Chương : Huyết Phật
Cảnh vệ nhìn Từ Thuật, thấy Từ Thuật vẫn chưa phản đối, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, cũng không nhiều lời, trực tiếp vung nắm đấm thép về phía Triệu Quân.
Khóe miệng Từ Thuật cũng đồng dạng nhếch lên một mạt cười lạnh.
Đây là thuộc hạ do đích thân anh ta huấn luyện, cho dù so với một vài lính đặc chủng tinh nhuệ thì vẫn chưa bằng, nhưng đối mặt tới tên oắt con này e là chưa cần đến một chiêu.
Nhưng giây tiếp theo khiến nụ cười của anh ta đông cứng lại.
Chỉ thấy đối phương vung ra một quyền đơn giản không màu mè, lại có thể hóa giải được nắm đấm của cảnh vệ, ngược lại giống như một con rắn nước, trườn theo cánh tay của cảnh vệ mà đi, sau đó tóm chặt lấy bả vai của tay cảnh vệ, một thế quật vai, quật ngã xuống rất mạnh!
"Quân thể quyền? Các người cũng là..."
Từ Thuật lộ ra vẻ khiếp sợ, từ từ thu lại sự khinh thường.
Lúc này tay cảnh vệ cũng bò dậy, từng bước lùi về sau, sắc mặt khiếp sợ.
Do hắn biết, người trước mắt quá mạnh, vừa nãy người ta đã nương tay rồi.
Hắn tuyệt đối không phải đối thủ của đối phương!
"Cậu bạn, các cậu ở đơn vị nào, chi bằng báo danh hiệu đi?", Từ Thuật nhìn bóng lưng của Giang Thần, thản nhiên nói.
"Tây cảnh!", Triệu Quân trả lời thẳng thắn.
"Tây cảnh?", ánh mắt của Từ Thuật tỏ ra kinh ngạc.
Dù sao hai chữ này đối với khắp quân đội mà nói, đều gần như là hai từ cấm kỵ.
"Cậu bạn, cho dù các cậu là người ở Tây cảnh, nhưng nơi này là Trung nguyên, các cậu làm như vậy hình như không hợp đạo lý lắm nhỉ?", Từ Thuật nhíu mày nói.
Cho dù đối phương là người của Tây cảnh, nhưng cũng không nên phá vỡ quy tắc.
"Đạo lý?", Triệu Quân lạnh nhạt lắc đầu: "Huyết Phật chúng tôi làm việc, chỉ nghe theo mệnh lệnh, không nói đạo lý!"
"Huyết Phật?"
Lập tức, Từ Thuật hoàn toàn kinh sợ, không kiềm chế được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
Cửu châu các bộ của nước Hoa, duy nhất có Tây cảnh xưng hùng xưng bá, thực lực tổng thể cường hãn nhất.
Tám bộ còn lại không bộ nào có thể địch nổi.
Còn 'Huyết Phật' chính là một nhánh bộ đội đặc chủng thần bí nhất trong Tây cảnh, cả đội ngũ không nhiều không ít, chỉ có đúng một ngàn người, nhưng là trụ cột của cả Tây cảnh!
Quyền hạn của Huyết Phật cao hơn tất cả những đơn vị khác ở nước Hoa, chịu trách nhiệm trực tiếp với Tổng đốc!
Nếu như anh ta đã từng đặc huấn trong đơn vị bí mật thì chắc là cũng đã nghe qua cái tên này rồi.
"Không ngờ hôm nay tôi lại có may mắn được gặp một vị chiến sĩ của Huyết Phật tại đây!"
Từ Thuật lẩm bẩm nói, trên mặt toát lên vẻ tưởng nhớ.
"Tôi đã từng tham gia vào trại huấn luyện đặc biệt của Tây cảnh, chỉ đáng tiếc, không được lựa chọn!"
Từ Thuật tiếc nuối lắc đầu, lại nói tiếp: "Còn nhớ, người quản lý của Huyết Phật chính là một vị thiên tướng thiếu niên, tuổi đời chưa quá hai mươi mà đã lập được chiến công hiển hách, có thể gọi là truyền kỳ đương thời!"
"Đáng tiếc Từ mỗ không có phúc phần, không có tư cách để đi theo vị Thống soái này!"
Từ Thuật thở dài một hơi, trong quân đội chỉ sùng bái kẻ mạnh.
Hơn nữa, năm đó được gia nhập vào Huyết Phật là ước mơ của anh ta.
Nếu như bây giờ cho anh ta thêm một cơ hội nữa, anh ta vẫn muốn được gia nhập vào đơn vị mơ ước này.
"Đoàn luyện Từ, cậu đây là...", Chu Thiên Vượng có chút sững sờ, ông ta cho rằng Từ Thuật tới sẽ giúp ông ta giải quyết hai người này.
Kết quả không ngờ lại biến thành tình huống gặp lại người xưa thế này.
Tay cảnh vệ đứng bên cạnh cũng có chút hoang mang, dù sao với mức độ của anh ta thì vẫn chưa biết Huyết Phật nghĩa là gì, chỉ cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của Từ Thuật mà thôi.
Đúng lúc này, Giang Thần từ từ đứng lên, quay người lại, quan sát Từ Thuật một lượt rồi thản nhiên nói: "Từ Thuật, người Trần Quan ở U Châu, nhập ngũ năm , sau này được chọn vào lữ đặc chiến Tây cảnh, tháng hai cùng năm, gia nhập vào đoàn tiên phong, đạt được công lao hạng ba hai lần, công lao hạng hai một lần. Năm xin gia nhập vào trại đặc huấn của Tây cảnh, tháng cùng năm thất bại trong việc tuyển chọn vào nội bộ Huyết Phật, sau đó được điều về lữ tinh nhuệ Chiến Lang ở Trung nguyên, giữ chức vụ chỉ huy tham mưu đặc chiến!"
"Ồ, anh… sao anh biết được?"
Nghe những lời này, Từ Thuật nháy mắt đứng thẳng tại chỗ.
Khiếp sợ nhìn người thanh niên trước mặt.
Đối phương bất quá cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi, nhưng mi vũ sắc bén, ánh mắt sáng như sao trời, dường như có cảm giác bể dâu.
Dựa vào trực giác của anh ta, người này tuyệt đối không đơn giản!
Dù sao, lý lịch của anh ta có thể nói là tuyệt mật!
Vậy mà đối phương lại biết rõ trong lòng bàn tay, quả thật không thể tin được!
"Tại sao tôi lại biết à?"
Giang Thần mỉm cười thản nhiên nói: "Năm đó đặc huấn đám người đó, tư liệu về từng người một tôi đều đích thân xem qua, thành tích sát hạch của từng người cũng là do tôi đích thân thẩm tra, anh nói xem tại sao tôi lại biết rõ như vậy?"
"Anh..."
Nghe vậy, cả người Từ Thuật nháy mắt đứng thẳng bất động.
Bởi vì chỉ có nhân tài đã từng trải qua đợt đặc huấn đó mới biết, lựa chọn của Huyết Phật là do đích thân nhân vật truyền kỳ đó chọn!
Nghĩ đến đây, Từ Thuật mở to mắt ra.
Lẽ nào người trước mắt này, chính là...
Chương : Là gió hay là điềm
“Họ Giang, tên Thần, Thần trong Tinh Thần!”, Giang Thần hờ hững xưng tên.
“Anh, anh chính là… Đô đốc Giang!”
Từ Thuật hô lên kinh ngạc, sau đó anh ta liền cảm thấy trong đầu như có một dòng huyết khí nóng đột nhiên cuộn dâng, xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Không ngờ người thanh niên trước mắt lại là kẻ nắm trong tay quyền trinh sát, vị đại tướng trẻ tuổi lừng danh trong lời đồn!
Từ Thuật vội vàng hành lễ, không nén nổi kích động mà run lên.
Lúc này, Chu Thiên Vượng đã hoàn toàn chết sững, làm người thâm niên lâu đời, thân phận tôn kính hàng đầu ở Vân Sơn, đây là lần đầu tiên ông ta có cảm giác như rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng.
Ông ta biết rất rõ thân phận của Từ Thuật.
Đây đường đường là một Đoàn luyện sử!
Vậy mà lại hành lễ với tên này?
Người thanh niên này không lẽ…
Nghĩ tới đây, ông ta chợt đổ mồ hôi, toàn thân lạnh toát.
Giờ còn dám mạnh mồm báo thù cho con trai chứ?
Đùa chắc! Chỉ một câu nói của người kia, e là đủ xóa sổ cả nhà họ Chu mất!
“Từ, Đoàn luyện sử…”, Chu Thiên Vượng khó xử nhìn Từ Thuật, phải biết rằng, thứ đối phương muốn là dầu, mặc dù đối phương quyền to chức trọng như thế nào đi nữa thì việc này cũng liên quan tới quá nhiều vấn đề lợi ích.
Từ Thuật cũng có phần khó xử, dù sao đây cũng là vật tư chiến lược, cho dù anh ta có đồng ý thì chưa chắc cấp trên đã phê chuẩn.
Giang Thần thản nhiên nói: “Không sợ, anh chỉ cần báo cáo lại là được, nếu cấp trên có vấn đề gì, cứ bảo họ gọi điện cho tôi!”
“Tôi hiểu rồi!”, Từ Thuật cười khổ gật đầu, ở nước Hoa, kẻ dám không coi cấp trên của anh ta gì, e là chỉ có duy nhất người trước mặt này thôi.
“Cậu Giang, quay về tôi sẽ cho người chuyển cổ phần sang cho cậu, chỉ là chuyện của con trai tôi… Trước đây có chút bất kính với cậu, mong cậu bỏ qua cho!”, Chu Thiên Vượng kính cẩn cúi đầu, ngượng ngùng nói.
Triệu Quân lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, thằng con trai đó của ông đúng là cần dạy dỗ cẩn thận đấy!”
Chu Thiên Vượng giật thót.
Giang Thần phẩy tay: “Bỏ đi, ông cũng đã xin lỗi rồi, chuyện này coi như cho qua, có điều thân phận của tôi, ông có thể biết, nhưng tuyệt đối không được phép nói ra ngoài!”
“Đã rõ, đã rõ!”, Chu Thiên Vượng liên tục gật đầu, nếu chuyện một người có thân phận như Giang Thần xuất hiện ở chỗ này bị truyền ra ngoài, e là sẽ bùng nổ trên tin truyền hình mất.
Hơn nữa ông ta cũng biết trong quân đội có quy tắc riêng, nào dám đem chuyện này đi nói bừa chứ.
Từ Thuật đột nhiên mở lời với vẻ mặt đầy hy vọng: “Đô đốc Giang, nếu anh đã tới Vân Sơn, chi bằng tới chỗ tôi một chuyến, các anh em của tôi vẫn luôn sẵn sàng chờ đô đốc tới chỉ đạo!”
“Để hôm khác đi, tôi vẫn còn một số chuyện phải làm ở Vân Sơn!”, Giang Thần nói xong liền cùng Triệu Quân rời khỏi.
Từ Thuật và Chu Thiên Vượng cung kính ngước nhìn họ rời khỏi.
“Đoàn luyện Từ, rốt cuộc người này là ai vậy?”, Chu Thiên Vượng trông Giang Thần đã đi khuất, bèn không nén nổi tò mò hỏi.
