Khi câu nói tràn ngập ý lạnh này vừa dứt, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.
Chẳng biết từ lúc nào, nụ cười trên mặt Huỳnh Nhân đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, mà thay vào đó là một tia sát ý khiếp đảm lòng người.
Lòng người hiểm ác, mặc dù đã chắc chắn tin tức ác ý bôi đen Liễu Phi Tuyết này là kiệt tác của nhà họ Đổng, nhưng vẫn không thể ngăn được một số tiểu quỷ bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Khi Lệ Tinh còn hưng thịnh, tất cả ông chủ của các công ty này đều cố gắng lấy lòng Liễu Phi Tuyết, bây giờ Lệ Tinh xảy ra chuyện, người quay súng lại bắn quân mình, đâm nhát dao đầu tiên cũng chính là bọn họ.
Đặc biệt là khi bọn họ trắng trợn bàn tán về Liễu Phi Tuyết, coi cô như một gái điếm hèn mọn, có thể tưởng tượng ra được Huỳnh Nhân tức giận như thế nào.
Vì thế, anh không hề nể nang gì cả, toàn bộ khuôn mặt của ông chủ kia đều tiếp xúc thân mật với bàn hội nghị, hai chiếc răng cửa của ông ta lập tức bị góc bàn đập gãy, máu tươi chảy ròng ròng, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Huỳnh Nhân của lúc này, khí thế như hồng thuỷ khiến tất cả các ông chủ đều sợ hãi không thôi.
Nhưng ngay sau đó, câu nói của Huỳnh Nhân lại khiến bọn họ hồi phục lại tinh thần, ngẩn người, chỉ vào Liễu Phi Tuyết hỏi.
“Cậu nói cái gì? Cô ta là vợ của cậu?”
Huỳnh Nhân mặt không cảm xúc gật gật đầu, bàn tán về Liễu Phi Tuyết trước mặt anh thực sự là một hành động tự đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng bọn họ lại giống như nghe được một chuyện gì đó nực cười, cười ha hả nói.
“Nếu cô ta thực sự là vợ của cậu, vậy thì tôi khuyên cậu nhân lúc còn sớm hãy ly hôn với cô ta đi, trên đầu cậu xanh đến mức có thể chăn dê được rồi.”
“Cậu có biết vợ của cậu chơi đánh dã với người đàn ông khác không?”
“Cậu cứ việc nói thẳng, vợ cậu đáng bao nhiêu tiền?”
Toàn bộ ông chủ của các công ty đều cười hô hố, càng nói càng quá đáng, có thể thấy mục đích của nhà họ Đổng chính là muốn Liễu Phi Tuyết thân bại danh liệt, cho nên cũng không tung ra video hoàn chỉnh mà chỉ cắt một đoạn giữa, căn bản không thể nhìn thấy khuôn mặt của đàng trai, những người không rõ chân tướng sự việc đương nhiên không biết người đàn ông kia thực chất chính là Huỳnh Nhân.
“Vả miệng.”
Ánh mắt của Huỳnh Nhân trở nên lạnh lẽo, ra tay nhanh như chớp, tàn nhẫn tát vào mặt mỗi người vài cái bạt tai.
Bốp bốp bốp.
Ngay lập tức, mấy ông chủ nói năng thô lỗ kia đều bị sưng thành đầu heo, trong miệng đầy máu, trực tiếp bị Huỳnh Nhân tát cho ngất xỉu.
“Cậu, sao cậu dám đánh người trước mặt mọi người?”
Cuối cùng cũng có một ông chủ sợ hãi, gắng gượng đứng lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Liễu Phi Tuyết.
“Liễu Phi Tuyết, cô thế mà lại dám gọi chồng mình đến đánh tôi, tôi thấy cô không muốn tiếp tục hợp tác nữa rồi!”
“Yên tâm đi, mấy công ty nhỏ rách nát của các người, cho dù cầu xin Lệ Tinh hợp tác, Lệ Tinh cũng không thèm.”
Vừa dứt lời, Huỳnh Nhân lại giáng một cái tát lên trên mặt hắn, trực tiếp đánh hắn đến mức nước miếng bay tứ tung.
Liễu Phi Tuyết ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, trong lòng không hề có chút thương hại nào.
“Các ngươi… Các ngươi… Chắc chắn sẽ hối hận.”
