Chương :
Ba đội viên còn tưởng là mình nghe lầm, trợn mắt há mồm nhìn Diệp Huyền Tân: “Ngài Diệp, ngài… ngài có ý gì?”
“Ngài muốn đuổi bọn tôi đi?”
Diệp Huyền Tân nói: “Đuổi mọi người đi chỉ là tạm thời thôi. Mọi người sẽ còn trở lại”
“Lúc trước mấy người nói muốn giúp tôi một chút, bây giờ tôi cần sụ giúp đỡ của mọi người.”
Nói rồi, Diệp Huyền Tân nói rõ đầu đuôi kế hoạch của mình cho ba đội viên nghe.
Nghe xong, ba đội viên giơ ngón cái với Diệp Huyền Tân: “Quả nhiên ngài Diệp giỏi mưu lược, bội phục.”
“Được, chúng tôi sẽ đi làm theo lời ngài nói”
Ba đội viên quay người rời đi, gia nhập với Đầu To.
Diệp Huyền Tân lại quay về căn cứ lần nữa.
Cũng chưa từng nghĩ đến những đội viên ở lại đang nức nở, thậm chí là khóc lớn.
Diệp Huyền Tân không hiểu gì cả: “Khóc gì mà khóc? Nếu không muốn đi theo Diệp Huyền Tân tôi thì đi là được, đâu cần phải khóc ở đây?”
Các đội viên vội vàng giải thích: “Ngài Diệp, ngài hiểu lâm rồi, không phải chúng tôi không muốn đi theo ngài nên khóc!”
“Miếng thịt này quả thực quá ngon rồi, tôi đã không còn nhớ bao lâu rồi tôi chưa nếm thử vị thịt”
“Hu hu, bây giờ nếm được vị thịt rồi khiến tôi đột nhiên nhớ về lúc trước, hầy, cuộc sống bây giờ đâu có giống những tháng ngày con người sống chứ!”
Mọi người bùi ngùi không thôi, Diệp Huyền Tân lại vô cùng cạn lời.
Chỉ là ăn miếng thịt thôi đã khiến bọn họ cảm động phát khóc rồi, do đó có thể thấy điều kiện sinh sống trước đây của họ khổ cực như thế nào.
Diệp Huyền Tân an ủi: “Yên tâm đi, sau này chúng ta sẽ sống những ngày tháng như người bình thường, mấy bữa lại có thịt ăn, đây là lời hứa của tôi với mọi người.”
Mọi người không nhịn được cười ồ lên.
Sống những ngày tháng như người bình thường, mấy bữa lại có thịt ăn… lừa quỷ à.
Trên đảo Thần Chủ này, ông trời có xuống nhân gian cũng không làm được điều này.
Mọi người không để ý đến Diệp Huyền Tân nữa, tiếp tục ăn như hổ đói.
Đỗ Quyên ăn uống no đủ rồi, nhỏ giọng khuyên Diệp Huyền Tân: “Chủ nhân, ngài đánh anh Đầu To một cái, hoàn toàn chọc giận anh ta rồi”
“Bây giờ mọi người đứng ở phía đối lập, chắc chắn Đầu To sẽ tích trữ lực lượng để đối phó với ngài, những ngày tháng sau này ngài phải vô cùng cẩn thận đấy”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Đầu To mới cần phải lo lắng”
Đỗ Quyên cứng họng, cô không biết nên hình dung Diệp Huyền Tân thế nào mới phải.
Thật sự không biết chủ nhân lấy dũng khí ở đâu mà nói như vậy.
Bên này, Đầu To một mạch tháo chạy.
Tốc độ trốn chạy của ông ta không nhanh, ông ta khẳng định rằng sẽ có một số đồng bọn đi cùng mình, ông ta phải đợi bọn họ tụ họp lại.
Không bao lâu, thuộc hạ Ưng Nhãn của ông ta một mạch đuổi theo: “Đại ca, đợi em, đợi em..”
Đầu To nhìn Ưng Nhãn, có chút thất vọng: “Sao, chỉ có mình cậu đi cùng à?”
Ưng Nhãn thở hổn hển: “Chắc là vẫn còn người, bọn họ sẽ tới ngay.”
Dứt lời liền xuất hi n thêm vài người kỳ cựu theo sau.
Trong số đó có ba người nhận được sự ưu ái của Diệp Huyền Tân là Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu”
“Đại ca, bọn em… Bọn em đến đây để đào tẩu với anh.”
“Đại ca, đại ca chạy nhanh quá, bọn em cố hết sức mới đuổi kịp, hy vọng đại ca hiểu được”
Đầu To gật đầu nhẹ nhõm.