Từ Thuật lạnh lùng đáp: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!”
“Tôi chỉ có thể nói với ông một việc, số huân chương mà người ấy sở hữu, dùng hết tường nhà ông cũng không đủ chỗ treo!”
“Một câu nói của người đó hoàn toàn có thể hủy diệt cả một gia tộc, cho dù đó có là là gia tộc lớn mạnh ở Kinh Châu đi nữa!”
“Nhớ dạy dỗ tốt thằng con trai háu đá của ông, lần sau còn dám động tới người này, tôi sẽ là người đầu tiên giúp ông xóa sạch sổ hộ khẩu!”
Lời này khiến cho lông tơ trên người Chu Thiên Vượng đều dựng đứng.
“Dạ, dạ, dạ, Đoàn luyện Từ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm thằng oắt đó!”
…
Hơi nước lơ lửng.
Trong hồ nước nóng, Triệu Luân đang ngắm nhìn màn hơi nước bằng ánh mắt u ám.
Mỗi ngày tới đây tắm rửa ngâm mình đã trở thành việc trải nghiệm cảm giác hưởng thụ hàng ngày.
Thế nhưng hôm nay, cho dù có ngâm mình trong nước nóng, trong lòng hắn ta vẫn lạnh như sương giá.
“Vẫn chưa có tin tức gì của chú Ngũ à?”
Một tên lâu la cúi thấp đầu sợ hãi trả lời: “Thưa cậu cả, tạm thời vẫn chưa ạ, đêm qua sau khi bọn họ vào khách sạn Hoàng Gia liền không thấy đi ra nữa, chỉ sợ là đã…”
Triệu Luân hung dữ cắt ngang: “Không thể nào!”
Năng lực của chú Ngũ như nào hắn ta biết rất rõ.
Đó là người tài thâm niên lâu đời nhất ở nhà họ Triệu!
Cho dù hành động thất bại thì cũng không thể bị bắt nhốt tại khách sạn.
Chắc chắn là trên đường đã xảy ra chuyện gì đó.
“Cậu cả, có người gửi một món quà tới cho cậu, dặn là phải để cậu tự mình mở quà!”, một tên lâu la khác chạy tới thông báo.
“Thứ gì đây? Mở ra xem nào!”, Triệu Luân nhíu mày ra lệnh, còn bản thân hắn ta lại lùi về sau.
Muốn hắn ta tự tay mở?
Đùa chắc!
Nhỡ là bom đạn gì thì sao?
Tên lâu la nghe vậy cũng không nén nổi sợ hãi, hai tay run lẩy bẩy mở hộp quà ra.
Khi thấy món đồ phía trong, tên đó chợt hô ‘A’ một tiếng kinh hãi rồi ngồi phịch xuống đất, mặt đầy hoảng loạn.
“Cậu, cậu cả, đây là…”
“Là cái gì, mau nói đi!”, Triệu Luân bực mình gắt lên, mất kiên nhẫn trèo ra khỏi hồ nước, bước tới chỗ hộp quà.
Vừa thấy món đồ, hai mắt hắn ta tức thì trợn trừng, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống nước.
“Chú Ngũ, chú Ngũ!”
Triệu Luân điên cuồng đập tay vào mặt nước.
“Con mẹ nó! Giang Thần, mày giết em trai tao, giờ lại giết chú Ngũ, tao thề không đội trời chung với mày!”
Triệu Luân chết lặng, sau một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh lại, trong lòng giờ là một khoảng lạnh lẽo.
Chương : Xem bệnh
Năng lực của chú Ngũ như nào hắn ta biết rất rõ.
Vậy mà không ngờ ông ta lại bị người khác trừ khử một cách im hơi lặng tiếng!
Xem ra bên cạnh Giang Thần chắc chắn có rất nhiều cao thủ!
Với tình hình này, muốn đối phó với Giang Thần thì chỉ có thể mời một số cao thủ từ giới võ đạo mà thôi.
Nghĩ thế, Triệu Luân lập tức nhấc điện thoại gọi đi.
“Alo? Đại sư Trương Báo phải không, tôi có chuyện này muốn nhờ ông, tôi biết muốn mời ông ra mặt không dễ dàng, nhưng lần này, tôi sẵn lòng lấy % cổ phần nhà họ Triệu để đổi lấy một mạng người từ ông!”
Cúp máy xong, Triệu Luân nở một nụ cười tà ác: “Giang Thần, lần này, tao muốn đích thân lấy cái đầu của mày xuống, báo thù cho em trai và chú Ngũ ở trên trời!”
…
Hôm sau.
Mới sáng sớm Tần Tuyết đã gọi điện mời Giang Thần tới tham dự khai trương cơ sở mới của Linh Chi Đường.
Gần trưa, Triệu Quân từ từ đỗ xe bên đường, để Giang Thần đi bộ một mình vào trong.
Linh Chi Đường khai chương cơ sở mới nên tổ chức rất nhiều hoạt động ưu đãi, thời đại giờ hầu hết mọi người đều có ý thức chú ý sức khỏe, cho nên khách đến khai trương cũng rất đông.
Vừa vào trong, Giang Thần liền nghe thấy tiếng cãi nhau chí chóe.
“Đây rõ ràng là đột quỵ!”
“Là động kinh, không phải đột quỵ, lúc nãy nghe rồi đấy, người bệnh bảo thời gian lên cơn không cố định, nhức đầu, đổ mồ hôi, mệt mỏi vô lực, Hoàng đế nội kinh tố vấn có viết: chính khí tồn nội, tà bất khả can, tà chi sở thấu, kì khí tất xuy! Cho nên người bệnh chắc chắn bị động kinh!”
“Không không không! Chắc chắn là đột quỵ, đây chỉ là dấu hiệu giai đoạn đầu thôi, vài hôm nữa, giãn nở động mạnh, thì sẽ xuất hiện triệu chứng đột quỵ!”
“Động kinh, khỏi cãi, tôi bảo động kinh là động kinh!”
“Tôi chắc chắn đây là đột quỵ!”
Người khẳng định bệnh động kinh là Tần Chính.
Người nói đột quỵ là một ông lão mặc trang phục thời Đường, da mặt bị mẩn đỏ.
Hai người đang khám bệnh cho một bác gái, vì bất đồng ý kiến nên liền xảy ra cãi vã.
Xung quanh có vài ông lão cũng đang mỗi người một ý, người đồng ý với Tần Chính, người ủng hộ ông lão bị mẩn da, nhất thời không ai chịu nghe lời ai.
Trong lúc hai bên đang tranh cãi nảy lửa thì Tần Tuyết chợt nhìn thấy Giang Thần, gương mặt đăm chiêu tức thì giãn ra.
Cô ta vội gọi: “Giang đại ca, anh tới rồi à! Anh mau tới đây xem xem bà lão này rốt cuộc bị động kinh hay đột quỵ?”
Vừa nghe thấy vậy, Tần Chính lẫn ông lão bị mẩn da đồng loạt hướng về phía Giang Thần.
Mắt Tần Chính phát sáng, thầy y Giang đã tới, vậy chuyện dễ giải quyết rồi!
Nhưng ông lão kia lại không cho là vậy.
“Cô bé này, muốn chỗ này loạn thêm hay sao!”
“Đến tôi và ông cháu còn chưa thuyết phục được đối phương, thế mà cháu lại bảo một tên nhóc tới ra kết luận?”
“Đùa tôi chắc!”, ông lão liếc Giang Thần mội cái khinh bỉ.
Ông lão này chính là viện trưởng Bệnh viện Y học cổ truyền Vân Sơn – Hồ Dung.
Những bác sĩ dưới quyền ông ta, đến học sinh cũng đều là người trên ba mươi tuổi đang học tiến sĩ.
Vậy nên tất nhiên không coi một thanh niên trẻ tuổi như Giang Thần ra gì.
Tần Chính tức thì trợn mắt nói: “Ông Hồ, nói chuyện kiểu gì đấy, thầy y Giang đây là cố vấn y học của Linh Chi Đường chúng tôi đấy, ông nói chuyện tôn trọng chút đi!”
“Cố vấn y học?”, ông lão lắc đầu, vẻ mặt coi thường nói: “Tôi nói này ông Tần, sao lại để một thanh niên trẻ như này làm cố vấn, có phải ông già nên hồ đồ rồi không?”
Tần Tuyết bĩu môi: “Ông Hồ, ông đừng nói bừa, Giang đại ca là cố vấn y học hàng đầu ở Linh Chi Đường đấy ạ! Anh ấy từng khám bệnh cho ông Viên – người giàu nhất Vân Hải!”
Cái gì?
Người này từng khám bệnh cho Viên Chính Nam ư?
Không ít người vây quanh hóng chuyện, nghe thấy tin này liền tròn mắt ngạc nhiên, có vài ông lão cũng kinh ngạc không kém.
Dù là bọn họ cũng chưa chắc đủ tư cách được gặp Viên Chính Nam.
“Ồ? Có thể khám bệnh cho ông Viên, xem ra cũng không phải hạng xoàng!”, Hồ Dung chỉ hơi bất ngờ, nhưng sau đó liền thản nhiên nói: “Cậu thanh niên kia, nếu không ngại thì tới xem thử xem, người này rốt cuộc bị đột quỵ hay động kinh đây?”
Tần Chính cũng hướng ánh mắt đầy niềm tin về phía Giang Thần.
“Phải đó, cậu trai trẻ, cậu xem giúp tôi rốt cuộc bị bệnh gì đi?”, bác gái mất kiên nhẫn nói với Giang Thần, bà ta ngồi đây nửa ngày trời mà vẫn chưa có kết quả, lo lắng đến mức vàng cả mặt rồi.
Giang Thần mỉm cười đáp: “Bác gái, bác yên tâm, bác không bị đột quỵ hay động kinh gì hết, cháu kê cho bác hai đơn thuốc, về uống hai lần liền dứt bệnh!”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Cậu thanh niên này trước mặt bao nhiêu người, ngang nhiên phủ nhận chuẩn đoán của hai bác sĩ trung y hàng đầu!
Chương : Không phải trúng gió thì cũng là trúng tà!
“Chàng trai trẻ, cậu đưa ra kết luận như vậy có sớm quá không?”, Hồ Dung nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Cho dù tên nhóc này có ủng hộ Tần Chính, ông ta cũng không tới nỗi tức giận.
Nhưng tên nhóc này lại phủ nhận chẩn đoán của ông ta và cả Tần Chính.
Điều này có chút quá đáng rồi!
“Chàng trai trẻ, phòng khám Đông y không phải nơi biểu hiện cái tôi lập dị, chẩn đoán sai bệnh tình của bệnh nhân là chuyện vô cùng nghiêm trọng đó!”
“Đúng vậy, bắt mạch đã không chuẩn còn dám tuỳ tiện đưa ra kết luận sao? Cậu muốn loè thiên hạ ư?”
“Trình độ này còn dám ngông cuồng khám bệnh cho tỷ phú Viên, đúng là tức cười quá đi mất!”
“Lão Tần, cố vấn y học này nên đuổi sớm đi, tránh việc làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Linh Chi Đường của các ông!”
