"Chuyện này…"
Đọc mấy lời công trích cô trên trang web, cả người Liễu Phi Tuyết khẽ run lên, móng tay cắm sâu vào da thịt lòng bàn tay.
Ánh mắt Huỳnh Nhân cũng chùng xuống.
"Hay cho câu một đôi tay ngọc ngàn người gối, một bờ môi son vạn kẻ hôn."
"Huỳnh Nhân, em không..."
Liễu Phi Tuyết chợt quay sang Huỳnh Nhân, cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt.
Huỳnh Nhân vội vàng nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Phi Tuyết, trấn an.
"Đương nhiên anh biết em không có rồi, mở video này xem trước đã."
Cảm xúc trong Liễu Phi Tuyết dịu đi một chút, cô mở video.
Xem đoạn video này, biểu cảm của Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết và đều có chút thay đổi, và sau đó ánh mắt của họ xoáy sâu vào trong.
Đoạn video này là video mà Đồng Ý Hành từng đe dọa cô ấy trước đây.
"Là nhà họ Đồng bắt đầu rồi."
Huỳnh Nhân nhìn trang web này rồi tự lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó, lại nhẹ nhàng an ủi.
"Phi Tuyết, em đừng lo, giông tố sẽ sớm qua thôi."
Liễu Phi Tuyết cắn chặt môi, im lặng không nói.
Chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra, giờ bị nhà họ Đồng đẩy lên ngọn ngọn gió, ảnh hưởng rất lớn đến Tập đoàn Lệ Tinh.
Reng reng reng…
Đúng lúc này, điện thoại di động của Liễu Phi Tuyết vang lên, âm thanh hoảng hốt của Giang Hi Văn truyền đến.
"Giám đốc Liễu, xảy ra chuyện lớn rồi, cô mau xem tin tức đi!"
“Tôi đã biết rồi.” Liễu Phi Tuyết bình tĩnh đáp lại.
Gian Hi Văn luôn theo sát cô ấy ra vào mọi trường hợp, mưa dầm thấm lâu, cũng đã hình thành thói quen không sợ hãi mà bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm, điều này có thể khiến Giang Hi Văn cảm thấy bất lực, chứng tỏ thực sự đã có chuyện rồi.
"Loại tin tức vô căn cứ này sẽ không tồn tại được lâu, trong thời gian ngắn công ty chúng ta chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Đợi giông bão qua đi là được.” Liễu Phi Tuyết nói.
"Không phải thế, Giám đốc Liễu, sau khi bản tin được tung ra, rất nhiều công ty hợp tác với chúng ta đã đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng với mình rồi."
Giang Hi Văn sốt ruột.
"Hiện giờ đang trong phòng họp, ép chúng ta ký chấm dứt hợp đồng, cô Liễu, cô mau qua đây đi."
Sau khi nghe Giang Hi Văn thông báo, Liễu Phi Tuyết cũng nhận ra độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức nói.
"Tôi sẽ tới ngay."
Nói xong, cô đi về phía cửa, nhưng lại bị một bàn tay giữ lấy.
Liễu Phi Tuyết quay đầu, kinh ngạc nhìn Huỳnh Nhân.
Thấy anh đang nghiêm túc nhìn Liễu Phi Tuyết, nói.
"Anh đi cùng."
"Cảm ơn anh."
Nhìn vào đôi mắt của Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết cảm ơn chân thật.
Nói xong liền đi trước, lao thẳng về Tập đoàn Lệ Tinh.
Huỳnh Nhân không vội theo ngay mà đọc lại tin tức, nhìn chằm chằm vào chữ ký ở góc bản tin: Media Triều Hoa, nhanh chóng rút điện thoại di động ra gọi.
"Giúp tôi kiểm tra một công ty tên Media Triều Hoa, ngoài ra, thay tôi chỉ đạo..."
Sau khi ra lệnh, Huỳnh Nhân cúp máy, bước nhanh đến phòng họp của Tập đoàn Lệ Tinh.
Lúc này, phòng họp đã chật cứng người, Nguyệt Thiền, Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng dẫn theo nhân viên bộ phận đang mặt đỏ tía tai tranh cãi với một nhóm người.
"Ồn ào gì vậy?"
Liễu Phi Tuyết bước vào với khuôn mặt lạnh lùng, hét lớn.
Phải nói là Liễu Phi Tuyết vẫn rất uy quyền, hét một tiếng, toàn bộ phòng họp trở nên yên tĩnh.
Lê Nguyệt Thiền tức giận nói.
"Họ không quan tâm các điều khoản trong hợp đồng, nhất quyết lấy lý do tin tức quan hệ bất chính của Giám đốc Liễu sẽ ảnh hưởng đến tiến đồ của Tập đoàn Lệ Tinh mà cắt đứt hợp tác với chúng ta."
Đúng là sóng chưa chưa yên lại có gió đến, Liễu Phi Tuyết lập tức nhướng mày, nhìn về phía đại diện của những công ty đó, nói.