“Nếu không có sự hỗ trợ từ công ty của chúng tôi, Tập đoàn Lệ Tinh của các ngươi không thể chống đỡ được lâu nữa đâu, nhất định sẽ trực tiếp phá sản.”
Ông chủ bị đánh nước miếng bay tứ tung kia không ngất xỉu mà quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt thâm độc nhìn về phía Liễu Phi Tuyết nói.
“Vậy sao?”
Huỳnh Nhân không đánh người nữa, trên mặt nở một nụ cười giễu cợt.
“Một con kiến đáng thương, chỉ là một hạt bụi nhưng lại cảm thấy mình rất quan trọng, thật đáng buồn và đáng tiếc.”
“Tổng Giám đốc Lâm, không xong rồi.”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng họp mở ra, Lý Đào vọt vào với sắc mặt tái nhợt: “Chủ tịch của mười công ty lớn đến rồi!”
“Chủ tịch của mười công ty lớn?”
Sắc mặt của Liễu Phi Tuyết cũng khẽ thay đổi, mười công ty lớn đó chính là mười công ty hàng đầu đã tài trợ tám ngàn vạn tệ cho Tập đoàn Lệ Tinh, mỗi một công ty đều lọt vào top doanh nghiệp mạnh của Minh Châu.
Chỉ nghe Giang Hi Văn tiếp tục nói.
“Sắc mặt của các chủ tịch lớn của mười công ty, người nào người nấy đều vô cùng nghiêm túc, e là cũng đã đọc được tin tức ở trên mạng nên cùng đến đây gây rắc rối.”
Ông chủ công ty còn tỉnh táo duy nhất kia cũng vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, cười ha hả nói.
“Tổng Giám đốc Liễu, cô đúng là hoạ vô đơn chí, ngay cả mười công ty lớn cũng muốn chấm dứt hợp đồng với các cô.
Lần này, cho dù tối nào cô cũng đi cùng với người thì thì cũng không thể giải quyết được, ha ha ha…”
Liễu Phi Tuyết cau mày, mười công ty lớn, bất kỳ công ty nào trong số đó đều sở hữu quy mô và hoạt động kinh doanh lớn hơn Tập đoàn Lệ Tinh, nếu bọn họ cũng đến đây gây rắc rối, sợ là Lệ Tinh sẽ không đối phó được…
Huỳnh Nhân lại tuỳ tiện tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, chậm rãi nói.
“Ông thực sự nghĩ như vậy sao?”
“Dù thế nào đi nữa, cứ để bọn họ đi vào trước đi.”
Liễu Phi Tuyết sắc mặt ngưng trọng nói.
“Nếu bọn họ thực sự đến đây để gây rắc rối, chúng ta cũng không thể ngăn cản được.”
Thấy ngay cả Tổng Giám đốc Liễu cũng nói ra những lời phiền muộn như vậy, sắc mặt Giang Hi Văn xám như tro tàn, đi ra khỏi phòng họp.
Lộp bộp! Lộp bộp! Lộp bộp!
Chỉ chốc lát sau, mười người đàn ông mặc vest cực kỳ có khí chất đi vào phòng họp dưới sự bao quanh của một nhóm nam nữ.
Đúng là chủ tịch của mười công ty lớn.
Mỗi công ty đã tài trợ tám ngàn vạn tệ cho Tập đoàn Lệ Tinh trước đó.
“Ha ha, chủ tịch của công ty Khoa học kỹ thuật Đỉnh Dật, chủ tịch Tập đoàn Thiên Hà cũng đến, và cả công ty Hoa Hạ, xí nghiệp Long Trác, Tập đoàn Cẩm Sắt.
Tập đoàn Lệ Tinh xong thật rồi.”
Nhìn thấy khí thế này, nụ cười của ông chủ kia càng thêm càn rỡ, tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng Tập đoàn Lệ Tinh bị huỷ diệt.
“Các vị, có chuyện gì sao?”
Đối với những lời dơ bẩn của ông ta, Liễu Phi Tuyết không hề để trong lòng, toàn bộ tinh thần đều đặt trên người chủ tịch của mười công ty lớn này.
Đừng nhìn ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh, trong lòng cũng đã gió nổi mây vần.
