Ọc ọc…
Thẩm Thanh Vân đưa tay quệt một ít máu trên mặt rồi ngã quỵ xuống đất, cả người anh ta đang không ngừng run lên.
"Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, đừng giết ta, cầu xin anh."
Tên sát thủ kia còn chưa xuống tay với anh ta, Thẩm Thanh Vân đã nằm sấp trên mặt đất mà cầu xin tha thứ.
"Sao lại không giết anh được? Tôi đã nhận được lệnh treo thưởng này rồi.”
Vẻ mặt của sát thủ răng vàng khó xử, hắn ta vuốt cằm, miệng nói ra những lời hùng hồn và đầy lý lẽ.
"Như vậy đi, lát nữa tôi sẽ xuống tay thật nhanh và cố gắng để anh không cảm thấy đau đớn, thế nào?”
“...”
Đề nghị này của sát thủ khiến Thẩm Thanh Vân sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Anh ta vừa nhanh chóng lui về phía sau, vừa lớn tiếng hô to.
“Cứu mạng, ai đến cứu tôi với.”
"Đừng gọi nữa, cho dù anh có gọi rát cổ họng thì cũng không có ai đến cứu anh đâu.”
Sát thủ cười, để lộ hàm răng vàng trong miệng rồi nói.
"Người chết như cái bát có vết mẻ lớn, có gì phải sợ chứ?”
Suýt chút nữa, Thẩm Thanh Vân đã nhảy dựng lên rồi chửi mắng, người bị giết cũng không phải hắn ta.
Anh ta cũng là một người biết thương tiếc cại mạng của mình.
Cho dù có sắp chết, anh ta cũng luôn tìm khả năng sống sót.
Nhưng anh ta lại đau khổ phát hiện, bốn phía không có thứ gì có thể cứu anh ta.
Dưới tình thế cấp bách, anh ta cắn chặt răng một cái.
"Tôi không cần biết ai đã phái anh tới đây, nhưng không phải sát thủ các người giết người cũng chỉ vì một chữ tiền thôi sao? Đối phương cho anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả anh gấp đôi… Không, gấp ba.”
Nói như vậy, người đàn ông có dáng vẻ hèn mọn thật sự buông con dao trong tay xuống với vẻ mặt kinh ngạc.
"Anh nói thật sao?”
Thẩm Thanh Vân còn tưởng rằng đối phương đã động tâm nên vội vàng nói.
"Nhà họ Thẩm chúng tôi chẳng có cái gì, chỉ có tiền.
Anh cứ việc ra giá, mặc kệ là bao nhiêu tiền, tôi đều có thể thỏa mãn anh."
Bất cứ điều gì, chỉ cần nhắc đến tiền, tất cả mọi thứ sẽ trở nên đơn giản.
Tuy nhiên, sắc cảm của sát thủ nhanh chóng trở nên khó xử.
"Nhưng mà, tiền thưởng treo của anh là không.
Cho dù có nhân với bao nhiêu thì cũng đều là không, không phải sao?”
“...”
Suýt chút nữa, Thẩm Thanh Vân bị những lời này làm cho nghẹn chết.
Nếu không phải hiện tại tính mạng của anh ta đang gặp nguy hiểm, anh ta thật sự muốn tìm cho bằng được được người chủ đã thuê sát thủ giết anh ta rồi chỉ vào mũi người đó và mắng mắng một trận.
Tên khốn nào lại thiết lập số tiền của lệnh treo thưởng thành không, đây không phải là giết người miễn phí sao? Vậy mà cũng có người ngốc đến mức thật sự sẽ đi nhận lệnh treo thưởng này.
Cùng lúc đó, trong lòng Thẩm Thanh Vân còn cảm thấy có chút ưu thương nhàn nhạt.
Dù sao anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Thẩm, thân phận tôn quý, vậy sao cái đầu anh ta lại chỉ có không đồng vậy?
