Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi sai rồi" Vẻ mặt của cục trưởng Trương tái nhợt, không dám tranh cãi.
"Tôi để cho ông quay về, chủ động nói rõ nguyên nhân của ông.
Sau này ông đừng để tôi nhìn thấy tên của ông trong cơ thế nữa" Côn Lăng Thiên nói. "Vâng vâng vâng." Cục trưởng Trường không dám phản kháng.
"Còn ông".
Côn Lăng Thiên nhìn về chú ba.
Cạch!
Tay của chú ba run rẩy, cuối cùng cây gậy đầu rồng không giữ vững được nữa mà gãy "cạch", cơ thể già nua lập tức ngã nhào xuống đất. !Mặc dù ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, cả đời này trải qua chuyện giang hồ và cũng coi như là đại lão.
Nhưng giây phút nhìn thấy Côn Lăng Thiên thì ông ta lại mềm nhũn người.
Nói cho cùng ông ta cũng chỉ là tên đầu sỏ du côn già mà thôi.
Mà Côn Lăng Thiên là người vang danh, là chiến thần của nước Chiêm.
Từ khí thế này ông ta đã hoàn toàn thua rồi, nói cách khác là con bọ cuối cùng cũng lộ nguyên hình khi nhìn thấy rồng.
"Chiến thần...!Côn Lăng Thiên...!Tha mạng, anh Dương tha mạng, lão già này cũng hồ đồ mà" Chú ba quỳ xuống dưới đất, giọng nói run rẩy.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngô Phong mặt cắt không một giọt máu.
Hàng trăm người anh ta mang đến thật sự chỉ là đám ô
hợp.
Từ khoảnh khắc này anh ta mới biết.
Những người mà Dương Kiến Nghiêm nói trước kia đều là thật.
Nhà họ Ngô thật sự tiêu rồi
Những người nhà họ Ngô tập trung ở đại viện bị người của quân đội bao vây không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một bé gái lẫn trong đám người đưa đôi mắt nhập nhèm quan sát
tình huống xung quanh rồi nói bằng giọng bất mãn.
“Câm miệng!”
Một người phụ nữ
.