Chương : Chị tôi vẫn chưa cho anh chạm vào người có đúng không
Trương Miêu như nhìn ra suy nghĩ của cô, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Vương, cô cũng đừng coi nhẹ bản thân quá. Chủ tịch của chúng ta là người biết tận dụng nhân tài. Tuy chủ tịch đã tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta, nhưng người thật sự cần phải thực hiện nó, tạo ra lợi nhuận lớn hơn cho công ty chính là cô".
“Ừm, tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của chủ tịch”, Vương Tuệ Lâm gật đầu, sau đó nhanh chóng nói: “Khi nào chủ tịch có thời gian, tôi có một số việc muốn trực tiếp xin lời khuyên từ anh ấy”.
"Ừm, chuyện này... hiện tại chủ tịch vẫn đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài, chờ anh ấy trở về rồi tính đi".
Trương Miêu nhanh chóng đưa một văn kiện ra, nhân tiện chuyển chủ đề sang vấn đề đầu tư.
Vương Tuệ Lâm cau mày, luôn cảm thấy Trương Miêu rất kỳ quái, như là đang che giấu cô chuyện gì đó vậy, nhưng sự chú ý của cô vẫn bị xoay chuyển.
Lúc này, một chiếc xe Jeep từ từ chạy vào khu phố cổ.
Dừng chân trước ngôi nhà cũ của nhà họ Giang.
Giang Thần mở cửa bước xuống xe.
“Đô đốc, có cần tôi đi cùng đô đốc vào trong không?”, Triệu Quân ở bên cạnh vội vàng hỏi.
Đô đốc đang bị thương, anh ta có trách nhiệm đi theo bảo vệ /, nên đương nhiên cũng không dám lơ là.
“Không cần, đậu xe qua một bên đợi tôi. Tôi vào thăm ông nội rồi ra ngay”, Giang Thần cởi áo choàng đưa cho Triệu Quân sau đó sải bước về phía cổng.
Hầu hết người hầu của nhà họ Giang đều là người cũ, rất nhiều người trong số họ đã chứng kiến anh trưởng thành, vì vậy mặc dù biết cậu hai có quan hệ không tốt với Giang Thiên Minh, nhưng cũng không ai ngăn anh lại.
Mà hôm nay Giang Thiên Minh và con trai vừa hay đi vắng, Giang Thần cũng đỡ được khá nhiều phiền phức, thuận lời gặp được ông nội.
Lần này gặp lại, khí sắc của ông cụ đã hồng hào và có sức sống hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể dựa vào giường đeo kính đọc báo.
"Ô a".
Chỉ tiếc là ông ấy vẫn không thể nói rõ chữ.
Nhưng Giang Thần có thể nhìn ra, ông ấy đang hỏi tại sao cháu dâu của mình không đến.
Giang Thần lắc đầu cười, nắm tay ông: "Ông nội, mấy ngày này Tuệ Lâm hơi bận, chờ qua thời gian bận rộn này, cháu sẽ dẫn cô ấy đến thăm ông".
Giang Nghị không ngừng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, không cần hỏi cũng biết ông ấy hạnh phúc cỡ nào khi nhìn thấy cháu trai của mình.
"Cậu hai, đơn thuốc mà cậu kê thật sự rất thần kì. Gần đây khẩu vị của ông chủ càng ngày càng tốt. Người xưa có câu, ăn được ngủ được là tiên. Tôi nghĩ không bao lâu nữa ông chủ sẽ khỏe lại thôi”.
"Ừm, lát nữa tôi sẽ kê lại thuốc cho ông nội, cố gắng uống một thời gian nữa, có lẽ ông nội sẽ bình phục nhanh thôi".
Trò chuyện với ông nội một hồi, Giang Thần kê một đơn thuốc khác. Sau khi tạm biệt ông nội, anh cũng chuẩn bị rời khỏi nhà họ Giang luôn.
Không ngờ lúc này Vương Tử Tình lại bế con tới.
"Chà, mới tới có một lát mà đã vội vàng rời đi thế? Đây là nhà họ Giang của các người, sao không ở lại ăn một bữa cơm đã?", Vương Tử Tình chế nhạo. Cô ta biết rõ Giang Thần không có địa vị trong nhà họ Giang, cô ta nói vậy chỉ đơn giản là muốn sỉ nhục anh thôi.
“Chăm sóc con cái cho cẩn thận đi, đừng để chúng nó lớn lên rồi xấu tính như cô”, Giang Thần lắc đầu, dù sao hai người cũng từng là người yêu, về tính cách của Vương Tử Tình, anh đã hiểu quá rõ rồi.
Thậm chí, lúc đầu anh cũng không hiểu nổi tại sao bản thân lại chung tình với cô ta đến vậy.
Nhưng bây giờ, tất cả đã hoàn toàn phai nhạt.
“Giang Thần, anh dám nói tôi xấu tính sao?”, sắc mặt Vương Tử Tình bỗng chốc trở nên khó coi.
Nhưng cô ta lập tức nghĩ đến điều gì đó, không khỏi giễu cợt: "Tôi biết, anh ghen tị vì thấy tôi sinh con, ngưỡng mộ lắm đúng không. Tiếc là chị gái tôi sẽ không sinh con cho anh đâu".
“Nếu tôi đoán không lầm, tới giờ chị tôi vẫn chưa cho anh chạm vào người có đúng không?” Vương Tử Tình lại cười khẩy nói.
Chương : Lấy đầu cậu ta về đây, không cần biết là sống hay chết
Vương Tử Tình hỏi liên tiếp ba câu chí mạng.
Giang Thần vẫn im lặng.
Không phải anh không thể phản bác, mà những gì người ta nói hoàn toàn là sự thật.
Nhưng điều này đã nhắc nhở anh.
Anh và Vương Tuệ Lâm thực sự nên đẩy nhanh quá trình.
“Sao, bị tôi nói trúng rồi chứ gì?”, Vương Tử Tình cười khẩy.
"Haha, phải rồi, một tên lính quèn xuất ngũ như anh, cũng không hơn mấy kẻ mù chữ là bao, còn chị tôi là du học sinh xuất sắc ở Mỹ, hai người, một người là thiên nga, một người là cóc ghẻ, chị ấy sao có thể cho anh đụng vào chứ?"
