Chương :
“Sau khi mất liên lạc thì tôi cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại cáo đảo Thần Chủ này, giả mạo tín đồ ăn rồi chờ chết mà thôi, không nghĩ tới là mình có thể lên đến vị trí cao.”
“Những năm gần đây tôi vẫn không ngừng tìm chứng cứ của đảo Thần Chủ, cũng gần đây nhất tôi cũng đã tìm được phương pháp rời khỏi đảo Thần Chủ chỉ có điều phương pháp này khá là nguy hiểm, tàn khốc đòi hỏi điều kiện thể chất của cơ thể ở mức độ rất cao”
“Tôi cũng đã già rồi, chịu không nổi những thứ như vậy, vốn là tôi đã định từ bỏ nhưng mà sau đó lại có sự xuất hiện của anh đã để cho tôi có thêm hy vọng một lần nữa”
“Cho nên là tôi nghĩ cậu sẽ có thể mang những tín đồ ở đây rời khỏi cái địa phương quỷ quái này”
Diệp Huyền Tân khẽ cười nhìn Vực Trường: “Vậy mà ông lại tin tôi sao? Không sợ tôi đi mật báo với Thần Chủ hay sao?”
Vực Trường nói: “Hiện tại tôi cũng không còn đường lui nữa, chỉ có thể được ăn cả ngã về không, tôi sẽ đặt cược toàn bộ những gì có được lên trên người cậu.”
“Hơn nữa tôi thấy sự ngông nghênh của cậu lại rất chính nghĩa, chắc có lẽ cũng không làm những việc gây hại đến quân đoàn Bắc Cương”
Dừng một chút Vực Trường lại nói: “Haiz, tôi còn bị bệnh ung thư phổi, cũng không còn thời gian nhiều để sống nữa, nếu như không biết nắm chặt thời gian giúp cho cậu cùng với những tín đồ này thoát ra ngoài thì về sau cũng không còn cơ hội nữa”
Hả?
Diệp Huyền Tân liếc nhìn Vực Trường: “Ung thư phổi?”
Vực Trường gật đầu.
Diệp Huyền Tân tiện tay bắt được tay của Vực Trường sau đó bắt mạch cho ông ta.
Vực Trường lập tức kinh hãi theo bản năng muốn rút tay về: “Dừng tay, cậu muốn làm cái gì?”
Diệp Huyền Tân: “Đừng lộn xộn, tôi đang bắt mạch cho ông”
“Cậu còn hiểu biết cả y học?”
Vực Trường hiếu kỳ hỏi thăm.
Diệp Huyền Tân: “Đương nhiên”
Vực Trường có chút không thể tin được: “Nói như vậy thì cậu đang làm quân y ở Bắc Cương sao. Theo như tôi biết thì quân y cũng không có ra trận giết địch cũng không có bản lĩnh gì tự bảo vệ mình, nhưng mà thực lực của cậu lại không giống người bình thường…”
“Cậu đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng gì ở trong quân đội vậy? Cũng chỉ có những người có chức vụ cao mới có thể trên tinh thông y thuật ở dưới lại có một thân võ nghệ như vậy”
Diệp Huyền Tân cảm thấy buồn cười, tôi đường chính là thần soái, vậy thì ông có tính tôi là người chức cao trong quân đội không.
Anh rất nhanh đã bắt mạch cho Vực Trường xong: “Phổi của ông bị nóng, khí lạnh lại xâm nhập thêm vào chính xác là đã bị ung thư phổi”
“Nhưng mà bây giờ vẫn còn cứu được”
Vực Trường không nhịn được mà cười lên: “Thằng nhóc, cậu lại trêu đùa với ông già này rồi, ung thư làm sao mà có thể trị được”
“Hơn nữa là tôi đã ở giai đoạn cuối của ung thư phổi, muốn sống lâu hơn một hai năm thậm chí là mấy tháng cũng không có khả năng”
Diệp Huyền Tân cũng không có trả lời mà chỉ lấy ra Thiên La thập tam châm, sau đó nói với Vực Trường: “Nằm xuống”
Vực Trường sửng sốt một chút: “Có ý gì?”
Diệp Huyền Tân: “Nằm xuống, bây giờ tôi sẽ trị bệnh cho.
ông: Vực Trường cảm thấy bó tay “Được rồi chàng trai trẻ, Thương Lang chính là cơ cấu chữa bệnh giỏi nhất ở Đại Hạ, lúc trước tôi cũng ở trong Thương Lang mưa dầm thấm lâu cũng đã biết được một tay y thuật tinh diệu”
“Tôi đã chuẩn đoán bệnh của mình là ung thư giai đoạn cuối, cho dù cậu có sử dụng phương pháp nào để cứu chữa thì ngoại trừ làm cho bệnh của tôi năng thêm thì cũng không còn tác dụng gì nữa.”
Nhìn thấy Vực Trường không phối hợp thì Diệp Huyền Tân trực tiếp đẩy ông ta ngã xuống, ngân châm ở trong tay trực tiếp đâm vào người của ông ta.
“Cậu làm gì vậy!”
Vực Trường giận tím mặt, sợ hãi kêu lên liên tục.