Cô còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Huỳnh Nhân một cái, nhưng lại phát hiện anh vẫn mỉm cười tủm tỉm ngồi trên ghế, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
Ông chủ kia bò dậy từ trên mặt đất, đi đến trước mặt Vương Đỉnh Ngôn - Chủ tịch công ty Khoa học công nghệ Đỉnh Dật.
“Chủ tịch Vương, Liễu Phi Tuyết này, đừng nhìn cô ta đứng đắn nghiêm túc, thực chất sau lưng là một kỹ nữ lả lơi ong bướm hoàn toàn trái ngược.
Bây giờ video bị tung ra ngoài, Tập đoàn Lệ Tinh phá sản không còn xa nữa đây, mau…”
“Ai nói với ông rằng chúng tôi đến đây để chấm dứt hợp đồng?”
Không chờ ông ta nói hết, Vương Đỉnh Ngôn đã lạnh lùng ngắt lời.
“Nếu còn dám nói lung tung, cẩn thận công ty ông sẽ phải đóng cửa đấy.”
Nói rồi, anh ta cùng với chín vị chủ tịch của các công ty lớn khác nhanh chóng sải bước về phía Liễu Phi Tuyết.
Sắc mặt của ông chủ kia đầy nghi hoặc, nếu không phải đến để chấm dứt hợp đồng, vậy thì đến để làm gì?
Chỉ thấy Vương Đỉnh Ngôn dẫn đầu mười vị chủ tịch của các công ty lớn đi đến trước mặt Liễu Phi Tuyết, trên khuôn mặt nghiêm túc bỗng nhiên nở một nụ cười lấy lòng.
“Tổng Giám đốc Liễu, lần này tôi đặc biệt đến đây là để làm tăng mối quan hệ hợp tác với quý công ty.”
“Thiên Hà của tôi cũng vậy, sau này Tập đoàn Lệ Tinh chính là đối tác hợp tác thân thiết nhất của chúng tôi.”
“Và cả công ty Hoa Hạ của tôi nữa.”
“Long Trác và Cẩm Sắt cũng vậy.”
“…”
Chủ tịch của mười công ty lớn đồng loạt tỏ thái độ, sắc mặt ôn hoà nói với Liễu Phi Tuyết, thái độ hết sức kính trọng.
Liễu Phi Tuyết lập tức mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vừa mới đây thôi, cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Lê Nguyệt Thiền và Giang Hi Văn cũng trợn tròn mắt, nhất thời không thể nói được lời nào.
Mà ông chủ của công ty kia cũng véo mạnh vào người mình một cái, chắc chắn những chuyện này không phải là đang nằm mơ.
“Chủ tịch Vương, các vị chủ tịch, mọi người không nói đùa đấy chứ? Người phụ nữ này là loại phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng mình, các ngài không huỷ hỏ hợp đồng với cô ta thì thôi đi, nhưng sao có thể tiếp tục duy trì hợp tác với cô ta?”
Bốp.
Vừa dứt lời, một cái tát đã giáng mạnh xuống mặt ông ta.
Vương Đỉnh Ngôn tàn nhẫn tát lên mặt ông ta một cái, vẻ mặt lạnh lùng.
“Ông là cái thá gì mà cũng dám nói Liễu tiểu thư như vậy?”
“Liễu tiểu thư là nữ trung hào kiệt, để mặc người khác chê trách cũng không có gì đáng trách.
Chỉ có kiểu công ty nhỏ như của các ông mới có ánh mắt thiển cận như vậy.”
“Nếu các ông không muốn hợp tác thì vẫn còn có rất nhiều người nguyện ý hợp tác.”
Lúc này, những ông chủ đang hôn mê bất tỉnh đó cũng đã tỉnh tại, nhưng vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy mười vị chủ tịch của các công ty lớn cũng có mặt ở đây, suýt chút nữa đã bị doạ cho ngất xỉu một lần nữa.
Chỉ thấy Vương Đỉnh Ngôn dùng ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn những người này.
“Là mấy người các ngươi, không chỉ bỏ đá xuống giếng mà còn dùng những lời ác ý làm tổn thương đến Liễu tiểu thư sao? Tốt lắm, nhân lúc còn sớm hãy nộp đơn xin phá sản đi, công ty của các ông sẽ vĩnh viễn biến mất ở thành phố Minh Châu này.”.