"Cho dù bây giờ anh đã sở hữu một khách sạn, nhưng anh vẫn chỉ là con cóc không bao giờ ngóc đầu lên được thôi".
"Anh phải hiểu là, có những sự cao quý được ngấm sâu từ trong xương tủy rồi, chẳng hạn như Hiên Viên nhà chúng tôi đó, vừa sinh ra đã là đích tôn, kế thừa nối dõi tông đường cho dòng họ, còn anh mãi mãi chỉ là một kẻ thấp kém không bao giờ khá lên được".
"Vậy nên, Giang Thần à, tôi chân thành khuyên anh. Mau chóng ly hôn với chị tôi đi, đừng để thân phận thấp kém của anh ảnh hưởng đến tiền đồ của chị ấy".
Vương Tử Tình vẫn lảm nhảm không ngừng, thấy Giang Thần không trả lời, còn tưởng rằng bản thân đã nói trúng tim đen của anh, mặc cho đứa con trong lòng đang gào khóc, cô ta vẫn không thôi chế nhạo anh.
Khinh thường ra mặt.
Trong thâm tâm cô ta, người đàn ông này vô cùng tồi tệ, giống như những thứ rác rưởi cô ta từng vứt bỏ, chỉ đứng trước mặt, cô ta cũng cảm thấy bẩn thỉu!
"Nói xong chưa?"
Giang Thần mặt không biểu cảm, thờ ơ nói: "Con đói rồi kìa, mau cho nó bú đi".
Sau đó sải bước ra ngoài.
Vương Tử Tình ngây người, cô ta còn tưởng rằng, lần này anh sẽ vì lời nói của cô ta mà tức giận đến phát điên, thậm chí chửi ầm lên.
Không ngờ đối phương lại không hề có chút phản ứng nào.
Nhưng càng như vậy, cô ta càng cảm thấy khó chịu.
Một tên hèn hạ bị gia đình ruồng bỏ có tư cách gì bày ra bộ mặt thờ ơ hờ hững như vậy trước mặt cô ta.
Một người từng bị cô ra vứt bỏ.
Có tư cách gì tỏ vẻ cao quý, kiêu ngạo trước mặt cô ta.
Anh là cái thá gì?
Nghĩ đến đây, Vương Tử Tình nghiến răng đuổi theo, nhưng khi cô ta chuẩn bị lên tiếng, một chiếc xe jeep màu xanh lục từ từ chạy tới, đỗ ở trước cửa.
Một người đàn ông cao lớn bóng lưng thẳng tắp đi xuống, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ nghiêm nghị như dã thú, khiến cô ta sợ tới nỗi không nói nên lời.
"Đô đốc, mời lên xe!"
Triệu Quân lạnh lùng liếc nhìn Vương Tử Tình một cái, rồi bước nhanh tới đưa áo choàng cho Giang Thần, cung kính mở cửa xe.
"Sau này, khi đứa trẻ lớn lên, nhất định phải dạy nó, cao quý không nằm ở thân phận, mà là đức tính ẩn sâu trong con người”.
Vừa dứt lời, Giang Thần trực tiếp bước lên xe.
"Anh”.
Vương Tử Tình nghiến răng, lúc này xe cũng đã đi xa.
"Đô đốc?"
"Có quân hạng như vậy sao?"
Vương Tử Tình ngơ ngác một hồi, sau đó lập tức chế giễu: "Hừ, thật không biết anh ta phải tự ti đến mức nào mới phải diễn kịch trước cửa nhà như vậy".
Nếu tìm một người nào đó mở cửa xe cho là có thể giả bộ.
Vậy thì cô ta có thể trở thành Elizabeth luôn rồi!
Phía bên kia.
Tại Thủy Thượng Vân Gian, nhà tắm cao cấp nhất Vân Sơn.
Trong một phòng tắm lớn, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Một người đàn ông mập mạp trạc ba mươi tuổi ôm trái hôn phải trong hồ nước, xung quanh đều là những mỹ nữ d với thân hình hoàn hảo, không chút ngại ngùng, thậm chí có người còn khỏa thân.
Một cảnh tượng mà người nghèo không thể nào tưởng tượng nổi!
"Cái gì? Giang Thần đến Vân Sơn rồi sao?"
Nghe ông già đứng bên hồ báo cáo, sắc mặt Triệu Luân chợt trầm xuống.
"Mẹ kiếp, tên họ Giang đó, thiên đường không đi lại muốn xuống địa ngục, đúng là to gan lớn mật”.
Trong khoảng thời gian này, hắn ta đã cử người theo dõi hành tung của Giang Thần.
Vốn tưởng rằng Giang Thần sẽ ở trong Vân Hải không dám ra ngoài, nhưng không ngờ tên nhóc này không chỉ xuất đầu lộ diện, mà còn chạy tới trước mắt hắn ta.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Trêu tức hắn sao?
"Chú Ngũ, bây giờ cậu ta đang ở đâu? Lập tức chuẩn bị người, chờ tôi bắt được cậu ta, nhất định phải khiến cậu ta sống không bằng chết", Triệu Luân hung hăng quấn một điếu xì gà, lạnh lùng ra lệnh.
"Cậu chủ, hiện tại cậu ta đang ở khách sạn Hoàng Gia. Đó là địa bàn của Viên Chính Nam. Chúng ta e là..."
“Viên Chính Nam?”, Triệu Luân ngạc nhiên: “Cậu ta còn quen biết cả Viên Chính Nam sao?
“Theo thông tin nhận được, người này hình như có quan hệ rất thân thiết với Viên Chính Nam”, ông lão cung kính nói.
Vẻ mặt Triệu Luân lập tức trở nên thận trọng.
Mặc dù nhà họ Triệu là một trong ba gia tộc lớn mạnh ở Vân Sơn, nhưng vẫn kém hơn một bậc so với Viên Chính Nam.
Dù sao, tài lực của Viên Chính Nam rất hùng hậu. Hơn nữa gia thế cũng rất lớn mạnh. Nếu không đến bước đường cùng hắn ta cũng không muốn đối đầu với Viên Chính Nam.
“Hèn gì dám nghênh ngang chạy tới Vân Sơn, ra là có chỗ dựa”, Triệu Luân cười khẩy một tiếng.
"Nhưng giết chết em trai của tôi, cậu tưởng như vậy là xong sao?"
