"Ông đang nói gì vậy? Anh ta là chiến thần Côn Lăng Thiên?"
Ngô Phong trợn tròn mắt. Chiến thần Côn Lăng Thiên vang danh khắp nơi, nhưng có rất ít người nhìn thấy hình dáng thật sự.
Vì thế Ngô Phong không biết.
Nhưng cục trưởng Trương biết, dù sao cũng ở trong cơ chế này.
Hơn nữa buổi trưa vừa mới thông báo ở bên trên rằng chiến thần Côn Lăng Thiên dẫn quan đến thành phố, bên trên đã sắp xếp lãnh đạo gặp mặt rồi.
Mặc dù vị trí của ông ta không cao, không có tư cách gặp mặt chiến thần Côn Lăng Thiên, nhưng ông ta cũng nhìn thấy tài liệu này. !Cho nên khi vừa mới nhìn thấy Côn Lăng Thiên, ông ta thấy hơi quen quen nên lén lấy điện thoại ra nhìn tài liệu.
Cuối cùng chắc chắn người lãnh đạo những quân nhân này chính là chiến thần Côn Lăng Thiên.
chiến thần Côn Lăng Thiên đứng đầu nước Chiêm.
Chiến thần Côn Lăng Thiên nói là tiễn người nhà họ Ngô và cả bọn họ lên đường, như vậy xảy ra chuyện lớn rồi!
"Ngô Phong, cậu hại tôi thảm rồi!"
Cục trưởng Trương quỳ dưới mặt đất nhìn Ngô Phong, vô cùng muốn xé anh ta ra ăn.
"Hả?" Đến bây giờ Ngô Phong vẫn chưa phản ứng lại được.
Nhưng nhìn thấy cục trưởng Trương quỳ xuống mặt đất, sau đó trên gương mặt lại hiện lên vẻ sợ hãi.
Cục trưởng Trương là người trong thể chế, nên cho dù anh ta có ngốc nghếch.
Thì lúc này anh ta cũng biết có lẽ người dẫn đầu chính là chiến thần Côn Lăng Thiên.
Dương Kiến Nghiêm mà lại là anh cả của chiến thần Côn Lăng Thiên sao?"
"Tôi nói rồi, tất cả người trong nhà họ Ngô đều phải chết cùng nhau.
Trước khi trời sáng, đại quân sẽ đưa tất cả người trong nhà họ Ngô đến nghĩa địa, lúc đó sẽ là thời khắc các anh xuống suối vàng" Dương Kiến Nghiêm nói với vẻ mặt bình thản.
"Thưa anh Dương, chiến thần Côn Lăng Thiên, chuyện
của nhà họ Ngô không liên quan gì đến tôi.
Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì cả" Cục trưởng Trương bắt đầu cầu xin tha thứ.
"Ông họ Trương nhỉ?".
Chiến thần Côn Lăng Thiên nhìn cục trưởng Trương, bình thản nói: "Là nhân viên công chức mà cấu kết với đám nhà giàu có quyền thế làm chuyện xấu.
Nếu như ngày hôm nay người đứng ở đây không phải là Côn Lăng Thiên tôi mà là người dân bình thường khác, liệu có phải đã để mặc cho các ông sỉ nhục rồi không?".