Đương nhiên, sau khi Thẩm Thanh Vân biết tin tức này, anh ta đã bị đả kích thật lớn.
Nhưng ít nhất cũng cho anh ta biết người chủ nhân này không có khả năng là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Thẩm.
Nếu không, tiền treo thưởng không thể bằng không được.
“Rốt cuộc tôi đã đắc tội với ai, lệnh treo thưởng miễn phí mà anh cũng nhận.”
Anh ta nhìn tên sát thủ kia với vẻ mặt bi phẫn.
"Ít nhất nếu có chết thì cũng phải để cho ta chết một cách rõ ràng, được chứ?”
Nhưng mà, tên sát thủ kia lại lắc đầu.
"Thứ nhất, làm nghề như chúng tôi, điều quan trọng nhất là giữ lời hứa, không tiết lộ thông tin về chủ nhân, đây là phép tắc cơ bản.
Thứ hai… Tôi thật sự không biết anh đắc tội với ai, ngay cả nữ sát thủ số một thế giới cũng truy nã anh.”
Vừa dứt lời, hắn ta lập tức không nói nhảm nữa mà chém thẳng một đao về phía anh ta.
Hắn ta đã tiết lộ đủ những điều cơ mật rồi, đã đến lúc phải đưa anh ta lên đường.
Về phần Thẩm Thanh Vân, anh ta đã bị câu cựu nữ sát thủ đệ nhất thế giới dọa đến mức choáng váng.
Ngay cả nữ sát thủ số một thế giới, anh ta cũng không biết là ai.
"Đừng giết tôi.
Đừng giết tôi.
Ai đó cứu tôi với.”
Nhìn ánh đao lạnh thấu xương, đâm vào cổ họng anh ta, Thẩm Thanh Vân sợ hãi đến asc nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà, qua một lúc, cảm giác đau đớn khi bị đao đâm thủng thân thể lại không truyền đến.
Thẩm Thanh Vân sửng sốt một chút rồi cẩn thận mở mắt ra.
Anh ta chỉ thấy tên sát thủ kia cũng mở to hai mắt mà nhìn mình.
Bọn họ cứ sững sờ nhìn nhau ba giây như vậy, sau đó tên sát thủ kia bỗng nhiên ầm một tiếng, ngã xuống trước mặt Thẩm Thanh Vân.
Thân thể hắn ta không có một vết thương nào, mh]ng mắt tai miệng mũi lại chảy máu tươi một cách quái dị, chết không nhắm mắt.
"A."
Thẩm Thanh Vân sợ tới mức vội vàng rụt vào góc, anh ta sững sờ nhìn thi thể của tên sát thủ nhưng lại không hiểu hắn ta đã chết như thế nào.
Vừa rồi, anh ta cũng chỉ nhắm mắt trong một giây ngắn ngủi, ai có thể lặng yên giết một người mà không phát ra một tiếng động nào trong thời gian ngắn như vậy chứ?
Trong lúc Thẩm Thanh Vân vẫn còn hoảng hốt, trong phòng lại vàng lên tiếng hút sữa chua có vẻ không thích hợp lắm.
Đột nhiên quay người lại, Thẩm Thanh Vân nhìn thấy một cô gái nhỏ có làn da mềm mại trắng đang đứng bên cạnh tủ lạnh, trên tay đang uống một hộp sữa chua lớn.
Hình như cô ta rất thích uống sữa chua, hai bên khóe miệng đều là vết sữa chua trắng.
Ánh mắt Thẩm Thanh Vân vô cùng sợ hãi, thần kinh anh ta như bị đè bẹp, anh ta buột miệng hỏi.
"Cô là ai? ”
Bình thường mà nói, một cô gái nhỏ có làn da mềm mại và trắng nõn như vậy rất hay khiến người ta yêu thích.
Nhưng trước mắt có hai người chết mà cô gái nhỏ này lại làm như không có việc gì mà uống sữa chua một cách ngon lành, điều này có chút quỷ dị.