Triệu Luân suy nghĩ một hồi rồi nói với ông cụ: "Chú Ngũ, đêm nay chú đích thân dẫn người đi lấy đầu cậu ta về đây, không cần biết là sống hay chết!"
Nếu không thể quang minh chính đại, thì ám sát vậy.
Tóm lại, nếu không xử Giang Thần, mối hận trong lòng thực sự khó mà giải được!
“Tôi hiểu rồi, thưa cậu chủ”, ông cụ gật đầu, nghiêm mặt nói: “Tôi nhất định sẽ không để cậu chủ phải thất vọng”.
Chương : Chậm một giây, giết không tha
Triệu Luân gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Chú Ngũ là con át chủ bài của nhà họ Triệu, đã bảo vệ nhà họ Triệu hơn năm nay, vì vậy chắc chắn phải là một cao thủ.
Khi còn nhỏ, hắn ta thậm chí còn thấy chú Ngũ một tay chặt gãy cây dương to bằng miệng bát.
Chỉ cần chú Ngũ ra tay, Giang Thần chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!
Phía bên kia, Triệu Quân đã đưa Giang Thần tới bờ sông.
Rất lâu chưa luyện võ rồi, Giang Thần đứng bên bờ sông đánh đấm một hồi, sau khi mồ hôi đổ đầy người, cảm thấy cơ thể cũng nhẹ đi rất nhiều. Chỉ là ngực vẫn còn hơi ngột ngạt một chút.
Vết thương cũ vẫn như mắc nghẹn trong cổ họng.
“Đô đốc, phía Trung Nguyên hình như cũng phát hiện ra khu bí mật rồi, bọn họ đang điều quân tới Vân Sơn!”, Triệu Quân đưa khăn cho anh rồi báo cáo.
"Ồ? Trung Nguyên Lang cũng biết tin rồi sao?", Giang Thần hơi ngạc nhiên, xem ra không thể âm thầm trộm đồ trong khu bí mật nữa rồi.
“Đô đốc, có lẽ không bao lâu nữa lực lượng của chúng ta ở Thương Sơn sẽ bị phát hiện, bây giờ nên làm thế nào đây?”, Triệu Quân cau mày hỏi.
Dù sao ở đây cũng không phải biên giới phía Tây, mà là Trung Nguyên, người của bọn họ tiến vào Trung Nguyên đã là làm trái luật lệ rồi.
"Không sao, bảo các anh em lùi lại km, đứng yên chờ lệnh. Còn về con sói đó, tôi muốn cướp mồi ngay trước mắt hắn, để xem hắn có thể làm gì được?”, Giang Thần tự tin cười khẩy.
“Vâng”, Triệu Quân kích động run lên một cái, vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Trong chín bờ cõi của nước Hoa, người duy nhất dám tranh giành con mồi ngay trước mắt sói ở Trung Nguyên, có lẽ cũng chỉ có đô đốc của anh ta thôi.
Bởi vì chỉ có sư tử mới dám giật thức ăn từ miệng sói!
Rời khỏi bờ sông, Giang Thần gọi cho Vương Tuệ Lâm.
Người phụ nữ này hai ngày liền không gọi lấy một cuộc điện thoại, người làm chồng như anh đương nhiên cũng phải chủ động một chút, hẹn nhau đi ăn một bữa cơm.
Kết quả là Vương Tuệ Lâm đã từ chối.
Một là cô vẫn còn giận Giang Thần, hai là hai ngày qua có rất nhiều công ty tới bàn chuyện hợp tác, thực sự rất bận rộn.
Lúc này, Triệu Quân vừa hay lái xe đi ngang qua một nhà hàng buffet cao cấp.
Là buffet cao cấp của Starbucks.
Nhìn thấy bảng hiệu, Giang Thần sững sờ một lúc, hóa ra là của Viên Thị. Anh bảo Triệu Quân dừng xe lại rồi cùng anh ta bước vào trong.
Không gian cũng khá ổn, anh dự định sẽ ăn trưa ở đây.
"Khụ khụ".
Vừa đặt khăn ăn lên, Giang Thần đã ho dữ dội, khạc ra một vệt máu đỏ thẫm trên chiếc khăn màu trắng.
“Đô đốc, anh không sao chứ”, Triệu Quân kinh ngạc vội vàng đứng dậy.
Giang Thần khua tay: "Không sao, chỉ là vừa rồi luyện quyền nên ép ra một ít máu độc thôi".
Nói xong anh thay một chiếc khăn ăn khác, sống lưng vẫn thẳng tắp.
Với tư cách là tổng tư lệnh, sao anh có thể lộ ra điểm yếu trước mặt cấp dưới được.
Dù sao, phía sau anh, là hàng triệu đội quân hùng mạnh.
Anh không bao giờ cho phép bản thân được gục ngã!
Ánh mắt Triệu Quân mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng, anh ta biết vết thương của đô đốc chắc chắn không đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói không mấy thiện cảm từ bên cạnh vang lên.
"Chết tiệt! Những người này là ai? Một tên mắc bệnh lao mà cũng có tư cách vào đây ăn cơm sao?"
"Nếu là bệnh truyền nhiễm như lao phổi hay gì đó thì sao? Buồn nôn chết đi được", cô gái ngồi bàn bên che miệng nói với giọng điệu đầy ẩn ý, khinh thường liếc nhìn Giang Thần.
“Cô thử nói lại xem”, Triệu Quân nhíu mày, từ từ đứng lên.
Đô đốc của anh ta bị thương vì bảo vệ danh dự của đất nước!
Đây là điều vô cùng vinh dự.
Mỉa mai vết thương này chính là đang mỉa mai vinh quang, là tát thẳng vào mặt toàn bộ người dân biên giới phía Tây.
Triệu Quân sao có thể bỏ qua được.
"Chà? Còn dám hù dọa tôi cơ à, cũng không nhìn lại xem ở đây là đâu?", cô gái nói với vẻ mặt tự tin, căn bản không hề để tâm đến lời dọa nạt của Triệu Quân.
“Chồng, anh nói gì đi chứ, người này dám hù dọa em kìa”, cô gái nũng nịu nói với một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc sang trọng bên cạnh.