Các vị cao tuổi xung quanh vô cùng tức tối phất tay áo, vẻ mặt hậm hực và đầy coi thường.
Trong mắt họ, vị bác sĩ trẻ tuổi này chính là muốn ra vẻ ta đây trước đám đông.
Nhưng họ cũng đã xem qua bệnh tình của vị bác gái này, không phải trúng gió thì cũng là trúng tà.
Chắc chắn không nằm ngoài hai khả năng đó!
“Chậc, thần y Giang, không phải cậu khám nhầm rồi chứ?”, Tần Chính cũng có chút khó hiểu. Dù gì người có mặt đều là bậc thầy trong lĩnh vực y học cổ truyền.
Cho dù một mình ông ta khám nhầm, cả đám người này cũng không thể khám nhầm được chứ?
Ngay cả Tần Tuyết cũng không khỏi nghi ngờ, không biết rốt cuộc Giang Thần có suy nghĩ gì khác hay không.
Phải biết, trúng gió và trúng tà đều không phải bệnh nhỏ, không phải cứ uống một ít thuốc thì có thể khoẻ lên được. Nếu làm chậm trễ bệnh tình của bệnh nhân, Linh Chi Đường của họ sẽ gặp chuyện lớn!
Giang Thần không để tâm ánh mắt của đám đông, ngược lại anh cười hỏi bác gái: “Bác gái, mỗi lần bác phát bệnh, có phải ban ngày hay cảm thấy bức bối với người khác không?”
Đám đông ngây người, không ngờ Giang Thần lại hỏi vấn đề này.
Đây là phòng khám Đông y. Anh chữa bệnh cho mọi người là được rồi.
Sao lại hỏi ngược chuyện nhà của người ta?
Bác gái nghe vậy, bỗng dưng mắt đỏ lên: “Ây da, cậu đừng nhắc nữa. Con trai tôi kém cỏi, cả ngày ở bên ngoài trêu chọc người khác. Hai vợ chồng hễ về là cãi nhau, ồn tới nỗi tôi không ngủ yên được. Sáng ngày hôm sau, hai người đi làm, bỏ lại đứa nhỏ cho tôi. Cả ngày tôi quần quật làm trâu làm bò cho họ. Cô con dâu đó thi đi khắp nơi nói xấu tôi, đúng là khiến tôi tức chết mà!”
Lời vừa nói ra, bác gái cũng không giấu giếm, thậm chí không nhịn được mà bật khóc, quả thật khiến người nghe đau lòng mà ứa nước mắt.
Giang Thần cười: “Bác đừng giận, giận sinh bệnh sẽ không ai chăm sóc, chuyện vặt của con cháu thì cứ để anh ta làm. Nếu thật sự không xong thì bác hãy ra ngoài đi dạo, du lịch, duy trì tâm trạng tốt mới là quan trọng nhất!”
“Đúng đúng đúng. Cậu nhóc à, nói chuyện với cậu như vậy, trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều, lồng ngực cũng không bức bối nữa!”, bác gái lau nước mắt rồi lên tiếng.
Giang Thần gật đầu: “Thật ra bác không mắc bệnh nặng, chỉ là tới thời kỳ mãn kinh, tâm trạng quá đè nén, trút ra ngoài được là tốt rồi. Cháu kê cho bác vài loại thuốc. Bác có uống hay không cũng không cần vội, nhưng nhất định phải duy trì tâm trạng tốt!”
“Hoang đường!”, lúc này, cuối cùng Hồ Dung cũng không nhịn được mà hét ầm lên tại đó.
“Thầy y Giang, chúng ta đều là bác sĩ Đông y, chứ không phải chuyên gia tư vấn tâm lý. Dựa vào mấy câu nói của cậu, bệnh của bệnh nhân sẽ khỏi hẳn ư?”
Hồ Dung rất không phục. Nếu là như vậy thì còn cần Đông y làm gì?
Mấy người cao tuổi kia cũng từ từ hùa theo, cảm thấy Giang Thần đúng là biết nói đùa để loè thiên hạ!
Giang Thần chau mày nói: “Người ta vốn không bị bệnh, các người cứ định căn bệnh cho người ta, lẽ nào đây chính là đạo đức hành y của bác sĩ sao?”
“Cậu, cậu đúng là cả vú lấp miệng em!”
Hồ Dung tức đến đỏ mặt, chỉ vào một vị bác sĩ cao tuổi rồi nói: “Những người này đều từng bắt mạch cho bệnh nhân. Mạch đập của bệnh nhân dồn dập, rõ ràng là mầm bệnh tiềm ẩn. Cậu không bắt mạch chuẩn mà còn dám nói người ta không có bệnh ư?”
“Đông y chú trọng nhìn nghe hỏi sờ, bắt mạch. Tuy tiếp xúc trực tiếp bệnh nhân, nhưng trong một số trường hợp nhất định, cũng không đáng tin! Mấy người chẩn đoán ra bệnh, chỉ có thể chứng minh đạo hạnh của các người không đủ!”, vẻ mặt của Giang Thần không thay đổi, anh nói nhẹ nhàng.
“Cậu, cậu nói đạo hạnh của chúng tôi không đủ?”
“Lẽ nào lại có lí đó!”
“Tiểu bối, đúng là quá ngông cuồng!”
Còn chưa chờ Hồ Dung lên tiếng, nhiều người cao tuổi cũng không nhịn được mà to tiếng quở trách.
Họ đều là nhân vật có máu mặt trong giới Đông y, lại bị một tiểu bối chỉ vào mũi mà nói là đạo hạnh không đủ?
Đúng là sự sỉ nhục cực lớn!
Ngay cả những người xem náo nhiệt xung quanh cũng cảm thấy chàng trai trẻ này đúng là hơi điên cuồng ngang ngược.
Giang Thần lại xua xua tay, chỉ vào bác gái rồi nói: “Lúc tâm trạng người ta không ổn, tình trạng mạch bị rối loạn không thể tự nhiên bộc lộ, cho nên rất dễ dẫn đến tình trạng mạch bệnh nặng. Nhưng bây giờ bác gái đã trút ra được, dĩ nhiên mạch tượng sẽ ổn định. Không tin thì các người có thể xem thử đi!”
Nhiều người ngơ ngác.
Tần Chính phản ứng trước, nhanh chóng đưa tay bắt mạch cho bác gái.
“Chà!”
Tần Chính vốn dĩ còn nghi ngờ, nhưng lúc này nét mặt ông ta không nhịn được tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức chậm rãi dời tay khỏi cổ tay của bác gái. Ông ta lắc đầu và cười khổ: “Quả thật là như vậy, cậu Giang nói không sai, lão Hồ à, là chúng ta chẩn đoán nhầm rồi!”
“Sao có thể như vậy? Lão Hồ, không phải ông cố tình thiên vị tên nhóc này chứ?”
Hồ Dung lắc đầu cười mỉa, tỏ ra không tin, thậm chí còn chuẩn bị đích thân đi khám thử.
Khi ông ta đặt tay lên cổ tay của bác gái, khuôn mặt ông ta chợt đơ ra.
“Sao lại như vậy chứ?”
Chương : Bái sư học đạo
Lúc này, ông ta chỉ cảm thấy mạch của vị bác gái này đã bình thường trở lại mà không còn bị tắc nghẽn gì nữa, nhịp đập bình ổn, cực âm có lực, như vậy… hoàn toàn là mạch đập của người khoẻ mạnh!
Đúng là không thể vơ đũa cả nắm!
Những người kia thấy phản ứng của Hồ Dung thì lập tức hiểu ngay chuyện gì xảy ra, ai nấy cũng đều ngạc nhiên nhìn sang Giang Thần.
Không ngờ những gì chàng trai trẻ này nói đều là sự thật!
“Kỹ năng quan sát của bác sĩ Giang quả thật đã tới bước xuất thần nhập hoá! Đám người già bọn tôi quả thật là hổ thẹn vô cùng”, Tần Chính không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.
Vẻ mặt của Hồ Dung không tốt lắm, nhưng sự thật bày ra trước mặt, vốn không thể nào phản bác được.
Vài người cao tuổi cũng lộ ra vẻ mặt áy náy.
Nãy giờ đám người già bọn họ đều chẩn đoán sai!
Ngược lại, một bác sĩ có tuổi đời trẻ như vậy mà vừa nhìn là đã nhận ra.
Đây quả thật là mất mặt tập thể mà.
Một lúc lâu, Hồ Dung thở dài, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái tiếp thu.
“Có câu, người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán, cũng như nước biển không thể dùng đấu mà đong!”
“Bác sĩ Giang, xin lỗi cậu vì thái độ cổ hủ lúc nãy của tôi!”
Hồ Dung lắc đầu cảm thán một câu, bèn chuyển đề tài rồi lại hỏi: “Nhưng kỹ thuật quan sát, rõ ràng đã dần dần suy tàn kể từ thời nhà Minh, không biết bác sĩ Giang đã học nó ở đâu?”
Hồ Dung nắm quyền uy trong giới Đông y, cũng quang minh lỗi lạc. Ông ta bày tỏ sự xấu hổ của mình, đồng thời cũng quan tâm đến bậc thầy của Giang Thần.
Mà đối với vấn đề này, ông cháu Tần Chính cũng cảm thấy tò mò. Lúc trước Giang Thần nói chính mình tự học thành tài.
Cái cớ hoang đường như vậy, bất cứ ai cũng không thể tin được. Dĩ nhiên lúc này họ cũng dỏng tai lên nghe.
“Y thuật của tôi, không bằng một góc của gia sư, thật sự không dám nói tên của gia sư, bôi nhọ tên tuổi của ông ấy!”, Giang Thần đối mặt với chất vấn này, biết nếu nói cho qua loa lấy lệ không được, đành tuỳ tiện tìm một cái cớ.
Thấy anh nói vậy, đám người Hồ Dung cũng ngạc nhiên, bèn thấy tiếc nuối mà lắc đầu.
Nếu người ta không chịu nói, vậy họ cũng không tiện hỏi thêm.
“Bác sĩ Giang, hôm nay Linh Chi Đường chúng tôi khai trương chi nhánh. Tôi chuẩn bị để Tuyết Nhi ở lại Vân Sơn quản lý chi nhánh. Nay tôi còn chuyện muốn nhờ vả, mong cậu có thể đồng ý!”, đột nhiên Tần Chính lên tiếng, biểu cảm rất khẩn thiết.
“Ồ, ông cụ Tần xin cứ nói!”, Giang Thần vội nói.
Tần Chính nhìn Tần Tuyết, rồi quay sang nói với Giang Thần: “Tôi muốn để Tuyết Nhi bái cậu làm thầy!”
“Chậc…”
Lời này nói ra khiến Giang Thần ngơ ngác, còn gương mặt của Tần Tuyết thì đầy vẻ kinh ngạc.
Không ngờ ông của mình lại đưa ra yêu cầu như vậy trước mặt mọi người!
“Ông à…”
“Nếu bác sĩ Giang đồng ý, tôi bằng lòng lấy % cổ phần của Linh Chi Đường tặng cho cậu!”, còn chưa chờ Tần Tuyết nói thì Tần Chính lại nói thêm một câu.
Đám đông đều chấn động.