"Sự hợp tác giữa Tập đoàn Lệ Tinh chúng tôi với công ty các vị, luôn dựa trên sự thành thật, chưa từng làm bất cứ điều gì có hại cho các người.
Nếu các người không tuân thủ các điều khoản trong hợp đồng, tự ý rút lui, tôi có thể kiện các người.
"
Đại diện của rất nhiều công ty hợp tác đều hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại cười khinh thường.
"Cô Liễu, bản thân cô cũng sắp khó giữ rồi, mà vẫn còn thời gian đấu với chúng tôi sao?"
Sắc mặt Liễu Phi Tuyết trầm xuống.
"Ý ông là?"
"Ý tôi à, hừ hừ..."
Ông chủ của một công ty cười giễu vài tiếng, lấy điện thoại di động chỉ vào bản tin nói với Liễu Phi Tuyết.
"Tôi thật sự không ngờ Giám đốc Liễu bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, không gần người lạ.
Nhưng đằng sau lại là một phụ không hơn không kém.
Ngày hôm nay chúng ta cũng mở mang tầm mắt rồi."
Ông chủ của một công ty khác cũng hùa theo.
"Đúng đấy, bình thường thương thảo hợp đồng, kêu cô uống vài ly rượu lại không uống, giả làm thành nữ, bây giờ thì hay rồi, đuôi hồ ly lộ ra rồi chứ?"
"Cô Liễu, muốn tiếp tục hợp tác cũng được.
Dù sao thì cô là người thế nào, chúng tôi đều biết hết rồi.
Cô ra giá, bao nhiêu tiền để qua đêm với chúng tôi thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi.”
Theo sau câu nói này, ông chủ từ các công ty đều phá lên cười.
"Các người...!sao có thể vu khống Giám đốc Liễu thế hả?"
Trên mặt Lê Nguyệt Thiền tràn đầy tức giận.
"Hay là các người thật sự tin đống tin tức vô căn cứ đó?"
"Mặc kệ người trong video này có phải là Giám đốc Liễu hay không thì vẫn ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Tập đoàn Lệ Tinh.
Đây là một điều chắc chắn."
"Phía trước các người có hai con đường, hoặc chúng ta chấm dứt hợp đồng, Tập đoàn Lệ Tinh các người tự sinh tự diệt.
Hoặc Giám đốc Liễu các người chịu cùng từng người chúng tôi qua một đêm.
Con đường đã vạch sẵn cho các người, chọn đi."
Vài gã đàn ông đầu trọc ở độ bốn mươi bắt chéo chân, không hề kiêng nể nhìn Liễu Phi Tuyết từ trên xuống dưới, nói một cách bình thản.
Liễu Phi Tuyết hít sâu một hơi, nhìn bọn họ.
"Các người, thật sự muốn đi đến mức này hay sao?"
"Cô Liễu, cô không thể trách chúng tôi.
Ai bảo bản chất của cô bị vạch trần, còn không cho chúng tôi xem?"
Một tên đàn ông hói đầu cũng mở video và vặn âm thanh to hết mức, lập tức cả phòng họp vang lên thứ âm thanh lả lướt khiến người xấu hổ tim đập nhanh hơn.
“Các người ra ngoài trước đi.” Liễu Phi Tuyết nhẹ giọng bảo với Lê Nguyệt Thiền và Giang Hi Văn.
"Cô Liễu..."
Lê Nguyệt Thiền và Giang Hi Văn lo lắng nhìn Liễu Phi Tuyết.
"Ra ngoài."
Dưới sự bất lực, Lê Nguyệt Thiền và Giang Hi Văn chỉ có thể ra khỏi phòng họp.
Ông chủ đầu hói cười ha hả.
"Nếu cô đi cùng chúng tôi sớm hơn thì tốt rồi, thật sự tôi muốn ôm ngủ Giám đốc Liễu từ lâu rồi..."
Liễu Phi Tuyết sắc mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương.
"Nếu các ông đã dồn tôi đến đường chết, cũng đừng trách tôi nhẫn tâm.”
Nói xong, lại nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân hiểu ý, đến bên những ông chủ đó, nở nụ cười không chút hơi ấm: "Các người, muốn ngủ với cô ấy phải không?"
"Anh là ai?"
Mấy tên sếp đó liếc mắt nhìn Huỳnh Nhân, tưởng anh là vệ sĩ của Liễu Phi Tuyết, ra lệnh.
"Vệ sĩ cứ làm tốt việc của vệ sĩ đi, ra ngoài canh chừng..."
Rầm.
Trước khi ông ta nói hết lời, cả phần đầu của ông ta đập mạnh vào chiếc bàn họp cứng chắc, tạo ra một âm thanh khó chịu
"Mày là ai."
Những ông chủ khác cũng đột ngột đứng dậy, hét vào mặt Huỳnh Nhân một cách khó hiểu.
Bàn tay của Huỳnh Nhân dính đầy máu, hắn hơi nhướng mày nhìn sang, nhìn toàn bộ hiện trường, sát khí ngùn ngụt.
"Tôi là chồng cô ấy.".