Hiển nhiên hai người là một đôi, người đàn ông ăn mặc sang trọng này khắp người toát ra một khí chất cao quý, hai hàng lông mày không thể che giấu được sự kiêu ngạo của anh ta, vừa nhìn là biết chắc chắn không phải con cháu nhà bình thường.
"Em yêu, đừng sợ, có chồng ở đây, anh xem kẻ nào dám hù dọa em".
Người thanh niên lấy khăn ăn từ từ lau miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn Triệu Quân.
"Một nhà hàng cao cấp như vậy, là nơi mà loại người như các người có thể vào sao?"
"Một kẻ mắc bệnh lao mà cũng đòi tới nhà hàng cao cấp ăn cơm?"
"Tôi cho các người ba giây, lập tức cút ra ngoài".
Người thanh niên nói với giọng điệu dứt khoát, vẻ mặt kiêu ngạo, tự mãn như đối xử với một tên ăn mày lang thang trên đường.
Sắc mặt Triệu Quân chợt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tôi cũng cho anh ba giây, lập tức tới xin lỗi đô đốc của tôi".
"Chậm một giây, giết không tha".
Vừa dứt lời, khắp người liền lộ ra sát ý.
Chương : Thẻ VIP Viên Thị
"Haha? Giết không tha sao? Cái đệt, anh tưởng cậu chủ nhà anh là hoàng thượng đấy à".
Người thanh niên đặt dao dĩa xuống với vẻ mặt giễu cợt, nhưng sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói.
"Ở Vân Sơn, có mấy người dám thách thức Chu Thương tôi như vậy".
Vừa dứt lời, xung quanh bất chợt kéo đến một đám người to cao vặc vest, khí thế hùng hồn.
Vừa nhìn là biết đã từng sử dụng súng, chắc chắn không phải vệ sĩ bình thường!
"Chu Thương? Chu Thái Bảo?"
"Cậu cả nhà họ Chu?”
"Anh ta là cậu chủ quyền thế nhất nhì Vân Sơn đó. Hai người này dám chọc giận Chu Thái Bảo, e là gặp họa lớn rồi".
Lúc này, xung quanh không ngừng vang lên những tiếng xì xào bàn tán, ngay cả mấy cô gái trẻ cũng hướng về hình bóng người mặc đồ Hoa với ánh mắt sáng rực.
Chu Thương, hay Chu Thái Bảo, là một trong ba cậu chủ quyền thế của Vân Sơn, cậu cả nhà họ Chu.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Thế lực nhà Chu nằm ở chỗ, trong nhà bọn họ có một công ty dầu mỏ.
Ở nước Hoa, những người có thể mở công ty dầu mỏ hiển nhiên phải có quan hệ rất thâm sâu với chính phủ, hơn nữa nghe nói ở trong tỉnh, nhà họ Chu cũng đã có người chống lưng rồi.
Thậm chí thế lực của nhà họ Chu còn cao hơn nhà họ Triệu và nhà họ Liêu một bậc, có thể nói là đứng đầu trong ba đại gia tộc.
Họ không phải là người mà dân thường có thể dây vào.
"Có chuyện gì vậy?"
Lúc này, quản lý nhà hàng vội vàng dẫn theo người tới.
Quản lý tên Viên Phương, họ hàng bên ngoại của nhà họ Viên, ở Tây Thành cũng gọi là có chút tiếng tăm.
Chu Thương nhìn thấy anh ta tới, sắc mặt nhất thời dịu đi một chút, dù sao Starbucks cũng là nhà hàng của nhà họ Viên, cho dù Chu Thương có hống hách tới đâu thì cũng không tiện ra tay ở đây.
Vì vậy, anh ta nói với Viên Phương: "Quản lý Viên, anh đến đúng lúc lắm, nhà hàng của anh có một tên mắc bệnh lao, ăn cơm còn ho ra ba lít máu làm bạn gái tôi sợ hãi. Anh định giải quyết chuyện này thế nào đây?"
Chu Thương rõ ràng là đang nói quá, một người mà nôn ra ba lít máu thì còn có thể đứng vững ở đây sao?
Tuy nhiên, Viên Phương quay đầu lại, quả thực là có nhìn thấy vết máu trên khăn ăn của Giang Thần, anh ta nhíu mày.
"Quý khách, cho hỏi anh mắc bệnh gì?"
"Nếu thực sự là như vậy, vì sự an toàn của mọi người, tôi phải mời anh ra ngoài thôi".
"Đương nhiên, tiền ăn Viên Phương tôi sẽ chịu! Nếu có gì thất lễ, xin quý khách bỏ qua cho", Viên Phương nói một cách khiêm nhường, giải quyết như vậy, cũng coi như là thỏa đáng.
“Xin lỗi, đô đốc của tôi còn chưa ăn xong, vì vậy tạm thời chưa thể đi được”, Triệu Quân trực tiếp từ chối.
Viên Phương cau mày.
Anh ta còn định cho hai người họ một đường lui, sợ bọn họ sẽ đắc tội Chu Thương.
Không ngờ hai người này lại không biết tốt xấu như vậy?
Sắc mặt anh ta đột nhiên trầm xuống, vẫy tay ra hiệu gọi bảo vệ tới.
Lúc này, Giang Thần lấy ra một tấm thẻ mạ vàng đặt lên bàn.
Tấm thẻ này chính là một trong ba món quà mà Viên Chính Nam tặng anh, thẻ VIP của Viên Thị.
"Thẻ VIP của Viên Thị?"
Viên Phương sững người, đương nhiên anh ta nhận ra tấm thẻ này. Bởi vì nó tượng trưng cho danh thiếp của Viên Chính Nam, không phải ai cũng đủ tư cách sở hữu nó.
Nói trắng ra, ở Vân Sơn, ngay cả thị trưởng cũng chưa chắc có được tấm thẻ này!
Chu Thương cũng kinh ngạc một hồi, không ngờ hai người này lại có thẻ VIP của Viên Thị, tấm thẻ này ngay cả bố anh ta cũng không có.
Tuy rằng một phần cũng là vì nhà họ Chu không có giao tình với nhà họ Viên, nhưng cũng đủ để chứng minh người thanh niên này có chút thế lực.
“Bây giờ, tôi đã đủ tư cách dùng bữa ở đây chưa?”, Giang Thần ngẩng đầu, hòa nhã hỏi.