Nhất là đám người của Hồ Dung, đồng thời tỏ ra ngạc nhiên. Lão già Tần Chính này vì muốn giữ lại nhân tài mà không tiếc bỏ hết vốn liếng.
Trước tiên là dùng quan hệ thầy trò giữ Giang Thần lại, sau đó thu được lợi ích, điều này tương đương bắt Giang Thần triệt để ràng buộc với Linh Chi Đường!
Tần Chính muốn trói buộc Giang Thần và Linh Chi Đường. Nếu không phải Giang Thần đã là con rể nhà họ Vương, bằng không ông ta cũng muốn tuyển anh làm cháu rể của mình.
Nhưng thật đáng tiếc…
Giang Thần nhìn ánh mắt tha thiết của Tần Chính, đột nhiên cũng không nói ra lời từ chối được. Anh suy nghĩ rồi nói: “Ông cụ Tần, chuyện cổ phần thì không cân đâu. Nhưng nếu Tần Tuyết đồng ý thì tôi cũng bằng lòng làm thầy của cô ấy!”
“Tôi, tôi bằng lòng!”, Tần Tuyết vội nói, khuôn mặt chợt đỏ bừng lên.
Thật ra trong lòng cô ta đối với Giang Thần, vốn chỉ là tôn trọng như một người anh trai. Ngoài ra, y thuật của anh cao siêu như vậy, dĩ nhiên cô ta có thể học được rất nhiều kỹ thuật y thuật từ Giang Thần.
Thấy Giang Thần đồng ý, những người cao tuổi khác cũng tỏ ra ngưỡng mộ. Dù gì lúc nãy mọi người cũng chứng kiến y thuật của Giang Thần, tiền đồ sau này chắc chắn sẽ sáng lạn!
Có bác sĩ Giang ở đây, tấm biển của Linh Chi Đường ở Vân Sơn coi như cũng vững vàng rồi!
Sau đó, Giang Thần giúp bệnh nhân chẩn đoán mạch tại chỗ, đồng thời dạy cho Tần Tuyết kỹ thuật bắt mạch.
“Khám bệnh theo Đông y, nhìn nghe hỏi sờ vốn không có gì khác biệt, nhưng chỉ thích hợp để thăm dò bệnh tình khác nhau. Nếu có bệnh thật sự, thì càng phải chẩn đoán mạch cho chắc!”, Giang Thần vừa nói vừa nắm lấy tay của Tần Tuyết và hướng dẫn tại chỗ.
Mặt của Tần Tuyết hơi đỏ, trái tim thiếu nữ đập loạn nhịp, nhưng nghĩ tới anh đang dạy học nên cô ta tập trung tinh thần trở lại.
“Đây là… Trùng Dương Chỉ hả?”
Thấy cách điều khiển của Ginag Thần, có người cao tuổi bên cạnh hô toáng lên.
Tần Chính và đám người Hồ Dung cũng ngạc nhiên khó hiểu.
Không ngờ bác sĩ Giang này lại biết đến phương pháp y thuật đã thất truyền từ lâu!
Tần Tuyết cũng đỏ mặt nóng ran. Một mặt là bị Giang Thần nắm tay mình nên hơi xấu hổ. Mặt khác, có thể học được phương pháp huyền diệu như thế quả thật có chút kích động khó tả.
Chính ngay lúc này, một chiếc xe Benz thương vụ bên ngoài từ từ dừng lại, một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi ngoài hai mươi bước vào và mang theo hai lẵng hoa.
“Ông Tần, em gái Tuyết Nhi, chúc mừng chi nhánh Linh Chi Đường khai trương, chúc mọi người buôn bán phát đạt, khai trương đại cát!”
Chàng trai trẻ cười ha ha rồi đưa lẵng hoa tới. Lúc này, đám đông đang tập trung nhìn cách điều khiển Giang Thần dạy cho Tần Tuyết, cơ hội tốt như thế, dĩ nhiên mấy người cao tuổi có mặt sẽ không bỏ qua, rõ ràng cũng không ai coi trọng anh ta.
Lúc chàng trai trẻ nhìn thấy tay của Tần Tuyết, bị một người đàn ông lạ nắm lấy thì đột nhiên anh ta trừng mắt, gương mặt đỏ bừng,
“Sàm sỡ! Anh là cái thá gì lại dám ức hiếp em Tuyết Nhi. Anh mau lấy móng vuốt bẩn thỉu của mình ra đi! Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với anh!”, chàng trai trẻ không nhịn được gào lên.
Chương : Anh đúng là bị điên
Tiếng gầm của thanh niên khiến cho đám đông giật nảy mình, có mấy ông lão khó chịu nhìn về phía hắn ta.
Giang Thần cũng buông tay Tần Tuyết, nhíu mày khó hiểu.
Tần Tuyết vừa giận vừa ngại ngùng mắng: “Lưu Mạnh, anh gào cái gì hả, Giang đại ca là thầy của tôi, anh ấy đang dạy y thuật cho tôi, tại anh cắt ngang hết đấy!”
“Dạy em y thuật? Em Tuyết, em đừng có để bị lừa, anh cũng là người học đông y, sao anh chưa từng nghe dạy học phải cầm tay nắm chân như vậy? Anh thấy tên này đang cố ý lợi dụng em thì có!”, người thanh niên gào ầm lên, xem ra lọ giấm chua bị đổ cả rồi.
Hắn ta vốn thích Tần Tuyết, thậm chí hai nhà từng nhắc chuyện hôn ước, trong lòng hắn ta, Tần Tuyết chính là bà xã tương lai, hôm nay nhìn thấy cảnh kẻ khác nắm tay bà xã, làm sao chịu nổi cơ chứ.
“Lưu Mạnh, không được vô lễ, người này là thầy của Tuyết Nhi đấy, lúc nãy đúng là cậu ấy đang dạy y thuật cho Tuyết Nhi, mau tới đây xin lỗi bác sĩ Giang đi!”, Tần Chính cũng tối mặt, ông ta cảm thấy thằng nhóc này đúng là vô lễ hết mức.
Nếu không phải nể mặt hắn ta là cháu của bạn cũ thì đã sớm đuổi ra ngoài rồi.
“Ông Tần, ông bảo cháu xin lỗi á?”, Lưu Mạnh khinh miệt lắc đầu, hắn ta từ từ tiến lại, nhìn chằm chằm vào Giang Thần, nói: “Ông nội cháu đường đường là viện trưởng Bệnh viện Thái Sơn, nhà cháu năm đời làm nghề y, bố cháu là chủ tịch tập đoàn Dược Thiên, tài sản hàng trăm triệu, cậu ta có tư cách gì đòi cháu xin lỗi!”
Òa!
Tất cả mọi người không hẹn cùng trầm trồ.
Hóa ra là con cháu dòng dõi nhà y, hơn nữa còn là phú nhị đại, bảo sao huênh huang như vậy!
Đã thế, tập đoàn Dược Thiên cũng là một tập đoàn lớn nữa!
Vị bác sĩ Giang này mặc dù y thuật cao siêu, thế nhưng so với tập đoàn Dược Thiên thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Lưu Mạnh lạnh lùng nói: “Tên kia, tôi cho cậu một cơ hội, vừa nãy cánh tay nào của cậu đụng vào em Tuyết, giờ dùng nó tự vả miệng mình một cái để tự nhớ lấy bài học này, nếu không, chuyện này hôm nay không xong đâu!”
Hắn ta mắc bệnh sạch sẽ, từ nhỏ đã vậy! Tuyệt đối không chấp nhận người khác động vào thứ mình yêu thích, huống hồ là người con gái hắn ta đã nhận định là bà xã tương lai.
Hiện giờ nếu không phải có các bề trên ở đây, hắn ta đã xông tới tự mình ra tay.
“Anh đúng là đồ điên, mà còn điên nặng nữa!”, Giang Thần lắc đầu, châm biếm nói.
Đám đông chết sững.
Không ngờ Giang Thần không chịu xin lỗi mà còn dám chửi Lưu Mạnh bị điên?
“Tên khốn, mày nói gì hả? Mày nói lại lần nữa xem?”, Lưu Mạnh nhịn hết nổi, xồng xộc lao tới, Tần Chính vội vàng giữ hắn ta lại, sợ hắn ta động thủ với Giang Thần.
Dù gì ông ta cũng biết Lưu Mạnh từ nhỏ đã hung hăng nóng tính, hơn nữa còn từng học võ, thường xuyên đụng tay đụng chân bên ngoài.
Còn về hôn sự giữa hai nhà, ông ta sớm đã âm thầm từ chối rồi, xem ra bố mẹ Lưu Mạnh vẫn chưa thông báo cho hắn ta.
Giang Thần không những không tức giận mà còn xem bệnh cho Lưu Mạnh: “Sắc mặt anh đỏ bừng, ấn đường tím tái, ánh mắt dữ tợn, đây là biểu hiện của việc suy gan, nóng trong người, nguyên nhân do anh bình thường quá hẹp hòi và cực đoan. Điều này sẽ dẫn đến bệnh ảo tưởng, thậm chí có thể mộng du ban đêm, bây giờ còn trẻ chưa thấy gì to tát, nhưng nếu cứ tiếp tục, anh có thể không sống đến ba mươi tuổi, chết vì bệnh!”
Lưu Mạnh chững lại, những cái khác không nói, nhưng riêng chuyện mộng du chỉ có người trong nhà hắn ta mới biết, tại sao Giang Thần lại biết được?
Lưu Manh vẫn quát lớn: “Tên khốn, mày đừng có nói nhảm với tao, nếu mày không làm như lời tao nói, tin hay không tao sẽ khiến mày không được ngắm mặt trời ngày mai!”
Giang Thần lắc đầu bất lực, ánh mắt coi thường, sau đó rất tự nhiên bắt lấy tay Tần Tuyết, nói: “Tuyết Nhi, chúng ta tiếp tục thôi, thầy sẽ dạy thêm một ngón, phù hợp cho cả triệu chứng thực và ảo!”
Anh ngang nhiên ‘dạy học’ trước ánh mắt giết người của Lưu Mạnh.
“Con mẹ nó, mày muốn chết phải không?”
Lưu Mạnh thực sự phát hỏa, hắn ta giãy mạnh ra khỏi Tần Chính, xông thẳng tới túm lấy cổ áo Giang Thần, nhắm thẳng vào chỗ hiểm!
Hắn ta muốn ra đòn hiểm!
“Giang đại ca!”
Tần Tuyết kinh hãi hô lên, nhưng trước khi Lưu Mạnh kịp ra tay, Giang Thần đã bắt ngược lại tay của hắn ta, sau đó lật mạnh.
Aaa!
Chỉ nghe thấy một tiếng gào thảm thiết, cánh tay của Lưu Mạnh đã bị gập xuống, bị bẻ cong thành một góc khó tin, lộ cả xương ra ngoài.
Trông thấy cảnh này, ai nấy đều hoảng hồn, có người sợ đến run rẩy.
Không ngờ vị bác sĩ Giang ra tay độc ác như vậy, thẳng tay phế mất một cánh tay của Lưu Mạnh ngay tại trận.
Tần Chính toát mồ hôi lạnh.
Ông ta cũng không lường trước diễn biến này.
Phải biết rằng, nhà họ Lưu tiền nhiều thế mạnh, làm việc độc đoán, nhưng không dễ dây vào, nếu chỉ gây gổ nho nhỏ, nể mặt ông ta, nhà họ Lưu cũng sẽ không ý kiến gì.
Chương : Điều kiện đi kèm
Giờ Giang Thần bẻ gãy tay Lưu Mạnh, sợ là nhà họ Lưu sẽ không dễ dàng cho qua!
Giang Thần lạnh lẽo cảnh cáo: “Phế một cánh tay của anh coi như thay bố mẹ dạy anh cách làm người, còn dám vô lễ nữa, cẩn thận liên lụy đến cả người nhà!”
“Tên khốn, mày dám bẻ gãy tay tao, hôm nay tao sống chết với mày!”, Lưu Mạnh ôm tay gầm lớn, máu dồn lên não, hắn ta nhịn đau rút điện thoại ra gọi.
Hiển nhiên là gọi về nhà cầu cứu.
Tần Tuyết hoảng hốt nói: “Giang đại ca, nhà họ Lưu rất ghê gớm, hay là, anh mau rời khỏi đây bằng cửa sau đi!”
“Đúng đó, bác sĩ Giang, cậu mau đi đi, tôi vẫn còn chút giao tình với nhà họ Lưu, bọn họ sẽ không làm gì tôi đâu, nhưng cậu thì…”
“Không cần, hôm nay là ngày khai chương của Linh Chi Đường, Tuyết Nhi lại nhận tôi làm thầy, nếu không truyền cho cô ấy vài chiêu, vậy người làm thầy như tôi chẳng phải hữu danh vô thực ư!”
“Nào, Tuyết Nhi, chúng ta tiếp tục!”, Giang Thần vừa nói vừa bắt tay Tần Tuyết, tiếp tục chỉ dạy.
Dường như chưa có chuyện gì từng xảy ra.
Đám đông ngẩn người tròn mắt nhìn nhau.
Vị bác sĩ Giang này ‘có lòng’ quá mức đấy nhỉ?
Tần Chính định nói gì đó, nhưng nghĩ tới thân phận của Giang Thần xong lại thôi.
Dù sao ông ta cũng biết bác sĩ Giang không phải là người dễ nói chuyện.
Tần Tuyết mặc dù vẫn lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm sao, khi Giang Thần nắm tay, cô ta có cảm giác an toàn tuyệt đối trước giờ chưa từng xuất hiện, thế là liền nhập tâm vào bài học của anh.
Lưu Mạnh nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người, hận không thể dùng ánh mắt đâm chết Giang Thần.
Một lúc sau, hàng dài xe Audi xuất hiện ở cổng.
Một ông lão tóc bạc trắng và một người đàn ông trung niên cùng đám đông lâu la hùng hổ tiến vào phòng khám.
Lưu Mạnh chạy tới chìa chỗ tay gãy ra khóc lóc: “Ông nội, bố, tay con bị người ta phế rồi, hai người phải báo thù cho con!”
Ông lão tóc trắng thấy cháu bị thương thì run lên: “Mạnh Nhi, sao cháu lại bị thương đến mức này!”
Với y thuật của ông ta đương nhiên nhìn ra, cho dù có nối lại được tay thì cũng sẽ để lại tật.
“Là ai! Ai dám bẻ tay con tôi thành như này, Lưu Tử Nghĩa đây phải băm vằm tên đó!”, Lưu Tử Nghĩa dùng ánh mắt chết chóc quét qua một lượt, con ngươi trở nên đỏ lừ.
Ba đời nhà ông ta đơn truyền, chỉ có đúng một thằng con trai là Lưu Mạnh, không ngờ lại bị người ta đánh đến mức này, làm sao có thể không tức giận cơ chứ!
Lưu Mạnh uất hận hét lên: “Bố, chính là tên đó, cậu ta là cố vấn y học của nhà họ Tần, còn dám sờ tay Tần Tuyết nữa, con muốn cậu ta phải chết!”
“Ông Tần, ông phải cho tôi một lời giải thích chính đáng!”, Lưu Thiên Đức sắc mặt sa sầm nói với Tần Chính, mặc dù quan hệ hai người không tệ, nhưng đã đánh bị thương cháu trai của mình thì còn quản gì nữa.
“Ông Lưu, chuyện này…”
“Chuyện này không liên quan đến nhà họ Tần!”
Lúc này, Giang Thần đột nhiên lên tiếng cắt ngang Tần Chính, sau đó ung dung nói: “Cháu trai ông không biết phép tắc, xúc phạm tôi, tôi thay ông dạy dỗ một chút, tránh để anh ta gây ra họa lớn cho nhà họ Lưu sau này!”
“Gây ra họa lớn?”
Lưu Tử Nghĩa cười lạnh: “Thằng ranh, chống lưng nhà họ Lưu lớn mạnh, cho dù có gây ra họa lớn thì cũng lo xếp được, còn cậu thì sao, hôm nay cậu gây ra chuyện này, cậu nghĩ rằng mình thoát nổi không?”
Lưu Tử Nghĩa vừa nói vừa phất tay, một nhóm người mặc đồ đen lập tức xông vào, sát khí bao trùm cả phòng khám.
“Tử Nghĩa!”, Lưu Thiên Đức chợt gạt tay, sau đó xoay người, đánh giá Giang Thần một chút, nói: “Nể mặt ông Tần, hôm nay, cậu tự phế bỏ hai tay, sau đó quỳ xuống xin lỗi cháu tôi, chuyện này coi như xong, nếu không, cậu trai trẻ, hôm nay e là cậu không bước ra khỏi đây nổi đâu!”
Đám đông đồng loạt nhìn về phía Giang Thần.
Người làm nghề y hoàn toàn dựa vào hai tay, vậy mà Lưu Thiên Đức lại đòi Giang Thần tự phế bỏ tay mình, vậy con đường y học của anh về sau coi như chấm dứt rồi.
Hơn nữa còn trở thành một phế nhân không hơn không kém!
“Ông Lưu, ông xem thế này có được không, tôi sẽ chữa cho Lưu Mạnh, với y học gia truyền nhà họ Tần, chắc chắc có thể chữa lành , phần, hồi phục gần như là hoàn toàn, còn nữa, tôi tình nguyện bồi thường một nửa tài sản Linh Chi Đường!”, Tần Chính cầu khẩn nói với Lưu Thiên Đức, hai bên đều là chỗ thân quen, ông ta thật sự không muốn làm to chuyện.
Một nửa tài sản?
Đám đông sững sờ.
Linh Chi Đường là một thương hiệu lâu đời ở Vân Hải, nổi tiếng khắp cả mấy thành phố xung quanh, giá trị ít nhất đến trăm triệu đi, Tần Chính đúng là chịu trích máu cứu Giang Thần mà.
Nghe vậy, đến Lưu Thiên Đức cũng giật mình.
Nói không xiêu lòng là nói dối.
Dù sao giờ có lấy mạng Giang Thần thì tay của cháu trai cũng không thể lành lặn như cũ, nhưng nếu có một nửa tài sản của Linh Chi Đường thì nhà họ Lưu sẽ bước lên một bậc!
“Nếu ông Tần đã nói vậy, được, tôi nể mặt ông lần này, tuy nhiên tôi còn một điều kiện nữa!”
Lưu Thiên Đức nghĩ một chút rồi lập tức đồng ý, sau đó quay sang nhìn Tần Tuyết, ung dung nói tiếp: “Tôi muốn ông gả Tần Tuyết cho cháu trai tôi!”
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Tần Tuyết lập tức trắng bệnh, vô thức lắc đầu phản đối.
Chương : Ai là ông của cậu
“Việc này…”, Tần Chính nhất thời không biết nói sao.
Ông ta không ngờ Lưu Thiên Đức lại đưa ra điều kiện như vậy.
Cả cái nhà họ Tần này, dù không còn chút tài sản ông ta cũng chẳng hề nhíu mày một cái, nhưng đây là đứa cháu gái ông coi như báu vật.
Nếu Lưu Mạnh là một người đáng tin cậy thì thôi đi, nhưng thằng ranh này tính tình ngang ngược, ai ai cũng biết, gả đứa cháu gái của mình qua đó, vậy chẳng khác gì nhảy vào biển lửa?
Lưu Thiên Đức lại nói: “Ông Tần à, ông cũng biết tôi đã quý mến Tần Tuyết từ khi nó còn nhỏ, vừa có tư chất lại có tài năng! Ông yên tâm, chỉ cần nó gả qua đây, tôi nhất định sẽ truyền hết y thuật nhà họ Lưu cho!”
Lưu Mạnh vốn đang tức giận ngùn ngụt, nghe thấy lời này lửa giận liền tiêu tan sạch sẽ, đến cả cánh tay dường như cũng không thấy đau nữa, hắn ta liến thoắng nói: “Ông Tần, ông biết đấy, từ nhỏ cháu đã thích em Tuyết rồi, ông hãy gả cô ấy cho cháu đi, cháu xin thề sẽ đối tốt với cô ấy cả đời!”
“Tôi không muốn!”, Tần Tuyết nắm chặt vặt áo, kiên quyết lắc đầu: “Ông nội, cháu không thích anh ta, cháu không muốn gả tới nhà họ Lưu!”
“Giang đại ca, tôi…”, Tần Tuyết quay lại nhìn Giang Thần, cô ta không muốn anh gặp chuyện, nhưng cũng không muốn hy sinh hạnh phúc của mình.
Giang Thần vỗ nhẹ vai Tần Tuyết, an ủi cô: “Tuyết Nhi, yên tâm đi, có Giang đại ca ở đây, chỉ cần cô không đồng ý, không ai có thể ép cả!”
“Tên họ Giang Kia, mày có thể giữ được mạng đã là ân đức lắm rồi, còn dám ở đây ăn nói ba hoa à?”, Lưu Mạnh lạnh lùng quát, nếu không phải ông nội đề ra điều kiện này, sao hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Giang Thần.
Thế mà thằng nhóc này lại không biết điều gì cả?
Giang Thần lắc đầu, nói: “Tôi từng gặp kẻ vô sỉ, nhưng chưa thấy vai vô sỉ như nhà họ Lưu các người, ông cháu ba đời đều vô sỉ như nhau, đúng là vô sỉ tột bậc!”
“Thằng ranh, mày nói cái gì?”, Lưu Tử Nghĩa cả giận, phăm phăm bước lên trước, Tần Chính vội vàng tiến tới ngăn cản.
Tần Chính cũng sầm mặt: “Tử Nghĩa, ông Lưu, nhà họ Tần đã đồng ý bồi thường, các người đừng hùng hổ ép người nữa, nếu không, tôi nhờ ông Viên giúp phân giải, thế nào?”
Ba người nhà họ Lưu tức thì sững lại.
Bọn họ đều biết Tần Chính và Viên Chính Nam có giao tình, trong lòng ít nhiều kiêng dè.
Thế nhưng Lưu Thiên Đức đột nhiên bật cười: “Ông Tần, ông không cần dọa tôi, ông quen Viên Chính Nam, chẳng nhẽ nhà họ Lưu chúng tôi lại không có ai chống lưng hay sao?”
“Hôm nay các người đánh cháu tôi bị thương đến mức này, nếu không đồng ý điều kiện của tôi, cho dù có mời ông Viên ra mặt cũng vô ích thôi!”, Lưu Thiên Đức dứt lời liền nhấc máy gọi đi.
“Alo? Chủ nhà họ Chu đúng không, tôi là Lưu Thiên Đức, tôi gặp phải chuyện này, cần nhờ ông giúp đỡ!”
Nhà họ Chu?
Không lẽ là nhà họ Chu – một trong ba gia tộc lớn mạnh nhất Vân Sơn?
Tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ chống lưng nhà họ Lưu lại là nhà họ Chu.
Phải biết rằng nhà họ Chu có quân đội đứng sau, chủ nhà Chu Thiên Vượng được coi là bố già Vân Sơn, thâm niên rất cao, kể cả Viên Chính Nam gặp ông ta cũng phải xưng hậu bối.
Tần Chính đổ mồ hôi lạnh, nếu vậy thì ông ta cũng hết cách.
Tần Tuyết phút chốc tái mét mặt, mặc dù bọn họ biết Giang Thần cũng có địa vị không tầm thường ở Vân Hải, nhưng đây là Vân Sơn, nếu đến Viên Chính Nam cũng không dẹp được chuyện này, vậy xem ra khó mà giải quyết.
Lúc này, đám người Hồ Dung cũng lắc đầu bất lực, mặc dù họ đều biết chuyện này do Lưu Mạnh gây sự trước, nhưng xã hội giờ ai có tiền quyền người ấy đúng, đứng trước cường quyền, đạo lý chẳng là gì cả.
Xem ra lần này Giang Thần thảm rồi!
Giang Thần lại tuyệt nhiên không hề bận tâm, hít sâu thở đều, thư thái ngồi chờ nhà họ Lưu gọi viện binh tới.
Ông cháu nhà họ Lưu đắc ý cười lạnh, tên nhãi này quả nhiên tuổi trẻ chưa trải sự đời, đợi lúc nữa nhà họ Chu tới, xem còn có thể duy trì sự bình tĩnh này nữa hay không.
Một lúc sau, người nhà họ Chu quả nhiên xuất hiện, dẫn đầu là một chiếc Roll-Royces.
Cửa xe bật mở, một ông lão mặc trang phục thời Đường từ từ bước xuống, sau đó, một hàng người đi đề tăm tắp theo sau ông ta, tiến vào phòng khám.
Lưu Đức Thiên vồn vã chạy tới chào hỏi: “Chủ nhà họ Chu!”
Chu Thiên Vượng liền hỏi: “Viện trưởng Lưu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lần này ông ta tới, là vì chín năm trước Lưu Thiên Đức chính là người từng thực hiện phẫu thuật, cứu sống ông ta khỏi cơn đau tim, vì vậy nên Chu Thiên Vượng luôn coi Lưu Thiên Đức như ân nhân cứu mạng, mỗi dịp lễ tết, hai nhà vẫn luôn thăm hỏi lẫn nhau.
Giờ nhà họ Lưu gặp chuyện, Chu Thiên Vượng đương nhiên sẽ đích thân ra mặt.
“Ông Chu, chính là tên này, cậu ta bẻ gãy tay của cháu, ông nhất định phải làm chủ cho cháu!”
Lưu Mạnh nhào tới, vừa đỡ tay vừa chỉ vào Giang Thần mà nói.
Còn Chu Thiên Vượng nhìn thấy thương tích của Lưu Mạnh thì cũng lập tức nổi giận, không biết ai lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Ông ta nhìn theo hướng Lưu Mạnh chỉ.
Liền thấy một gương mặt góc cạnh uy nghiêm quen thuộc.
Tức thì, biểu cảm trên mặt Chu Thiên Vượng cứng đờ.
Tiếp theo, nhịp tim tăng vọt.
Lại chuẩn bị lên cơn đau tim rồi!
Lưu Mạnh trông thấy biểu cảm này của Chu Thiên Vượng thì tưởng rằng ông ta đang đau lòng vì mình, thế là liền ba hoa: “Ông Chu, thằng nhãi này cực kỳ ngạo mạn, ông nhất định…”
“Cút, ai là ông của cậu!”
Chương : Trước mặt cậu, nhà họ Chu không là gì
Còn chưa nói hết câu, Chu Thiên Vượng liền trực tiếp vung tay giáng một cái bạt tai xuống.
Đừng tưởng Chu Thiên Vượng đã ngoài sáu mươi tuổi mà xem nhẹ, cái bạt tai này mạnh đến mức gần như đánh bay đầu của Lưu Mạnh.
Chứng kiến cảnh này, mọi người đều sững sờ, bố con nhà họ Lưu lại càng hoang mang, vị gia chủ họ Chu này là do bọn họ mời đến, sao lại đánh người mình thế chứ?
Lúc này Giang Thần mới lên tiếng, biểu cảm thản nhiên: "Gia chủ Chu, bố con nhà họ Lưu đã nói, chỉ cần ông ra mặt thì ở Vân Sơn cho dù có là tỷ phú Viên cũng không làm gì được đúng không?”
"Cậu... cậu Giang, cậu nói gì vậy, trước mặt cậu, nhà họ Chu tôi có là cái thá gì? Cậu thật sự đã coi trọng tôi quá rồi, sớm biết là cậu, sao tôi có thể...", Chu Thiên Vượng biểu cảm cứng ngắc, miễn cường nở nụ cười, quả thật là cười còn khó coi hơn khóc.
Lúc này, bố con nhà họ Lưu sợ đến mức chân tay mềm nhũn cả ra.
Cậu Giang?
Chu Thiên Vượng ở Vân Sơn có vai vế gì, thế mà lại gọi một người trẻ tuổi trịnh trọng như vậy?
Điều này nói lên cái gì?
Người này ngay đến nhà họ Chu cũng không chọc được vào!
Như vậy nhà họ Lưu đã đá phải tấm nhôm hợp kim rồi!
"Cậu Giang, có chỗ nào đắc tội vẫn mong cậu rộng lòng tha thứ, chỉ cần cậu nói một câu, tôi có thể khiến Vân Sơn không còn nhà họ Lưu nữa!"
Chu Thiên Vượng thành khẩn nói, ngược lại khi quay lại nhìn ông cháu nhà họ Lưu thì sắc mặt nháy mắt trở nên rất tàn nhẫn.
Nhất thời, tóc gáy của mấy người nhà họ Lưu dựng ngược cả lên, như rơi xuống khe băng!
Vốn là tìm Chu Thiên Vượng tới để xử lý Giang Thần, không ngờ Chu Thiên Vượng lại quay súng bắn lại quân mình!
Lúc này, không có ai nghi ngờ lời Chu Thiên Vượng nói.
Với địa vị của nhà họ Chu, nhà họ Lưu chẳng qua chỉ như con kiến mà thôi, tiện tay cũng có thể giết chết!
Đây không phải là nói đùa.
"Gia chủ Chu, tôi... nhưng tôi đang xin ông giúp đỡ mà...", Lưu Thiên Đức nói năng đã có chút lắp bắp, bây giờ chỉ có thể dùng chút ân tình này để đổi lấy tính mạng mà thôi.
Chu Thiên Vượng lại mỉm cười lạnh nhạt, lắc đầu nói: "Xin lỗi viện trưởng Lưu, lần này tôi thật sự không giúp được ông rồi, chỉ cần cậu Giang lên tiếng, đừng nói là nhà họ Lưu các ông, cho dù nhà họ Chu tôi cũng phải..."
Nói được một nửa thì Chu Thiên Vượng đột nhiên dừng lại.
Lời của Giang Thần vẫn còn bên tai, thân phận của anh, vào được tai ông ta nhưng không thể từ miệng ông ta nói ra được.
Cho nên đương nhiên không thể miêu tả quá nhiều về thân phận của Giang Thần.
Nhưng cho dù như vậy thì những người có mặt ở đó đều hiểu rõ, bối cảnh của người thanh niên này.
Chỉ e là lớn đến mức khó lòng tưởng tượng!
Ông cháu nhà họ Lưu toát mồ hôi lạnh, lúc này không dám đưa ra điều kiện gì nữa, thậm chí đến hít thở mạnh cũng không dám.
Sự yên tĩnh trong bầu không khí dị thường phảng phất như chỉ còn lại tiếng tim đang đập.
Bất cứ ai cũng biết, thái độ tiếp theo của Giang Thần sẽ quyết định sự sống chết của gia tộc họ Lưu!
"Bác sĩ Giang!"
Đúng lúc này thì Tần Chính đột nhiên lên tiếng, nói: "Tay của Lưu Mạnh cũng đã bị phế rồi, coi như đã bị trừng phạt, có thể nể mặt lão già này một chút mà tha cho họ không?"
Giang Thần suy nghĩ rồi gật đầu: "Đành vậy!"
Nhưng anh vẫn quay đầu lại nhìn ông cháu nhà họ Lưu, nói: "Mặc dù ông Tần đã mở lời, chuyện này coi như bỏ qua, nhưng hôm nay Linh Chi Đường khai trương, các người lại gây rối như vậy, ảnh hưởng không nhỏ tới phòng khám, có phải nên có chút bồi thường không?"
"Nên, nên chứ!", Lưu Thiên Đức vội vàng gật đầu, nói: "Nhà họ Lưu chúng tôi nguyện đem một nửa gia sản để giúp Linh Chi Đường mở thêm vài phòng khám đông y nữa ở Vân Sơn!"
"Đúng đúng đúng, dưới tên tập đoàn Dược Thiên chúng tôi còn có mấy công ty dược liệu nữa, tất cả đều cung cấp cho Linh Chi Đường!", Lưu Tử Nghĩa cũng vội vàng lên tiếng.
Trong lòng bố con nhà họ Lưu hiểu rõ, muốn hoàn toàn dập đợt phong ba này xuống, phá sản tiêu tan là điều không tránh được.
"Việc này..."
Việc này lại khiến cho Tần Chính có chút bối rối.
"Ông Tần, Linh Chi Đường của ông vào ngày tết âm lịch hàng năm đều khám chữa miễn phí, trợ cấp thuốc thang, tôi cũng biết chuyện này, một nửa tài sản của nhà họ Lưu, Linh Chi Đường nhận cũng không có gì hổ thẹn!", Giang Thần mở miệng nói.
"Ồ, vậy được, vậy Tần Chính tôi xin tuyên bố ở đây, từ nay về sau, mọi người tới Linh Chi Đường bốc thuốc, khám bệnh miễn phí, còn tiền thuốc thang sẽ được bán với giá cao hơn giá gốc một giá, tuyệt đối không bán giá cao. Xin mọi người làm chứng cho lão già này!", Tần Chính nhanh chóng lớn tiếng nói với mọi người, hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nghề mở phòng khám đông y này, cao hơn giá gốc một giá là gần như không kiếm ra tiền.
Nhưng dựa vào lời nói này, Linh Chi Đường e là không nổi tiếng cũng khó.
"Đô đốc, xe đến rồi!"
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có một người đàn ông to cao chạy tới, trong tay còn đang cầm áo khoác đi về phía Giang Thần, cung kính phủ áo lên người Giang Thần.
"Vậy cứ như thế đi, ông Tần, Tuyết Nhi, tôi đi trước nhé!"
Giang Thần và ông cháu Tần Chính chào nhau xong thì anh dẫn Triệu Quân đi ra bên ngoài.
Mãi đến khi bóng dáng của Giang Thần hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Chu Thiên Vượng mới thở phào nhẹ nhõ, cảm giác như sau lưng ướt sũng.
"Hừ, nhà họ Lưu các ông coi như tránh được một kiếp nạn rồi!"
Chu Thiên Vượng liếc mắt nhìn đám người nhà họ Lưu một cái rồi lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cũng đưa người nhanh chóng rời đi.
Bố con nhà họ Lưu trong lòng vẫn còn sợ hãi, sắc mặt như được phủ một lớp sương lạnh, trông cực kỳ khó coi.
Không chỉ không báo được thù, mà thậm chí đến gia sản cũng lụi bại, quả thật là mất cả chì lẫn chài.
Có điều có thể đổi lại tính mạng của cả nhà đã là trong cái rủi có cái may rồi!
Một mặt khác, trên chiếc xe jeep.
"Đô đốc, bên phía phu nhân có tình hình cần báo cáo với anh!", Triệu Quân đột nhiên nói.
"Hả? Chuyện gì vậy?", Giang Thần nhất thời căng thẳng.
Đối với anh, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ, chỉ có chuyện liên quan đến vợ anh thì dù có là chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn.
Chương : Là anh sao! Dọa chết tôi rồi!
"Người anh em bảo vệ phu nhân phát hiện ra hai ngày nay có người theo dõi phu nhân!"
Triệu Quân vội vàng nói: "Là cậu hai của nhà họ Liêu, Liêu Văn Trác! Liêu Văn Trác là bạn học cùng cấp ba với phu nhân, hôm trước, phu nhân hẹn Liêu Văn Trác để đàm phán chuyện Parkson, đã xảy ra chút việc không vui, sau đó tên Liêu Văn Trác này đã hạ lệnh phong sát Vinh Đỉnh!"
Triệu Quân báo cáo lại chi tiết tình hình mà anh ta tìm hiểu được.
Giang Thần nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu: "Người phụ nữ ngốc nghếch này, cũng không biết nói với tôi!"
Hôm trước, Trương Miêu gọi điện thoại cho anh, chỉ nói Vương Tuệ Lâm đàm phán thất bại với nhà họ Liêu, nhưng lại không nhắc đến chuyện của Liêu Văn Trác.
Có điều, tên Liêu Văn Trác này dám ức hiếp vợ anh, quả thật là không biết sống chết!
"Đô đốc, vẫn còn một chuyện khác nữa... nhà họ Liêu này hình như có chút quan hệ với tập đoàn Quang Huy!", Triệu Quần đột nhiên mở miệng nói.
"Ồ?", Giang Thần hơi bất ngờ, bất giác siết chặt nắm đấm, ánh mắt cũng từ từ nheo lại.
Cái chết của bố anh, giống như miếng xương cá hóc ở cổ họng, năm đó những kẻ hại gia đình anh tan cửa nát nhà.
Một người anh cũng sẽ không tha!
"Nói đi, chuyện thế nào?", Giang Thần hít một hơi thật sâu, ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Con riêng của gia chủ nhà họ Liêu, Liêu Hóa Thiên là Liêu Văn Viễn, năm năm trước làm việc ở tập đoàn Quang Huy, đây là ảnh của hắn, anh xem đi!", Triệu Quân nói rồi đưa tấm ảnh đã ố vàng cho Giang Thần.
"Là hắn?", Giang Thần nắm chặt tấm ảnh, run lên nhè nhẹ.
Năm đó, bên bờ sông Vị Hà, trong những kẻ ném anh xuống sông, cũng có gương mặt này, mặc dù không phải chủ mưu nhưng có hóa thành tro anh cũng không quên.
"Đô đốc, có cần tôi bắt hắn tới ngay bây giờ không ạ?", Triệu Quân hỏi.
Giang Thần xua tay: "Tạm thời đừng đánh rắn động cỏ! Anh cứ tiếp tục âm thầm điều tra đi!"
"Vậy còn phía phu nhân..."
"Tiếp tục phái người theo sát, nếu như Liêu Văn Trác không có hành động gì thì thôi, nếu như hắn dám động vào vợ tôi thì anh biết nên làm gì rồi đó!", ánh mắt Giang Thần toát lên sự lạnh lẽo, thản nhiên nói.
"Rõ!", Triệu Quân gật đầu.
Công ty Vinh Đỉnh, văn phòng tổng giám đốc.
Đã gần nửa đêm rồi, Vương Tuệ Lâm và Trương Miêu vẫn đang dựa bàn bận rộn.
Hai ngày nay, hợp đồng của Vinh Đỉnh nhiều như tuyết rơi.
Có sự giúp đỡ của Viên Chính Nam và sự hỗ trợ của chính quyền thành phố, hiện nay rất nhiều công ty lớn đều đang tranh nhau hợp tác với Vinh Đỉnh.
Vương Tuệ Lâm hai ngày nay càng lúc càng bận, mỗi khi xử lý xong việc của ngày hôm nay thì đã quá nửa đêm.
Thực ra những việc này cô hoàn toàn có thể giao cho Trương Miêu xử lý, nhưng bản thân Vương Tuệ Lâm thấy công ty con vừa thành lập, thân làm tổng giám đốc thì nhất định phải chăm lo sát sườn, tận sức tận lực.
Huống chi, mấy vụ mua bán trước đó đều là do ông chủ đàm phán được, hơn nữa cô là nhảy dù vào vị trí tổng giám đốc, khó tránh khỏi xuất hiện những lời đồn nhàn rỗi trong nội bộ công ty, nên cô càng nôn nóng muốn chứng minh bản thân.
"Tổng giám đốc Vương, sắp giờ rồi, cô mau về nghỉ ngơi đi!"
Trương Miêu đóng tài liệu lại, nói với Vương Tuệ Lâm có phần mệt mỏi.
"Một lát nữa, chỗ hợp đồng này vẫn cần xem lại kỹ càng hơn!"
"Được rồi!"
Trương Miêu trực tiếp lấy tập tài liệu trong tay của Vương Tuệ Lâm rồi nói: "Nghe lời tôi, việc còn lại cứ giao cho tôi, một ngày một đêm cô chưa chợp mắt rồi, mau về nghỉ ngơi đi! Nếu như cô mệt quá mà đổ bệnh thì công ty con của chúng ta thật sự sẽ mất tinh thần đó!"
"Được rồi!"
Vương Tuệ Lâm thở dài một hơi, xoay xoay cái cổ cho đỡ mỏi rồi mới đứng lên.
"Tổng giám đốc Vương, muộn thế này rồi, để tôi gọi người lái xe thuê nhé?", Trương Miêu nói.
Vương Tuệ Lâm liên tục xua tay, nói: "Khu ký túc xá của chúng ta cách công ty có hai con phố, tôi tự về được rồi!"
"Được, vậy cô chú ý an toàn nhé!"
“Ừ, vậy chị Miêu cũng về nghỉ ngơi sớm nhé!"
"Được!"
Vương Tuệ Lâm xách túi xuống lầu, đi vào thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, rồi đi về phía xe của mình.
Đúng lúc này, phía sau lưng đột nhiên loáng thoáng vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, Vương Tuệ Lâm lúc đầu còn tưởng là ảo giác, cũng không chú ý lắm.
Nhưng đi được một đoạn lại phát hiện ra tiếng bước chân càng lúc càng gần, đột nhiên giật thót tim lên.
Trước đó cô đã từng xem qua trên weibo, có vài loại biến thái bám đuôi ở bãi đỗ xe gì đó, cảm giác cơ thể đột nhiên như lạnh ngắt đi.
Hơn nữa thời điểm này bãi đỗ xe không có một bóng người, yên tĩnh đến phát sợ.
Nếu nói không sợ là nói dối.
Nhưng lúc này cô cũng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể tiếp tục rảo bước thật nhanh.
Nhưng cô càng đi nhanh thì tiếng bước chân đằng sau hình như cũng nhanh theo, cuối cùng dồn dập như tiếng trống, dường như đang chạy về phía cô.
Vương Tuệ Lâm hét lên một tiếng, rồi vội vàng chạy đi nhưng kết quả vừa chạy được hai bước thì đụng vào một khung ngực rộng lớn.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Vương Tuệ Lâm nhắm mắt lại bắt đầu vùng vẫy, vùng vẫy được một lúc mà 'người xấu' phía đối diện vẫn không có phản ứng gì, cô liền từ từ mở mắt ra.
"Là anh sao! Dọa chết tôi rồi!"
Chương : Chỉ là tiêm một mũi thôi, không lấy mạng của mày đâu
Nhìn thấy người này, Vương Tuệ Lâm đánh nhẹ vào ngực, rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt hung hăng đẩy đối phương ra.
Giang Thần sờ mũi, cười nói: "Không phải anh thì còn có thể là ai, muộn thế này mới tan làm, em có cần phải bạt mạng thế không?"
"Cần anh quản à! Anh tới đây làm gì?", Vương Tuệ Lâm ôm vai lách người qua rồi nói.
Giang Thần liếc mắt nhìn về phía sau lưng cô, thấy mấy đôi chân vội trốn vào trong bóng tối, anh mới lên tiếng: "Anh tới để xin lỗi em!"
"Hả?"
Vương Tuệ Lâm bĩu môi: "Vậy anh biết sai ở đâu chưa?"
"Anh không nên biến mất ba ngày trời mà không nói một tiếng, anh biết, em rất lo cho anh!", Giang Thần thản nhiên nói.
"Thôi đi, ai thèm lo cho anh, anh cả đời này không về tôi cũng không lo đâu, đúng, anh dứt khoát cả đời này đừng quay về nữa!"
Vương Tuệ Lâm tức giận hổn hển nói, mặc kệ Giang Thần rồi đi qua người anh, khóe miệng lén nở một nụ cười.
Cái con người này!
Nhận thua rồi sao?
Xin lỗi rồi sao?
Hừ!
Muốn tôi dễ dàng tha thứ cho anh à, anh đừng có mơ!
Giang Thần vẻ mặt bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này có chút khó nhằn đây!
Anh lắc đầu rồi vội vàng đuổi theo.
...
Tại khách sạn Green House.
Phòng , Liêu Văn Trác quấn khăn tắm từ trong nhà tắm đi ra, miệng khẽ ngân nga hát gì đó, tiện tay xịt chút nước hoa rồi ngửi ngửi, vẻ mặt say mê.
Đêm nay, hắn phải làm một chuyện đại sự!
Chuyện đại sự này đương nhiên là Vương Tuệ Lâm.
Chuyện Parkson lần trước, nhà họ Liêu đã tổn thất một tỷ, khoản tiền này đương nhiên phải tính lên đầu Vương Tuệ Lâm rồi.
Mà trước đó Liêu Hóa Thiên nói người phụ nữ này rất có khả năng quen biết nhân vật lớn nào đó.
Cho nên, hắn đã cố ý đợi hai ngày rồi mới chuẩn bị ra tay với Vương Tuệ Lâm.
Vừa nghĩ đến đêm nay được chơi thật đã người phụ nữ đó một phen.
Là hắn lại kích động đến không chịu được!
"Mẹ kiếp, giờ này rồi mà vẫn chưa mang người đến cho mình sao?"
