Chương :
Trương Nặc Thủy ngạc nhiên.
Ông đúng là một vị thần.
Côn Luân Vệ tùy ý liếc nhìn nhân viên thang máy, nhân tiện nói: “Từ Lam Khiết ở trong căn phòng thứ tư bên trái thang máy.
Trương Nặc Thủy: “Ông chủ đúng là thần thông quảng đại, họ Chương tôi đây bội phục bội phục.
Côn Luân Vệ không có chút phản ứng gì trước sự tăng bốc của Trương Nặc Thủy.
Chẳng lẽ anh ta được con kiến nhỏ khen lấy lòng một câu mà còn phải đặc biệt cảm tạ nó một phen sao?
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng cao nhất, hai người đến trước cửa phòng làm việc của Từ Lam Khiết. Trương Nặc Thủy gõ cửa.
Trong phòng nhanh chóng có phản ứng, Từ Lam Khiết hỏi: “Ai vậy?”
Trương Nặc Thủy không trả lời, mà chỉ liếc mắt nhìn
Côn Luân Vệ.
Côn Luân Vệ dùng tay bấm vào ổ khóa cửa, khóa cửa răng rắc mở ra. Hai người bước vào phòng làm việc.
Từ Lam Khiết đang vùi đầu trong phòng làm việc, bị hai người này đột nhiên đi vào phòng, liền giật nảy mình.
Rõ ràng là cửa đã bị khóa từ bên trong, làm sao bọn họ vào được?
Vừa rồi cũng không có tiếng mở khóa.
Từ Lam Khiết đứng dậy, cảnh giác nhìn hai người họ. “Các người đến từ trên trời xuống? Ai cho các người vào đây?”
Bọn họ đội mũ và đeo khẩu trang, Từ Lam Khiết vẫn chưa nhận ra bọn họ.
Trương Nặc Thủy nhe răng cười: “Tổng giám đốc Từ đúng thật là người hay quên, nhanh như vậy mà đã quên tôi rồi?”
Nghe thấy giọng nói này, dây thần kinh khắp trên cơ thể của Từ Lam Khiết đều trở nên căng cứng. “Trương Nặc Thủy, cậu là Trương Nặc Thủy! Cậu… Cậu dám đến tập đoàn Đạo Vương của tôi!” Trương Nặc Thủy cởi mũ và tháo khẩu trang xuống, lộ ra diện mạo thật sự: “Đúng, là tôi.”
“Tôi không những dám đến tập đoàn Đạo Vương, ngày hôm nay tôi còn muốn ra tay thật lớn, ha ha.”
Từ Lam Khiết giận tím ặt: “Hừm, Huyền Tần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Trương Nặc Thủy khẽ: “Ha ha, cô cho rằng chúng tôi tới tìm cô mà không dò thám rõ ràng sao? Tên họ Diệp kia vừa mới hoảng loạn rời đi rồi, đoán chừng là đi xử lý một số việc khẩn cấp gì đó, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại đâu.”
“Hơn nữa nếu anh ta quay lại thì sao? Anh ta có thể làm đối thủ của chủ nhân tôi không?”
Chủ nhân?
Từ Lam Khiết ngạc nhiên liếc nhìn người bên cạnh Trương Nặc Thủy.
Nếu đoán không nhầm, người đó chính là chủ nhân của Trương Nặc Thủy.
Trương Nặc Thủy thân là tổng giám đốc quốc tế toàn cầu, vậy mà vẫn có chủ nhân?
Chủ nhân của anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Lúc này, Côn Luân Vệ cũng tháo khẩu trang và mũ xuống, đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía đông. Anh ta không khỏi cảm khái: “Tử Khí Đông Lai, Vận
Quốc! Vận Quốc thật mạnh!”
Vận Quốc!
Tim Từ Lam Khiết khẽ nhảy lên.