"Đương nhiên, đương nhiên rồi. Anh là khách quý của nhà họ Viên chúng tôi, đương nhiên là có tư cách rồi", Viên Phương lập tức tươi cười.
Cho dù người thanh niên trước mặt tỏ vẻ lịch sự nho nhã, anh ta cũng không dám sơ suất dù chỉ một chút.
Dù sao, người có thể sở hữu tấm thẻ này chắc chắn là khách quý của Viên Chính Nam.
Một người họ hàng họ ngoại như anh ta sao dám thất lễ được.
“Tốt lắm, lúc tôi ăn cơm, không thích ồn ào”, Giang Thần nhẹ giọng nói.
"À, dạ, tôi hiểu rồi".
Viên Phương vội vàng gật đầu, sau đó đi tới nói với Chu Thương: "Xin lỗi nhé cậu chủ Chu, hôm nay nhà hàng chúng tôi chỉ phục vụ vị khách quý này. Phiền anh ra ngoài được không?"
Xôn xao!
Mọi người ngơ ngác.
Mặc dù ngoài mặt Viên Phương vẫn tươi cười, nhưng thực ra là đang có ý đuổi khách.
Hơn nữa người bị đuổi chính là Chu Thái Bảo.
"Quản lý Viên, anh có nhầm không đó? Anh dám đuổi tôi ra ngoài sao?"
Chu Thương tưởng mình nghe nhầm.
Dù gì, cho dù đối phương có thẻ VIP của Viên Thị, nhưng Viên Phương cũng đâu cần khiến anh ta mất mặt như vậy?
“Thành thật xin lỗi, cậu chủ Chu, mời anh ra ngoài cho, đừng làm chúng tôi khó xử”, Viên Phương lạnh lùng nói, chỉ có người nhà họ Viên mới thực sự hiểu được sự cao quý của thẻ VIP Viên Thị.
Ít nhất là lúc này, với anh ta mà nói, cho dù đối phương có là cậu chủ quyền thế nhất Vân Sơn, thì cũng không đủ tư cách so với người có thẻ VIP ở trong nhà hàng này.
“Được, được lắm”, Vẻ mặt Chu Thương vô cùng khó coi, anh ta đường đường là Chu Thái Bảo, chưa từng phải cúi đầu trước mặt người khác bao giờ, vậy mà lúc này, trước mặt biết bao người, lại bị người ta đuổi ra khỏi nhà hàng.
Đúng là không còn chút mặt mũi nào.
"Thằng nhãi, mày cứ ăn đi, tao sẽ đợi mày ở bên ngoài!"
Chu Thương lạnh lùng nói, sau đó dẫn người ra ngoài.
Chương : Tao nhất định phải giết chết mày
Anh ta không dám động tay động chân trong nhà hàng của nhà họ Viên, nhưng một khi ra ngoài thì lại hoàn toàn không liên quan đến nhà họ Viên.
"Đứng lại, tôi đã cho anh đi chưa?"
Lúc này, Triệu Quân đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng ngăn Chu Thương lại.
Mọi người lại được một phen hú hồn.
Lúc đầu khi thấy Chu Thương nhường bước bọn họ đã rất kinh ngạc rồi, không ngờ người này còn dám được đằng chân lân đằng đầu?
Tới nước này thì ngay cả Viên Phương cũng phải nhíu mày, cảm thấy người thanh niên này rất không biết chừng mực.
Triệu Quân cứ vậy tiến lên một bước, mặc kệ ánh mắt của mọi người: "Tôi nói các người phải xin lỗi đô đốc của tôi, các người tưởng tôi đang nói đùa sao?"
Vừa dứt lời, ánh mắt chợt trở nên nghiêm nghị, khắp người tỏa ra một khí tức lạnh thấu xương, giống như một con báo hung tợn.
Chu Thương không khỏi rùng mình một cái, nhưng lập tức nhíu mày: "Nhãi ranh, tao đã nể mặt mà mày..."
Bộp!
Còn chưa kịp nói xong, Triệu Quân đã cầm nĩa tiến lên một bước, nắm lấy tay của đối phương ấn xuống bàn.
Hung hăng đâm xuống.
Chu Thương bị đâm xuyên mu bàn tay, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn nái.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh!
Ngay khi vệ sĩ của Chu Thương chuẩn bị chạy tới, Triệu Quân đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn, một cỗ sát khí đập thẳng vào mặt bọn họ.
Mấy tên vệ sĩ như bị thần chết nhìn trúng, lập tức khựng lại, không dám làm gì nữa!
Viên Phương kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không ngờ người này lại dám ra tay thật.
Quá mạnh mẽ!
Phải biết Chu Thương là con một của nhà họ Chu. Với tính cách bao che cho con của Chu Thiên Vượng, nếu để ông ta biết, chắc chắn sẽ là một cảnh tượng không chết không thôi.
Còn cô gái ngang ngạnh lúc trước khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Chu Thương, sắc mặt cũng tái mét, ngã lăn ra đất, sợ đến tè ra quần.
“Quý khách, xin hãy nương tay, e là anh không biết, nhưng cậu chủ Chu là con một của chủ tịch tập đoàn Chu Thị đó”, Viên Phương định thần lại, vội vàng nhắc nhở.
Lúc này, Giang Thần chỉ từ tốn thái miếng thịt bò trên đĩa, làm như không hề để tâm đến những chuyện đang xảy ra.
“Quý khách, coi như anh nể mặt tôi có được không”, Viên Phương lo lắng đổ mồ hôi, nếu làm lớn chuyện hôm nay, chắc chắn anh ta cũng sẽ bị liên lụy.
"Thằng khốn, bố tao là Chu Thiên Vượng đó, mày thực sự muốn đối đầu với nhà họ Chu sao?", Chu Thương cũng điên cuồng hét lên, cảm giác như cả bàn tay đã tê liệt.
“Chu Thiên Vượng?”, Giang Thần bất chợt dừng lại, sau đó lắc đầu thản nhiên nói: “Xin lỗi, chưa nghe bao giờ”.
“Nhún nhường nhiều quá, con chó còn tưởng mình là sư tử”, Giang Thần giễu cợt.
Viên Phương không nói nên lời.
Không ngờ thanh niên này lại ngông cuồng như vậy?
Dám nói Chu Thiên Vượng là chó?