Liêu Văn Trác nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi, theo lý mà nói người hắn phái đi nên về rồi chứ.
Hắn hoàn toàn yên tâm với người mà hắn phái đi, đều là cao thủ của nhà họ Liêu, dù gì chuyện này cũng phải là lần đầu tiên hắn làm.
Thêm một lúc nữa mà vẫn chưa thấy người đến, Liêu Văn Trác không đợi được nữa liền cầm điện thoại lên gọi hỏi xem sao.
Đúng lúc này thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc!"
Đến rồi?
Liêu Văn Trác lập tức nhảy cẫng lên, xoa xoa tay chạy tới mở cửa.
Kết quả vừa mở cửa thì thấy một bàn chân đàn ông to lớn trực tiếp đạp thẳng tới, Liêu Văn Trác kêu lên một tiếng rồi ngã vật xuống dưới sàn nhà.
Một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen xách theo một cái rương màu bạc đi vào trong.
"Mày... mày là ai?", Liêu Văn Trác ôm ngực, vẻ mặt hoảng sợ hoang mang.
Người đàn ông không nói gì, đặt chiếc rương lên mặt bàn rồi mở ra, lấy một cây kim tiêm trong suốt rồi hút chất lỏng màu bạc trong một lọ thuốc nhỏ ra.
Sau đó quay người lại, đối diện với Liêu Văn Trác, từ từ thổi bọt khí ra ngoài.
"Mày... mày muốn làm gì?", Liêu Văn Trác nuốt nước miếng, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng sợ hãi.
"Mày yên tâm, chỉ tiêm một mũi thôi, không lấy mạng của mày đâu", người đàn ông cười nhạt nói: "Có điều, sau khi tiêm thuốc này thì có thể sẽ khiến mày mất đi một vài chức năng nào đó!"
Một vài chức năng nào đó?
Còn có thể là gì nữa?
Đây chẳng phải là muốn thiến hóa học hắn sao!
"Mày là tên điên từ đâu đến, mẹ kiếp, mày biết tao là ai không? Mày động vào tao, có tin tao sẽ giết cả nhà mày không!"
Liêu Văn Trác điên cuồng gào lên.
Vẻ mặt Triệu Quân không bận tâm, lắc đầu nói: "Mày nên cảm thấy may mắn, vì sau khi tiêm xong thì cả nhà mày mới bảo toàn được tính mạng, bằng không, mày chỉ có thể làm liên lụy đến cả nhà họ Liêu thôi!"
"Mày biết tao là người nhà họ Liêu?"
Liêu Văn Trác sững người, rồi vội vàng hỏi: "Mày rốt cuộc là do ai phái tới?"
"Mày không cần biết, có trách thì chỉ trách mày lại dám có suy nghĩ không an phận với người phụ nữ đó!", Người đàn ông trầm giọng nói.
"Người phụ nữ đó...", Liêu Văn Trác lập tức hiểu ra, trợn trừng mắt lên: "Lẽ nào là người đứng sau Vương Tuệ Lâm phái mày tới? Mày...á... hự..."
Còn chưa dứt lời, người đàn ông đã bóp cổ hắn, Liêu Văn Trác không thể phản kháng, chỉ đành trợn trừng mắt nhìn chất lỏng màu trắng chảy vào trong cơ thể hắn!
Chương : Phận phụ nữ
Bệnh viện lớn thứ hai tại Vân Sơn.
Khoa tiết niệu.
“Chủ nhiệm Từ, con trai tôi sao rồi?”, Liêu Hoá Thiên hồi hộp nhìn sang chủ nhiệm Từ hỏi.
Chủ nhiệm Từ làm việc tại khoa tiết niệu hơn hai mươi năm cũng tỏ ra bất lực, lắc đầu nói: “Xin lỗi ông Liêu, loại thuốc được tiêm vào trong cơ thể của cậu nhà đã ảnh hưởng tới sự phân bố của tuyến yên. Không cách nào đảo ngược được tình thế, tôi cũng đã cố hết sức!”
“Có nghĩa là, sau này con trai tôi không thể làm một người đàn ông hoàn chỉnh được nữa ư?”, hai mắt của Liêu Hoá Thiên khẽ rung lên, cả người chợt co rút lại.
Chủ nhiệm Từ khẽ đẩy mắt kính: “Tình hình trước mắt thì chính là như vậy. Loại thuốc tiêm này trong giới y học được gọi là ‘thiến hoá học’, tôi thật sự rất lấy làm tiếc về tình trạng của cậu nhà!”
Thiến hoá học?
Khuôn mặt của Liêu Hoá Thiên cứng đờ ra. Ông ta đã sống mấy chục năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy cụm từ này. Ông ta không hiểu hoá học, nhưng ông ta nghe hiểu được thiến là gì.
Vậy chẳng khác gì là thái giám đâu chứ?
“Rốt cuộc là ai? Là ai hại con trai tôi không thể đường đường chính chính làm một thằng đàn ông chứ, mau điều tra ngay, tôi nhất định phải giết hết cả nhà tên đó!”
Về tới nhà, Liêu Hoá Thiên quơ cây gậy đập lên bàn trà, nước trà bắn tung tóe, dụng cụ pha trà nát thành từng mảnh, ánh mắt sắc bén như dao vô cùng đáng sợ.
Liêu Văn Trác là đứa con trai trưởng chính thức của ông ta, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp. Bây giờ thậm chí hắn còn không thể làm được người đàn ông bình thường thì làm sao ông ta không phẫn nộ cho được.
Mà lúc này, một người đàn ông có làn da trắng trẻo, vô cùng đẹp trai đột nhiên đi từ bên ngoài vào: “Bố hãy bớt giận, bệnh gout của bố vừa mới khỏi, cần phải tịnh dưỡng cho thật tốt mới được, tuyệt đối đừng quá tức giận mà làm hại đến sức khoẻ!”
“Văn Viễn… con tới rồi à!”
Thấy con trai lớn tới, ánh mắt của Liêu Hoá Thiên lộ ra tia an ủi hiếm thấy.
Cũng may là lúc trẻ ông ta có đi quá giới hạn với người khác ở bên ngoài nên mới có cậu con trai riêng này. Nếu không thì nhà họ Liêu e là phải tuyệt hậu mất rồi.
“Bố, bố yên tâm. Chuyện của em hai, con nhất định sẽ điều tra đầu đuôi ngọn ngành, để trút cơn giận của nhà họ Liêu chúng ta!”, Liêu Văn Viễn làm ra vẻ xót xa nói, trong đáy mắt không khỏi lộ ra ý cười.
Mấy năm nay hắn đều ném đá giấu tay, thậm chí không dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Liêu, chính bởi vì thân phận con riêng của mình.
Nhưng bây giờ Liêu Văn Trác đã hết thời, người con trai lớn như hắn há chẳng phải danh chính ngôn thuận kế thừa hay sao?
Liêu Hoá Thiên thở dài: “Văn Viễn à, mấy năm qua, bố quả thật có chút lạnh nhạt với con. Nhưng dù gì con cũng là con trai của bố, cũng là anh trai của Văn Trác. Tương lai nhà họ Liêu chúng ta vẫn phải trông cậy vào con rồi!”
“Con biết rồi bố à. Chuyện này bố cứ giao cho con. Con nhất định sẽ tóm được người đã hại em hai ra nông nỗi này, thay em hai đòi lại công bằng!”, Liêu Văn Viễn thầm vui mừng, bèn lên tiếng thề thốt.
Ngày hôm sau.
Tia nắng đầu tiên vào buổi sáng khẽ xuyên qua cửa sổ, Giang Thần thở ra làn khói trắng rồi từ từ mở mắt.
‘Huyền Thanh Quyết’ quả thật là công pháp kỳ diệu. Cho dù bây giờ anh bị tổn thương nguyên khí, nhưng với sự hỗ trợ của Huyền Thanh Quyết vẫn có thể miễn cưỡng ổn định lại tình trạng thương tích.
Mặc dù ngày nào cũng phải chịu sự giày vò dã man do vết thương gây ra, nhưng có thể bảo toàn được tính mạng thì đã là chuyện không thể tưởng tượng rồi.
“Đô đốc, Từ Thuật đến ạ!”, lúc này bỗng dưng Triệu Quân gõ cửa đi vào.
“Từ Thuật?”, Giang Thần cau mày: “Anh ta tới làm gì?”
“Là vì chuyện của bí cảnh!”
Triệu Quân vội đưa khăn mặt qua, sau đó nói tiếp: “Trung Nguyên Lang đã cử một đoàn luyện nữ của trụ sở chính tới, chắc là phát hiện anh em của chúng ta đóng quân tại Thương Sơn. Chỉ e là người phụ nữ này tới không hề có ý tốt!”
“Không có ý tốt?”
Giang Thần cười nhẹ rồi lắc đầu: “Chỉ là một người phụ nữ, thiếu tướng Triệu trở nên sợ phụ nữ từ lúc nào vậy? Lẽ nào ở Tây Cảnh, bị Cẩm Sắt ức hiếp nên sợ rồi sao?”
Triệu Quân đỏ mặt: “Đô đốc…”
Cẩm Sắt, một trong bốn thiếu tướng của Huyết Phật, cũng là người phụ nữ Triệu Quân sợ nhất.
“Được rồi. Hãy chuẩn bị đồ ăn sáng trước đi, ăn xong thì chúng ta đi gặp đoàn luyện nữ này!”, Giang Thần vừa cười vừa nói, Triệu Quân nhanh chóng gật đầu nhận lệnh.
Ở bên kia, trong phòng khách, một nam một nữ đang ngồi vô cùng nghiêm túc, người đàn ông có dáng vẻ hiên ngang, cả người toát lên một khí chất kiên cường, đó chính là Từ Thuật của đoàn luyện Kinh Châu.
Còn người phụ nữ kia, mặc bộ đồng phục màu xanh lá, mái tóc ngắn gọn gàng, tư thế oai hùng. Nếu vẻ mặt cô ta không đanh lại thì cũng được coi là một mỹ nhân.
“Đoàn luyện Từ, đoàn luyện Giang của Tây Cảnh này cũng hống hách quá rồi đó. Thế mà lại để tôi phải chờ lâu như vậy?”, người phụ nữ tỏ ra không nhẫn nại lên tiếng. Cô ta nhíu chặt đôi mày lại nói.
Cô ta tên là Long Hiểu Vân, trực thuộc trụ sở chính của Trung Nguyên. Theo chức vụ thì cô ta cao hơn Từ Thuật nửa bậc.
Lần này Long Hiểu Vân đại diện cho trụ sở chính tới đây, không ngờ đối phương lại tiếp đón không chu đáo như vậy, dĩ nhiên là cô ta cảm thấy bất mãn.
“Đoàn luyện Long, cứ chờ thêm chút nữa, dù gì người ta cũng là khách từ Tây Cảnh tới. Chúng ta chờ chút cũng là chuyện nên làm!”, Từ Thuật cười hề hề rồi nói, nhưng trong lòng thì oán thầm.
Đô đốc Giang người ta có thân phận gì chứ, tồn tại như một thần thoại trong quân đội, có thể đồng ý gặp cô ta đã là nể mặt lắm rồi. Cô ta còn dám ở đây càm ràm ư?