Chương :
Sau khi rời khỏi nhà của trưởng thôn Diệp Huyền Tân liên đến một góc khuất không có người.
“Ra đây đi” Diệp Huyền Tân nhẹ nhàng nói.
Một bóng người liền xuất hiện, đó chính là Độc Lang.
Độc Lang cởi trần bước ra, trên người bị trói chặt những thanh củi khô và quỳ xuống trước Diệp Huyền Tân trong tư thế “sẵn sàng chịu tội”.
“Thần Soái, thuộc hạ làm việc bất cẩn, mong Thần Soái trị tội?
Diệp Huyền Tân nhìn chăm chằm Độc Lang và hỏi: “Nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nghĩ rằng với năng lực của anh sẽ không thể phạm sai lâm nhỏ nhặt như vậy được.”
Đường đường là một Tướng quân Trấn Huy, Độc Lang năm trong đội quân cảm tử Lang Vương và cũng là một cường giả do đích thân Thần Soái rèn luyện vậy tại sao đến một người bình thường cũng không chống lại được?
Điều này khiến người ta không có cách nào hiểu được, bao gồm cả Diệp Huyền Tân.
Độc Lang nói: “Thần Soái, sau khi ngài rời đi thuộc hạ vẫn luôn cẩn thận theo dõi Tú Vy không rời nửa bước”
“Một tiếng trước Tú Vy vẫn không rời khỏi tầm mắt của thuộc hạ nhưng…”
Nói đến đây Độc Lang đột ngột dừng lại, vẻ mặt có chút rối bời không biết phải tiếp tục như thế nào.
Diệp Huyền Tân nhìn chằm chằm Độc Lang và nói: “Tiếp tục nói”
Độc Lang nói: “Thần Soái, chuyện xảy ra tiếp theo có lẽ ngài cũng không thể tin được.”
“Tú Vy đó đột nhiên biến mất dưới tâm mắt của thuộc hạ”
Hả?
Ý gì vậy?
Ánh mắt của Diệp Huyền Tân rực lửa lên, anh nhìn chăm chằm Độc Lang: “Nói rõ hơn chút đi”
Độc Lang nói: “Giữa ban ngày ban mặt Tú Vy đang ở trước mắt của thuộc hạ thì đột nhiên biến mất, nhân gian bốc hơi luôn”
“Lúc đó thuộc hạ đã hoài nghỉ có phải là do mắt mình có vấn đề gì không nhưng thuộc hạ đã kiểm tra lại máy quay và nó cũng ghi lại rất rõ ràng cảnh Tú Vy đột ngột biến mất”
Diệp Huyền Tân vẫn không muốn tin: “ÐĐem máy ghi cho tôi xem xem”
Độc Lang vội vàng lấy máy ghi chấp pháp cho Diệp Huyền Tân xem.
Xem xong đoạn video trên máy ghi, Diệp Huyền Tân cũng ngơ ra, đầu óc mơ hồ.
Trong video, Tú Vy đang một mình giặt quần áo bên bờ sông, đột nhiên một vệt sáng vụt qua, Tú Vy đã không thấy tung tích.
Bốc hơi khỏi thế giới!
Độc Lang tiếp tục nói: “Sau khi Tú Vy biến mất, dọa tôi sợ chết đi được, tôi tìm kiếm khắp chân trời góc bể, cuối cùng tìm thấy thi thể của Tú Vy ở dòng sông cách đất liền mười dặm”
“Lúc tôi cứu cô ấy lên, cô ấy đã không còn thở nữa rồi”
Diệp Huyền Tân hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
Anh biết, chuyện này không trách Độc Lang được.
Sợ rằng cho dù là bản thân mình nhìn chằm chằm vào, cũng không có cách nào bảo đảm có thể cứu Tú Vy.
Nếu đoán không sai, thì Tú Vy “vô cớ bốc hơi”, là kiệt tác của Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng.