Mặc dù trong lòng Thẩm Thanh Vân đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng lời nói của chú Dương quản gia vẫn khiến cả người anh ta chấn động, da đầu nổ tung.
"Sát thủ? Sao có thể như vậy được? Chú Dương, chú có nhầm lẫn gì không?”
Nhà họ Thẩm vững như thành đồng, sao lại có sát thủ xuất hiện được chứ?
"Đó là sự thật."
Chú Dương thấp giọng nói.
"Một tên sát nhân ngoại quốc tóc vàng và mắt xanh từ trên trời rơi xuống, hắn ta đâm ông chủ một nhát dao.
Nếu không phải khi trẻ, ông chủ đã luyện qua không ít công phu mà trốn thoát thành công thì cũng khó lường trước được hậu quả.”
Nghe được ông nội không có việc gì, Thẩm Thanh Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Bán Sơn là người đứng đầu của nhà họ Thẩm, vì vậy ông ta nhất định không thể xảy ra chuyện.
"Vậy tình hình bây giờ thế nào rồi?" Anh ta hỏi.
"Trong nháy mắt, khi sát thủ xuất hiện, tất cả vệ sĩ của nhà họ Thẩm đều tập trung ở bên cạnh ông chủ.
Hiện tại không thấy sát thủ đâu, nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn ta còn đang chờ thời cơ ở bên ngoài phòng.”
Trái tim Thẩm Thanh Vân như chìm vô hạn.
Trước tiên, anh ta bảo tài xế dừng xe, sau đó trầm giọng hỏi.
"Có biết ai phái tới không?”
Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là nghĩ đến kẻ thù tiềm ẩn của nhà họ Thẩm.
Nhưng chú Dương lại nói.
"Cậu chủ, sát thủ đến vì cậu.”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Thanh Vân lập tức thay đổi.
"Cái gì? Đến vì tôi sao?”
"Đúng vậy."
Chú Dương trầm giọng nói.
"Câu đầu tiên tên sát thủ kia nói chính là ‘Thẩm Thanh Vân ở đâu’.
Vì thế, cậu chủ, trong khoảng thời gian này, cậu nhất định không được trở về nhà họ Thẩm.
Cậu cứ ở bên ngoài, chờ ngọn sóng qua đi rồi lại trở về.”
Thẩm Thanh Vân nặng nề gật đầu, nhưng anh ta vẫn lo lắng hỏi.
"Vậy còn ông nội thì sao?”
"Không có gì đáng ngại.
Ông chủ bị dọa sợ nên hiện tại vẫn đang mê man.
Tôi đã hạ lệnh sơ tán toàn bộ thành viên của nhà họ Thẩm để phân tán mục tiêu, đồng thời mời về nhiều cao thủ đến để bảo vệ ông chủ.
Hiện tại nhà họ Thẩm đang trong giai đoạn thăng tiến, sao có thể để cho mấy bọn trộm cắp nhỏ bé phá hỏng tiền đồ được chứ?"
Nghe chú Dương nói vậy, Thẩm Thanh Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cúp điện thoại, sắc mặt của anh ta trở nên vô cùng u ám, sát khí nồng đậm phủ đầy khuôn mặt của anh ta.
“Điều tra cho tôi, cho dù có phải vận dụng tất cả lực lượng ngầm thì cũng phải điều tra ra là ai phái tới cho tôi.”
…
Sau khi quan hệ giữa Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết đã bị bại lộ, hầu như tất cả mọi người đều biết vợ Huỳnh Nhân là Liễu Phi Tuyết.
Đúng như Huỳnh Nhân suy đoán, không ai coi trọng cuộc hôn nhân này.
Hơn nữa, bọn họ còn cảm thấy sở dĩ Huỳnh Nhân tỏ ra không sợ cái gì như vậy, là bởi vì sau lưng có Liễu Phi Tuyết.
Thế nhưng, cuộc sống của Huỳnh Nhân vẫn không bị ảnh hưởng.
Mỗi ngày, ngoại trừ việc đi đón con gái tan học thì anh sẽ ở nhà, hai điểm tạo thành một đường thẳng.
Vào buổi tối, Huỳnh Nhân nhận được điện thoại của Lưu An.
"Thiếu chủ, nhóm sát thủ đầu tiên đã đến Minh Châu.
Trước mắt đã có một người ra tay, nhưng thất bại.
Nhà họ Thẩm đã cảnh giác, bọn họ không chỉ phân tán tất cả mọi người, còn mời tới không ít cao thủ thực lực mạnh mẽ đến."
Nghe Lưu An nói xong, Huỳnh Nhân cũng cười nhạt.
"Cứ trốn đi, cứ trốn đi, các người sẽ nhanh chóng phát hiện ra bản thân đã không còn đường trốn."
Lưu An khó hiểu hỏi.
"Thiếu chủ, vì sao anh không để tôi giết chết anh ta bằng một nhát dao vậy?”
“Cậu ta chỉ là một nhân vật nhỏ, đâu thể để nữ sát thủ giỏi nhất như cô ra tay được chứ?”
Huỳnh Nhân cười nhạt.
"Huống hồ, như vậy quá lợi cho cậu ta, tôi phải để cậu ta hiểu thế nào mới là địa ngục chân chính.”
Lưu An bừng tỉnh, sau đó cô ta cũng đi theo tiến độ.
Ở phía bên kia, một dãy phòng sang trọng trong một khách sạn năm sao.
Thẩm Thanh Vân mặc áo choàng tắm màu trắng, trong tay cầm một chai rượu vang đỏ, sắc mặt lo lắng chờ đợi.
“Cộc cộc cộc…”
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Thanh Vân vội vàng đi qua mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông mặc một bộ âu phục cầm theo một cái laptop đi vào.
"Anh có thể thả lỏng được rồi."
Thẩm Thanh Vân như trút được gánh nặng, anh ta rót cho hắn ta một ly rượu vang đỏ.
"Điều tra đến đâu rồi?”
"Đã có manh mối rồi."
Người đàn ông mặc âu phục uống ly rượu vang đỏ này, sau đó mở laptop ra, ngón tay linh hoạt gõ vào bàn phím.
Rất nhanh sau đó, anh ta đột nhập vào mạng lưới, nhiều số mã hóa đủ màu cũng xuất hiện trên màn hình máy tính.
Hắn ta là hacker lợi hại nhất nhà họ Thẩm, không có mạng lưới nào hắn ta không thể phá được.
Ngay sau đó, hắn ta chỉ vào mảnh có giao diện màu xám tro rồi nói.
"Cậu cả, đây là giao diện tôi vừa phát hiện ra.
Có người đã ngầm thông báo treo thưởng cho việc ám sát anh.”
Thẩm Thanh Vân mở ra xem.
Quả thật, anh ta phát hiện lệnh treo thưởng cho việc ám sát mình, nhất thời sắc mặt anh ta trở nên xanh mét.
"Có thể hủy bỏ không?"
Anh ta hỏi.
"Cũng giống như hủy bỏ lệnh treo thưởng của nhà họ Đổng đối với Huỳnh Nhân vậy.”
Hacker gật đầu.
"Có thể."
Lúc này, sắc mặt Thẩm Thanh Vân mới khá lên một chút.
Anh ta ngồi trên sô pha rồi một hơi uống hết một ly rượu vang đỏ, ánh mắt âm trầm, anh ta đã sắp xếp xong những chuyện tiếp theo.
Anh ta muốn tìm ra người đã phát hành lệnh truy nã này.
Sau đó, khiến người đó sống không bằng chết.
Nhưng ngay sau đó, tai nạn đã xảy ra.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, hacker đột nhiên nhíu mày, ngón tay hắn ta không ngừng bấm vào bàn phím.
"Sao lại vậy?"
Thẩm Thanh Vân tiến lại gần thì phát hiện lệnh truy nã của mình vẫn còn.
Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tôi cũng không biết, lệnh truy nã này của cậu chủ vậy mà lại không hủy bỏ được.”
Hacker đã thử một lần nữa, nhưng kết quả là khi hắn ta bật lên thì vẫn thấy một dấu hiệu gạch chéo đỏ như máu.
“Không có quyền!”
Nhất thời, sắc mặt Thẩm Thanh Vân trở nên vô cùng hoảng hốt.
"Không thể có chuyện như vậy được.
Với địa vị của nhà họ Thẩm trên mạng lưới internet trong nước, sao lại không có quyền được chứ?”
Hacker đã cố gắng hơn một chục lần liên tiếp nhưng vẫn chỉ nhận lại một kết quả là không có quyền.
Sắc mặt Thẩm Thanh Vân càng ngày càng khó coi, trên trán anh ta còn nổi gân xanh.
Nếu lệnh truy nã này không bị thu hồi, như vậy các sát thủ sẽ không ngừng đến ám sát anh ta… Nhưng tránh được lần đầu tiên cũng không tránh được mười lăm lần.
Mà anh ta có thể tránh được lần này, nhưng sao có thể tránh được hết lần này đến lần khác được chứ?
Bộp…
Trong cơn giận giữ, anh ta tát vào mặt hacker một cái.
"Vô dụng.
Tôi bảo cậu giúp tôi giải quyết vấn đề, không bảo cậu tạo thêm vấn đề cho tôi.
Tôi cho cậu thêm một tiếng, cậu nhất định phải hủy bỏ lệnh truy nã này cho tôi.
Nếu không, cậu cũng phải chết.”
Dưới sự uy hiếp của cái chết, Thẩm Thanh Vân đã mất đi lý trí, anh ta liên tục gầm lên với hacker.
“Có muốn tôi đến giúp các cậu không?”
Đúng lúc này, trong phòng lại truyền đến tiếng cười ha hả của một người đàn ông.
"Cám ơn."
Thẩm Thanh Vân đang muốn nói cảm ơn.
Bỗng nhiên cả người anh ta run lên, toàn thân nổi hết da gà.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy một người đàn ông có dáng dấp hèn mọn.
đang ngồi xổm trước mặt anh ta rồi nhìn anh ta với khuôn mặt vui vẻ.
"Anh là ai?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Vân lập tức trở nên hoảng sợ, thốt lên.
"Đám vệ sĩ của tôi đâu?”
Bên ngoài đều là vệ sĩ của anh ta, tại sao hắn ta có thể vào được đây?
"Anh cũng không cần phải biết tôi là ai.
Anh chỉ cần biết là tôi đến đây để giết anh.”
Người đàn ông mỉm cười rồi rút một cái chùy ba cạnh dính đầy máu từ trong ngực ra và nói.
"Về phần những người ngoài cửa mà anh nói thì bọn họ đều đã chết hết rồi.”
“...”
Thẩm Thanh Vân sợ tới mức cả người tê liệt, ầm một tiếng, anh ta đã ngồi trên mặt đất.
Tên hacker ôm máy tính định chạy trốn, nhưng cây chùy ba cạnh trong tay người đàn ông đã đâm thủng thân thể hắn ta.
Ọc ọc…
Máu tươi tanh hôi ấm áp phun ra, bắn tung tóe vào mặt Thẩm Thanh Vân.
"Được rồi, đến phiên anh."
Người đàn ông có vẻ hèn mọn kia nhếch miệng cười với Thẩm Thanh Vân, lộ ra hàm răng vàng trong miệng..