Chương :
Diệp Hiến Tần đi theo sau lưng Ảnh Chủ Lão Tổ, trong lòng có chút thở dài. Nghĩa phụ của mình Thiên Ma Vương, chính là vì kiêu ngạo khinh người, chướng mắt Diệp Huyền Tần, cho nên rơi vào kết cục chết thảm.
Ảnh Chủ Lão Tổ ở phương diện này, so với nghĩa phụ Thiên Ma Vương chỉ có hơn không có kém mà chỉ có hơn, ngài ấy sẽ không phải cũng giống như cha, cũng sẽ thua đối phương chứ
Hình tượng của Ảnh chủ lão tổ trong lòng Diệp Hiên Tần giảm đi nhiều.
Anh ta không nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy theo ảnh chủ lão tổ tới tập đoàn Đạo Vương, hi vọng ảnh chủ lão tổ cao ngạo khinh người là do đã có lực lượng sẵn.
Mà cùng lúc đó, lại có hai bóng người khác, nhân lúc
Diệp Huyền Tần không chú ý tiến vào tập đoàn Đạo Vương. Hai người này, chính là Côn Luân Vệ và Trương Nặc Thủy cũng đang thèm muốn âm khí này.
Hai người này đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, mặc quần áo có chữ “Công ty chuyển phát Trời Xanh”, đẩy xe hàng đi vào tập đoàn Đạo Vương. “Công ty chuyển phát Trời Xanh” là đối tác của tập đoàn Đạo Vương, nhân viên của bọn họ thường xuyên ra ra vào vào tập đoàn Đạo Vương, cho nên nhân viên tập đoàn Đạo Vương cũng không hề nghi ngờ gì hai người này.
Côn Luân Vệ và Trương Nặc Thủy thuận lợi đi đến bên cạnh thang máy, không gây ra bất kỳ sự hoài nghi nào.
Kế hoạch tiếp theo của hai người chính là dùng thang máy đi vào văn phòng của Lam Khiết.
Các công ty lớn như tập đoàn Đạo Vương, chắc chắn là có trang bị thang máy nhân viên riêng, đề phòng người khác có ý định dùng thang máy để làm việc gây rối loạn. Trang đang gặp sự cố truy cập, nên cả nhà qua nguồn mới truyen.one đọc nhé!
Hai người bọn họ vừa tới gần thang máy, lập tức nhân viên thang máy đã cảnh giác: “Dừng lại, các người làm gì thế?”
Trương Nặc Thủy vội vàng nói: “Chúng tôi muốn gặp tổng giám đốc Từ
Nhân viên thang máy nói: “Có hẹn trước hay không? Trương Nặc Thủy lắc đầu: “Chưa hẹn trước.
Nhân viên thang máy nói: “Không có hẹn trước thì không được vào, xin mời quay về hẹn trước đã.
Trương Nặc Thủy nói ra: “Mặc dù chúng tôi không có hẹn trước, nhưng chúng tôi có một thứ. Tổng giám đốc Từ nói, chỉ cần chúng tôi cầm cái này thì lúc nào cũng có thể gặp ngài ấy mà không cần hẹn trước.
Nhân viên thang máy tò mò nói: “Cái gì?”
Trương Nặc Thủy nắm chặt tay, đưa về phía nhân viên thang máy. Nhân viên thang máy không có chút phòng bị nào, hai mắt nhìn chằm chằm nắm đấm của anh ta.
Đến gần nhân viên thang máy, Trương Nặc Thủy bỗng nhiên đấm thẳng vào yết hầu của đối phương, nhân viên thang máy đáng thương đến một tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra, ngất ngay tại chỗ vì lên cơn sốc.
Vì để tránh khỏi việc người ngoài phát hiện ta chuyện kỳ lại, sau khi đối phương hôn mê, Trương Nặc Thủy ôm eo đối phương, để cho đối phương không té ngã trên mặt đất.
Người ngoài nhìn thấy chắc là cảm thấy hai người này đang ôm vai bá cổ, hàn huyện nói chuyện phiếm.
Cũng may hiện tại là lúc thang máy vắng người, không có ai dùng thang máy, Trương Nặc Thủy ôm nhân viên thang máy, đi vào trong.
Trương Nặc Thủy nhấn số tầng cao nhất. hTừ Lam Khiết đang ở tầng cao nhất làm việc.
Trương Nặc Thủy nói: “Ông chủ, tầng cao nhất có ít nhất hơn ba mươi phòng làm việc, tôi cũng không biết rất cuộc Lam Khiết làm việc ở phòng nào.”
“Chúng ta đi tìm lần lượt cũng không thực tế. Không thì chờ một chút để tôi hỏi thăm một chút, chờ nghe ngóng xong rồi ngài lại hiện thân lần nữa.
Côn Luân Vệ hừ lạnh: “Ngu xuẩn, hỏi thẳng nhân viên thang máy không được rồi sao.”
Trương Nặc Thủy: “Thế nhưng mà anh ta đã ngất rồi.”
Côn Luân Vệ: “Tôi có sợi ý thức trong mạch Côn Luân, am hiểu nhất chính là đọc ý thức của người khác. “Không quá dễ dàng để đọc được ý thức của anh ta.
Đọc được ý thức.