Phải biết, nhà họ Chu đã có tiếng ở Vân Sơn mấy chục năm nay rồi, thậm chí còn có chính phủ chống lưng, ngay cả Viên Chính Nam còn phải gọi Chu Thiên Vượng một tiếng anh.
Người thanh niên này cũng to gan thật?
Xì xào.
Lúc này Triệu Quân đột nhiên rút chiếc nĩa ra, Chu Thương lại hét lên thảm thiết.
“Tôi nói lại lần cuối, cút đến xin lỗi đô đốc, nếu không tiếp theo sẽ là mắt của anh đấy”, Triệu Quân rút nĩa ra, nhắm thẳng vào mắt Chu Thương.
Chu Thương khiếp sợ, anh ta biết người đàn ông trước mặt chắc chắn không phải nói chơi.
Bởi vì, anh ta có thể nhìn thấy sát khí nồng nặc hiện lên trong mắt đối phương.
Triệu Quân vừa giơ tay lên, Chu Thương liền quỳ xuống bò tới như một con chó.
“Anh Giang, xin anh tha mạng”, Chu Thương không ngừng run rẩy, khổ sở cầu xin.
"Cuộc đời tôi không bao giờ đánh phụ nữ, bạn gái anh, anh tự mình xử lý đi", Giang Thần vừa ăn thịt bò vừa thản nhiên nói.
Chu Thương ngây người, lập tức kéo người phụ nữ bên cạnh tới đập mạnh xuống bàn, sau đó lại tát vào miệng, vừa hay trút được cơn giận trong người.
Cuối cùng, người phụ nữ chỉ biết kêu khóc, miệng sưng vù, đầu óc ong ong.
"Trở về nói với bố anh, trong vòng giờ, chủ động tới xin lỗi".
"Đừng để tôi phải đích thân đi tìm ông ta".
Nói xong, Giang Thần lau miệng, chậm rãi đứng lên, sải bước ra ngoài nhà hàng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Triệu Quân lấy giấy bút viết một dãy số, ném lên người Chu Thương, cười khẩy một tiếng rồi đuổi theo Giang Thần ra ngoài.
Tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả Viên Phương, đều chết trân tại chỗ.
Đã phế một bàn tay của Chu Thái Bảo còn muốn Chu Thiên Vượng đích thân tới xin lỗi?
Người đàn ông này rốt cuộc đã kiêu ngạo đến mức nào rồi?
Chu Thương run rẩy cầm tờ giấy trong tay, nhìn hai người họ rời đi, ánh mắt vì hoảng sợ mà dần dần trở nên hung tàn.
"Mẹ kiếp, không cần biết mày là ai, tao nhất định phải giết chết mày, tao phải giết chết mày!”
Chương : Ám sát
Màn đêm buông xuống, khách sạn Hoàng Gia rực rỡ trong ánh đèn, người người ra vào tấp nập.
Nhưng hành lang trên tầng thượng lại là một mảnh tĩnh lặng, giống như một thế giới hoàn toàn khác.
Một giờ sáng, bên ngoài phòng tổng thống, Triệu Quân hết ca trực, vươn vai trở về phòng của mình.
Ngay khi Triệu Quân rời đi, một bóng đen dẫn theo vài người âm thầm tiến vào.
"Chú Ngũ, camera đã giải quyết xong rồi, cậu ta đang ở trong phòng này".
“Được rồi, sau khi vào, giải quyết nhanh gọn trong giây, nếu kháng cự, giết luôn”, ánh mắt chú Ngũ lóe lên một tia lạnh lẽo, nhẹ nhàng vặn cửa đưa người vào trong.
"Lục soát hết tất cả các phòng cho tôi".
Chú Ngũ vẫy tay, bọn họ nhanh chóng tản ra từng phòng, còn ông ta thì bước nhanh về phía phòng ngủ lớn nhất.
Cót két!
Sau khi mở cửa, thấy chăn bông trên giường phồng lên, chú Ngũ cười khẩy, rút con dao găm từ thắt lưng ra.
"Nhóc con, có trách thì trách cậu đã giết chết cậu hai của chúng tôi. Kiếp sau phải nhớ lấy, chọc diêm vương thì chọc chứ đừng đắc tội đến nhà họ Triệu. Để tôi tiễn cậu lên đường, vĩnh biệt nhé".
Chú Ngũ khẽ kêu lên một tiếng rồi đâm thẳng con dao găm về phía chăn bông!
Tuy nhiên, giây tiếp theo, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Bởi vì ông ta đâm xuống nhưng lại cảm thấy rất mềm, giống như chỉ đâm vào chăn bông vậy, ông ta nhanh chóng nhấc chăn lên, đồng tử bất chợt co lại!
Không ngờ lại là hai cái gối.
"Không xong rồi, chú Ngũ, chúng ta mắc bẫy rồi! A..."
Người đàn ông chạy tới đột nhiên ngã nhào trên mặt đất, một bóng người cao lớn từ từ xuất hiện trước mặt chú Ngũ, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt.
"Là cậu?"
Hai mắt chú Ngũ lóe lên, người này chẳng phải là người vừa rồi đứng canh ngoài cửa sao?
“Thì ra cậu đã biết chúng tôi đột nhập vào đây từ đầu rồi?”, chú Ngũ bừng tỉnh, vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ ông ta che giấu kĩ như vậy mà vẫn bị đối phương phát hiện ra.
Xem ra tòa nhà này chắc chắn còn có lực lượng ngầm, hơn nữa, thực lực cũng không hề tầm thường.
"Thiếu tướng, tất cả những kẻ đột kích đều đã xử lý sạch sẽ rồi".
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng báo cáo.
Triệu Quân gật đầu, quay đầu lại nhìn ông lão trước mặt với ánh mắt giễu cợt: "Nghe rõ chưa, bây giờ chỉ còn mình ông thôi đó".
Chú Ngũ kinh ngạc, nhưng lập tức lại cười khẩy nói: "Nhóc con, chỉ dựa vào cậu mà đòi giữ chân tôi sao?"
Mặc dù người mà ông ta đem tới đã bị xử sạch, nhưng ông ta vẫn không hề hoảng sợ.
Ông ta tự tin rằng, với thân thủ của ông ta, chắc chắn có thể giết chết Triệu Quân bước ra khỏi đây.
