Chương :
Lão Tôn cười vang ha ha, sau đó nói: “Không phải là Linh Thủy sao? Ha ha ha, con mẹ nó, chọc cho lão tử ta cười chết rồi, thế mà lại trộn lẫn Linh Thủy và sương sớm lại với nhau”
“Nhóm của các người giống như là một trò đùa vậy”
Đầu To nói: “Không phải một giọt, mà là… sáu giọt?”
Diệp Huyền Tân gật đầu nói: “Không sai.”
Cái gì!
Không chỉ có Lão Tôn, mà những người đội viên khác cũng đều bị sốc tới mức mắt thì mở to miệng thì há hốc.
Ba người đã ăn thịt của Sói Đói và chạy sang phía bên kia để chợp mắt, cũng bị doạ cho một phen và ngồi bật dậy, tất thảy đều đang trố mắt ra nhìn về phía bên này.
Sáu giọt… Đây là điều hoàn toàn không thể, trong khả năng tối đa của hạng tiểu đội ngũ bọn họ thì ở trong cùng một phạm vi như này tuyệt đối không thể nào xuất hiện nhiều Linh Thủy đến mức như vậy.
Đừng nói chỉ là bọn họ, ngay cả tên Đầu To từ trước đến nay cũng đều chưa bao giờ thấy qua việc một người có thể tìm thấy sáu giọt Linh Thủy như này.
Lão Tôn nhanh chóng nói: “Anh Đầu To, nhất định là anh đếm sai rồi, làm sao mà có thể có tới sáu giọt Linh Thủy được chứ”
“Anh thử kiểm tra kỹ lại một lần nữa xem sao.”
Nói thật lòng, Đầu To cũng hơi nghi ngờ rằng mình đã đếm sai rồi, vì thế liền vội vàng mở bình sứ ra và kiểm tra lại một cách cẩn thận.
Nhưng mà kết quả kiểm tra đã khiến cho anh ta bị sốc.
Trong bình sứ thực sự có chứa đủ sáu giọt Linh Thủy, hơn nữa đó còn là những giọt Linh Thủy có chất lượng rất tốt, vô cùng tinh khiết.
Đầu To bật cười và nói: “Được lắm tên tiểu tử, là tôi đã nhìn lầm các anh rồi, thế mà đã thực sự mang về tới sáu giọt Linh Thủy”
“Các anh như này coi như là đã phá kỷ lục rồi, xin chúc mừng các anh”
Sau khi Đầu To xác nhận lại xong thì tất cả mọi người lại càng bị sốc hơn nữa.
Lý Nghĩa Chính, Lý Nghĩa Hồng và Đỗ Quyên đều đang dùng một ánh mắt vô cùng hiếu kỳ nhìn về phía Diệp Huyền Tân.
Trước đó Diệp Huyền Tân không hề đi tìm kiếm mà, còn chỉ tùy tiện chạy tới năm sáu chỗ coi qua loa mà thôi.
Chẳng lẽ anh ta mỗi lần chạy đến một nơi là đều sẽ tìm thấy một giọt Linh Thủy hay sao, không thể nào!
Mà nếu không phải thế thì sáu giọt Linh Thủy này làm sao giải thích đây?
Ngoại trừ một giọt mà Đỗ Quyên lấy được thì toàn bộ năm giọt còn lại đều là do Diệp Huyền Tần tìm thấy.
Lão Tôn không tin điều này, liền nói: “Là giả, chắc chăn là đồ giả, anh Đầu To, anh xác nhận lại một lần nữa đi…”
Đầu To bực bội trừng mắt nhìn Lão Tôn: “Cậu là đang nghi ngờ năng lực giám định của tôi đúng không?”
“Không dám, không dám”
Lão Tôn vội vàng lắc đầu: “Em biết rồi, chắc chắn là bọn chúng lấy về từ trong tay của những đội viên ở đội khác”
“Nói mau, hôm nay các người đã giết bao nhiêu người rồi?”
Diệp Huyền Tân nói: “Đây đều là những gì mà chúng tôi dựa vào năng lực của chính mình để thu thập được, không phải là lấy từ trong tay của người khác”
“Anh nói láo”
Lão Tôn mắng một câu rồi nói tiếp: “Ngay cả khi những tay lão luyện, dày dặn kinh nghiệm như chúng tôi đây còn tuyệt đối không thể nào thu thập được sáu giọt Linh Thủy. Huống hồ gì là những người mới đến như các người thì làm sao có thể làm điều đó chứ, chắc chắn là các người giết người cướp của rồi”
Đầu To nói: “Bọn họ giết người cướp Linh Thủy thì cũng là việc riêng của bọn họ. Sao nào Lão Tôn, cậu muốn giữa đường thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ cho mấy người bị giết đó à?”
“Tôi…” Lão Tôn lập tức bị á khẩu, không nói nên lời.