Chương :
Người hưng phấn đương nhiên là có thu hoạch.
Tuyệt vọng là không tìm thấy linh thủy hoặc là tìm được mà bị đội viên khác cướp đi.
Diệp Huyền Tân phát hiện, trên người ba đội viên có mùi Sói Đói.
Mặt bọn họ bóng loáng, tinh thần sung mãn, sau khi trở về thì cuộn mình đi ngủ, cũng không đợi phân phát đồ ăn.
Diệp Huyền Tân nhìn tình hình cũng không phát hiện thi thể Sói Đói.
Ba người này chia thi thể của Sói Đói ra ăn rồi!
Đảo Thần Chủ, đảo Thần Chủ, phải nói là đảo Địa Ngục mới đúng.
Đầu To đi ra khỏi động, duõi lưng nhìn toàn cảnh nói: “Người cũng đã đến đông đủ, bây giờ lấy phần thu hoạch của mình ra đi”
“Xếp thành hàng, từng người đi qua”
Lão Tôn là người xếp đầu tiên: “Anh Đầu To, tôi trước, đây là thu hoạch hôm nay của tôi, xin vui lòng nhận”
Đầu To cầm lấy bình sứ ước lượng một chút: “Ừm, không tệ, hai giọt linh thủy”
“Đây, đây là phần thưởng hôm nay của anh”
Đầu To cho lão Tôn bốn cái bánh bao.
Hôm nay màn thầu mới hơn hôm nay, ít ra thì hôm nay màn thầu không bị mốc.
Đương nhiên cũng chỉ không nổi mốc, trên thực tế người bình thường cũng không nuốt trôi loại thức ăn này.
Cái đội viên thi nhau nộp lên thu hoạch hôm nay.
Đa phần các đội viên thu hoạch cũng không tệ lắm, đa số đều tìm được một hoặc hai giọt linh thủy.
Chỉ có một người không tìm được một giọt linh thủy nào, đương nhiên ông ta không có đồ ăn.
Người không có thức ăn là một ông lão hơn bảy mươi, tám mươi tuổi đi đường cũng là một vấn đề chứ nói chỉ trèo non lội suối thu thập linh thủy.
Mấy ngày rồi ông ta không có thức ăn, đói bụng gần chết, đau khổ cầu xin Đầu To.
“Anh Đầu To, van xin anh thương xót tôi đi. Tôi lớn tuổi rồi mà không được ăn gì sẽ chết đói mất”
Đầu To cười lạnh: “Người như lão già ông thì nên ném tới khu chó hoang cho chó hoang ăn”“
“Tôi chịu thu nhận ông là đã cho ông mặt mũi, nếu ông ta lại muốn xin thức ăn thì tôi sẽ đuổi ông ra ngoài.”
Ông lão kia bị dọa sợ, lo lắng Đầu To sẽ ném ông ta đến khu chó hoang nên vội vàng đi ra xa.
Kết quả thân thể ông ta quá yếu, đi đường cũng không đứng vững nên ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Chờ khi tất cả đội viên đổi xong rồi thì mới đến phiên Diệp Huyền Tân.
Ánh mắt Đầu To giễu cợt nhìn Diệp Huyền Tân: “Chậc chậc, nhìn vẻ mặt tiểu đội mấy người thì chắc hôm nay thu hoạch chẳng ra sao cả”
“Ha ha, một đám đàn ông lại dựa vào phụ nữ mới có cơm ăn, không cần mặt mũi nữa”
Diệp Huyền Tần hỏi ngược lại: “Ai nói với anh chúng tôi dựa vào phụ nữ mới có cơm ăn?”
Đầu To cười ha ha: “Có người nói với tôi, hôm nay Đỗ Quyên chỉ nhặt được một giọt linh thủy. Ba người các anh là đàn ông mà không gặp được cái rằm nữa”
“Chuyện này cũng không tính là ăn cơm dựa vào phụ nữ sao?”
Trước đó, trên đường bọn họ trở về có đội viên khác ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, cuối cùng truyền đến tai Đầu To.
Một bên, lão Tôn châm chọc khiêu khích lần nữa: “Ha ha, Đỗ Quyên thật đúng là đồ đê tiện, bán thân và mồ hôi với máu đi nuôi sống ba người đàn ông, đồ gái điếm!”
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng cúi đầu, Đầu To và lão Tôn nói khiến bọn họ không thể phản bác, chỉ cảm thấy mặt mũi tối tăm.
Diệp Huyền Tân cười nhạt một tiếng, ném bình sứ cho Đầu To: “Đây là thu hoạch của chúng tôi ngày hôm nay”
Đầu To nhận bình sứ tay khế run lên: “Chờ chút, không đúng”