Hơn nữa, trang phục của cô ta cũng rất kỳ lạ.
Trên thân hình nhỏ nhắn, cô ta mặc một bộ váy dài màu đỏ thẫm.
Mà trên chiếc váy đỏ đó có rất nhiều hoa văn hình côn trùng và rắn độc lạ.
Trên đầu cô ta đội một vòng hoa tinh xảo được đan từ hoa cỏ.
Trên cổ cô ta còn đeo một cái vòng bạc lớn sáng bóng.
Trên vòng bạc, khắc các loại nhân vật cổ xưa tạo thành khóa trường thọ..
"Tôi tên là Hồng Phất."
Cô ta đã ăn hết hộp sữa chua đó những vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Cô ta liếm đầu lưỡi, suy nghĩ một chút rồi xòe tay ra giống như Thẩm Thanh Vân: "Sữa chua hết rồi, còn nữa không?”
Thẩm Thanh Vân nhìn cô ta với vẻ kinh ngạc rồi lại cầm cho cô ta một hộp sữa chua và hỏi.
"Có người đã cứu tôi sao ”
Hồng Phất nhìn thoáng qua tên sát thủ kia rồi gật gật đầu.
Thẩm Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm.
"Thật sự là cảm ơn cô.
Cô là con gái nhà ai vậy? Sao muộn vậy rồi mà cô lại một mình đi lang thang bên ngoài thế này?”
Hồng Phất sửng sốt, sau đó lại cười một cách vô hại.
“Anh trai à, anh không thử đoán xem vì sao tôi lại đến đây sao?”
Thẩm Thanh Vân còn đang muốn nói chuyện, nhưng nhìn thi thể sát thủ nằm trên mặt đất, trong nháy mắt, ánh mắt của hắn lập tức trở nên hoảng sợ.
"Cô… Cô cũng là…"
"Hì hì, áp lực cạnh tranh lớn như vậy, dù sao tôi cũng phải giết mấy đồng nghiệp, mới có thể không để việc làm ăn chạy mất."
Hồng Phất đùa nghịch với mái tóc trên vai rồi nói với vẻ rộng lượng.
"Nể mặt anh trai đã cho tôi uống sữa chua, tôi sẽ không biến anh thành tiêu bản rồi cất giữ đâu.”
Giọng nói của cô ta ngọt ngào và lanh lảnh như chim sơn ca trên núi.
Nhưng khi Thẩm Thanh Vân nghe xong, anh ta thiếu chút nữa bị những lời này dọa đến ngất đi.
Biến thành tiêu bản sao?
Thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào mới có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?
Thẩm Thanh Vân cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Anh ta còn tưởng rằng mình đã chạy khỏi ổ sói, không nghĩ tới bản thân mình lại rơi vào ổ hổ.
Nếu là bình thường, có đánh chết anh ta cũng không tin một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như vậy lại là một ma đầu giết người không chớp mắt.
Nhìn Hồng Phất chỉ cao khoảng một mét hai, vẻ mặt Thẩm Thanh Vân chợt trở nên âm trầm.
"Cô chỉ là một cô gái nhỏ bé thì có thể có sức chiến đấu gì chứ? Cô không sợ tôi giết cô sao?”
"Á à, anh còn dám phản kháng sao?"
Hồng Phất kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Vân, sau đó lại bật cười khanh khách.
"Vậy anh thử xem?”
Thẩm Thanh Vân đang muốn lao về phía Hồng Phất, bỗng nhiên nghe thấy trong thi thể sát thủ phía sau truyền đến một thanh âm rất nhỏ.
Sau đó, anh ta như nhìn thấy ma…
Trong mắt, mũi, miệng và tai của cái xác đã chết hoàn toàn kia có những con bọ sặc sỡ lần lượt bay ra với mật độ dày đặc và đang hướng về phía Hồng Phát..