Triệu Quân bật cười, lắc đầu: "Ai cho phép ông tự tin khoác lác như vậy trước mặt tôi?"
Nực cười!
Đúng là nực cười!
Thân là một trong bốn tứ đại thiếu tướng, mãnh tướng của đô đốc, anh ta sao có thể để người khác khinh thường như vậy?
Nếu hôm nay anh ta để chú Ngũ trốn thoát, thì quả là một trò cười lớn nhất của Tây Cảnh.
"Đừng nói nhảm nữa, nộp mạng đi".
Chú Ngũ biết nơi này không nên ở lại lâu, ông ta hừ một tiếng, sau đó dùng dao găm đâm thẳng vào người Triệu Quân.
Triệu Quân mỉm cười, nghiêng mình né qua, chú Ngũ đột nhiên rụt tay lại, hướng cổ tay về phía bụng Triệu Quân.
Triệu Quân vẫn rất điềm tĩnh, giang hai cánh tay làm thế đại bàng tung cánh, nắm chặt lấy cổ tay chú Ngũ vặn mạnh, khiến chú Ngũ đau đớn đánh rơi con dao găm trong tay.
Nắm đấm còn lại thì đánh thẳng vào ngực chú Ngũ.
Phụt!
Chú Ngũ lùi lại mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: "Cậu..."
Vụt!
Còn chưa nói xong, một tia sáng màu bạc bỗng lóe lên, dao găm trực tiếp xuyên qua cổ họng, chú Ngũ trợn tròn hai mắt, tấm nhìn dần mờ mịt, từ từ ngã xuống.
“Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi, đô đốc không thích mùi máu”, Triệu Quân lạnh lùng nói.
"Vâng, thưa thiếu tướng".
...
Ngày hôm sau.
"Đô đốc, đêm qua có tổng cộng bảy tên sát thủ, tất cả đã bị chém đầu cả rồi".
"Bọn họ đều là người hầu của nhà họ Triệu."
"Tên cầm đầu là Vương Ngũ, làm quản gia cho nhà họ Triệu đã năm".
Giang Thần một bên uống trà, một bên nghe Triệu Quân báo cáo.
Mãi tới lúc Triệu Quân báo cáo xong, anh mới mỉm cười: "Triệu Luân này đúng là, vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng giết chết tôi".
“Đô đốc, hay là để tôi đưa vài anh em tới chào hỏi một chút”, ánh mắt Triệu Quân lóe lên.
Dám sai người đến ám sát đô đốc, chính là tội chết.
"Không cần, chỉ là một gia tộc nhỏ thôi. Lần này coi như cho anh ta một bài học, nếu còn không biết điều, thì là do anh ta tự tìm đến cái chết thôi", Giang Thần cười khẩy nói.
“À, đúng rồi, bên chỗ vợ tôi có động tĩnh gì không?”, Giang Thần lại hỏi.
"Đô đốc yên tâm. Lúc tới Vân Sơn, tôi đã lệnh cho người bảo vệ phu nhân / rồi", Triệu Quân vội vàng nói.
"Vậy thì tốt".
Giang Thần gật đầu.
Reng reng.
Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Là một dãy số lạ.
"Alo? Cậu là người hôm qua khiến tay con trai tôi bị thương đúng không?", ngay khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nói thô bạo vang lên.
Giang Thần cau mày, sau đó nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở nhà hàng Starbucks hôm qua.
"Ông là Chu Thiên Vượng đúng không?"
"Đúng vậy, con trai ông bất lịch sự, tôi chỉ thay ông dạy dỗ anh ta một chút thôi. Sao, chuẩn bị đến xin lỗi tôi à?", Giang Thần giễu cợt.
Chương : Ám hiệu
"Cậu thanh niên, khẩu khí lớn vậy?", Chu Thiên Vượng ở đầu dây bên kia điện thoại sắc mặt cực kỳ khó coi, vốn dĩ ông ta cho rằng mình đích thân gọi cuộc điện thoại này, cho dù đối phương không cầu xin tha thứ thì cũng phải nơm nớp lo sợ.
Không ngờ đối phương còn muốn bắt ông ta xin lỗi?
Quả thật là kiêu ngạo đến mức nào chứ?
Tức giận đến mức suýt nữa là tái phát lại bệnh tim rồi!
"Cậu thanh niên, cậu thật sự cho rằng có thể bẻ được cổ tay của Chu Thiên Vượng tôi sao?", Chu Thiên Vượng cười khẩy, khinh thường nói.
"Bẻ cổ tay?", Giang Thần cười nói: "Gia chủ Chu, ông e là đã đánh giá quá cao nhà họ Chu rồi, nhà họ Chu các ông chỉ sợ còn không xứng!"
Chu Thiên Vượng im lặng.
Thử hỏi cả Vân Sơn này có mấy người dám nói năng với ông ta như vậy?
Tên oắt con này quả thật là quá cuồng vọng rồi.
Nếu không phải có bối cảnh thông thiên, thì chắc chắn là một tên điên!
Nhưng Chu Thiên Vượng rõ ràng nghiêng về vế sau hơn, thế nên lạnh nhạt cười nói: "Cậu bạn, xem ra cậu rất tự tin, được thôi, hôm nay Chu mỗ mời cậu uống trà, coi như để đền tội thay con trai tôi, không biết cậu bạn có dám đến không?"
"Được thôi, địa điểm cho ông chọn!", Giang Thần đồng ý ngay.
"Một tiếng sau, tại quán trà Thanh Phong, rất mong cậu tới!"
"Không vấn đề!"
Cúp điện thoại xong, Triệu Quân vội vàng đi tới, đưa áo choàng cho Giang Thần rồi nói: "Đô đốc, chỉ là một nhà họ Chu thôi, việc gì phải tốn công như vậy?"
"Nhà họ Chu có cái gì?"
Giang Thần bật cười, hỏi ngược lại.
Triệu Quân sững người, chợt phản ứng lại nói: "Là dầu mỏ?"
Giang Thần gật đầu: "Hiện nay hai bên đang rục rịch, trận chiến âm thầm một khi được khởi xướng thì chiến sĩ Tây cảnh chúng ta đứng mũi chịu sào. Đám chuột Trung nguyên này lúc nào cũng chỉ biết đấu đá nội bộ, vì vậy chi bằng Tây cảnh chúng ta cống hiến một chút!"
