thể thất bại trong gang tấc, nhất định sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của anh.
Diệp Huyền Tân nói: “Đứng lên đi”
Vực Trường vẫn không đứng dậy sau đó kích động nói: “Thần soái, thuộc hạ đã bị nhốt ở đảo Thần Chủ hơn mười năm, bây giờ cũng không còn nhớ rõ ranh giới của Bắc Tây Cương cùng với những anh em của mình”
“Tôi nằm mộng cũng muốn gặp được những anh em ở Bắc Cương, không nghĩ tới hôm nay thần soái lại đích thân đến đây.
“Ha ha, thuộc hạ chết cũng không tiếc, chết cũng không tiếc!”