Chưogn :
Đương nhiên người tức giận nhất là Đầu To chứ không ai khác.
Ngày bình thường anh ta ngồi ở vị trí tít trên cao so với những đội viên này, vô cùng cao, giống như hoàng đế.
Nhưng bây giờ, hoàng đế bản địa như anh ta lại bị một tên mới tới coi như kẻ dưới mà quạt một cái… mất hết cả mặt mũi.
Dù bây giờ anh ta có giết chết Diệp Huyền Tân, sau này quyền uy trước mặt cấp dưới cũ cũng giảm đi rất nhiều.
Tích lũy mấy năm bị hủy hoại trong chốc lát, có thể kiên nhẫn chứ không thể chịu nhục!
Đầu To bùng nổ ngay tại chỗ.
Anh ta liên tục gào thét: “Họ Diệp kia, anh đợi đó, con mẹ nó anh đợi đó cho ông!”
“Ông đây không tha cho anh, nhất định không tha cho anh”
“Trong vòng bảy ngày mà không lấy mạng anh được thì con mẹ nó tôi không xứng làm người.”
Diệp Huyền Tân trừng mắt nhìn Đầu To, ánh mắt có sát khí.
Đầu To lập tức bị dọa run rẩy cả người.
Anh ta nhìn ánh mắt của Diệp Huyền Tân như thể đang đối mặt với một con báo săn đang vô cùng đói, trong lòng bắt đầu có cảm giác sợ hãi to lớn.
Sợ Anh ta bị dọa hoảng hồn, nhanh chân chạy mất không để ý đến hình tượng chút nào.
Trong lòng Ưng Nhãn như nở hoa.
Lúc mới nãy, nếu Diệp Huyền Tân không đập Đầu To một cái, Đầu To dẫn người đánh lại, sau khi lấy được chức đội trưởng rồi còn có thể giữ lại một cái mạng cho Diệp Huyền Tân, bảo anh đi thu gom linh thủy cho mình.
Mà bây giờ Diệp Huyền Tân lại không biết sống chết đánh Đầu To một cái, chắc chắn Đầu To sẽ không để Diệp Huyền Tân sống, nếu không thì mặt mũi anh ta để đi đâu?
Diệp Huyền Tân chết rồi, vừa hợp với ý mình.
Anh ta trừng Diệp Huyền Tân một cái: “Ha ha, họ Diệp, anh đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Đợi đấy, chắc chắn anh Đầu To sẽ không tha cho anh đâu”
“Có ai còn tình nguyện tiếp tục đi theo anh Đầu To thì bây giờ đi theo tôi.”
Trong đám người có mấy người rục rịch muốn động.
Diệp Huyền Tân mở hộp thức ăn ra, nói: “Muốn đi thì cứ việc đi, tôi không ngăn cản”
“Không muốn đi, tin tưởng tôi thì đến ăn đồ ăn đi. Nhiều đồ ăn như thế cũng không thể để lãng phí được”
Đỗ Quyên nói vô cùng cẩn thận: “Chủ nhân, miếng thịt này xử lý thế nào?”
Diệp Huyền Tân: “Có phần thì mọi người cùng nhau ăn, đương nhiên là chia ra rồi”
Được, được!
Vừa dứt lời, không ít đội viên nhao nhao đứng về phía đội Diệp Huyền Tân, bao gồm cả ba đội viên hôm qua được Diệp Huyền Tân bố thí cho ba giọt linh thủy.
Nhưng cuối cùng vẫn có người đi theo Ưng Nhãn, gia nhập với Đầu To.
Trong đó có cả Lão Tôn.
Bọn họ đều biết Đầu To không dễ dàng bị lật đổ, chắc chăn sẽ trở lại ngày xưa, đánh lại.
Đến lúc đó chỗ này vẫn là địa bàn của Đầu To, người cười cuối cùng vẫn là Đầu To.
Diệp Huyền Tân nói với ba đội viên nhận được bố thí của mình: “Ba người đi theo tôi một chút.”
Được, được!
Ba đội viên đó vội vàng đi theo Diệp Huyền Tân đến một chỗ yên tĩnh: “Đội trưởng, ngài tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Diệp Huyền Tân nói: “Tôi muốn bây giờ mấy người đi theo Đầu To”
Hả?