"Nhưng Trung Nguyên Lang có đồng ý không?", Triệu Quân bất giác ngẩn người.
"Thứ mà Giang Thần tôi muốn có từ bao giờ cần đến sự đồng ý của hắn!"
Giang Thần lạnh lùng bật cười, khinh miệt nói: "Nếu như hắn vẫn còn chút khí phách thì bao nhiêu năm qua cũng không co đầu rút cổ án binh bất động ở Trung nguyên, con sói này e là sớm đã mất đi nanh vuốt sắc bén rồi!"
...
Một tiếng đồng hồ sau.
Quán trà Thanh Phong.
Chiếc xe jeep từ từ dừng ở trước cửa quán trà.
Triệu Quân mở cửa xe, Giang Thần từ từ bước xuống.
Đi đến trước cửa, Triệu Quân quan sát xung quanh quán trà một lượt, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh miệt.
Giang Thần đi trước, anh ta theo sau đi vào quán trà.
Tầng hai, trong một căn phòng trà cổ kính, một ông già mặc bộ đồ sa tanh, tóc lơ thơ, ngồi chồm hổm ở vị trí chính giữa, ánh mắt híp lại.
Đến khi Giang Thần đi đến trước mặt, người này mới từ từ mở to mắt ra, quan sát Giang Thần một lượt, ánh mắt lóe sáng.
"Cậu bạn, mời ngồi!", Chu Thiên Vượng ra hiệu nói.
Giang Thần cũng không cầu kỳ, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện.
"Tôi nghe nói hôm qua ở phòng ăn là con trai tôi đã xúc phạm cậu trước à?", Chu Thiên Vượng thản nhiên nói.
"Đúng, cho nên, bây giờ ông đang muốn xin lỗi tôi?", Giang Thần trêu tức nói.
"Đương nhiên là không!"
Chu Thiên Vượng lắc đầu nói: "Con trai của Chu Thiên Vượng này cho dù có phạm phải lỗi lầm tày trời thì cũng không cần xin lỗi người khác, ngược lại là cậu bạn đó, cậu đã làm thương con trai tôi, chuyện này, tính sao?"
Vừa dứt lời, ánh mắt liền lóe lên sự lạnh lùng.
Ông ta già như vậy rồi cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai này, hiện nay lại bị người ta phế bỏ một cánh tay, sao có thể bỏ qua được chứ!
Từ khi Giang Thần bước vào phòng trà riêng này, ông ta đã không có ý định để đối phương đi ra!
"Chu Thiên Vượng, ông đúng là hồ đồ!", Giang Thần lắc đầu: "Nếu tôi là ông thì tôi đã thành khẩn xin lỗi, chuyện trứng chọi đá không phải là chuyện ở độ tuổi này của ông nên làm!"
"Ha ha?", Chu Thiên Vượng cười, thật sự là cười vì tức giận.
Từ trước tới nay đây mới là lần đầu tiên có người so sánh ông ta với trứng!
"Đây đúng là lần đầu tiên tôi gặp một thanh niên điên cuồng như cậu!"
Chu Thiên Vượng lắc đầu phì cười, ánh mắt lại từ từ trở nên lạnh thấu xương.
"Nếu như bây giờ cậu tự phế hai cánh tay, quỳ xuống nhận sai với tôi thì có lẽ tôi vẫn có thể tha cho cậu một mạng, bằng không..."
Chu Thiên Vượng nói rồi từ từ cầm cốc trà trong tay giơ lên.
Đúng lúc này, Triệu Quân lại đột nhiên lạnh lùng bật cười một tiếng.
"Gia chủ Chu, khuyên ông một câu, nếu như tôi là ông thì tuyệt đối sẽ không làm rơi tách trà đó xuống đâu!"
Chương : Đoàn luyện Từ
"Cậu thanh niên, cậu dám uy hiếp tôi?"
Chu Thiên Vượng siết chặt tách trà, lạnh lùng nhìn Triệu Quân.
Trong ngoài tiệm trà này đều là người của ông ta, chỉ cần ông ta hạ lệnh một tiếng, hai người này tuyệt đối đừng mơ còn sống mà rời khỏi quán trà Thanh Phong!
"Không tin, ông có thể thử xem?", Triệu Quân thản nhiên cười, giọng nói cực kỳ khinh miệt.
Chu Thiên Vượng sững người chốc lát, rồi quay đầu lại nhìn Giang Thần.
Lúc này, Giang Thần vẫn không vội không vàng mà thẩm trà, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn hết sức thong dong bình tĩnh.
Chu Thiên Vượng bất giác có chút ngẩn người.
Không biết trong tình huống này, đối phương rốt cuộc dựa vào cái gì?
Nhưng lại không kiềm chế được mà bật cười lạnh lùng: "Giả thần giả quỷ, hôm nay tôi lại muốn xem xem hai kẻ các cậu cuối cùng sẽ chết thế nào!"
Toang!
Chu Thiên Vượng liền hung hăng đập mạnh chiếc tách trà xuống vỡ thành bốn năm mảnh!
Cốc vỡ làm tín hiệu!
Đây là do ông ta đã sắp xếp trước khi đến.
Nhưng.
Yên tĩnh mười giây rồi.
Một chút phản ứng cũng không có!
Chu Thiên Vượng chết sững, một dự cảm không lành chợt xuất hiện trong lòng ông ta.
Lại qua thêm mười giây nữa, phía sau bình phong xung quanh vẫn không có chút âm thanh nào.
Chu Thiên Vượng toát mồ hôi lạnh!
Lúc này còn không thể nhìn ra được gì nữa sao, người của ông ta e là đã...
"Gia chủ Chu, vừa nãy tôi đã nói rồi, chuyện trứng chọi đá không phải là chuyện ở tuổi này của ông nên làm!", Giang Thần đặt tách trà xuống, thản nhiên nói.
Sắc mặt Chu Thiên Vượng lập tức căng cứng lên, tay cũng hơi hơi run rẩy.
Phải biết rằng, hôm nay ông ta mang đến toàn là tinh anh của nhà họ Chu, thậm chí có thể nói là nội tình của nhà họ Chu!
Mà những người này lại bị người ta xử lý không một tiếng động, người này rốt cuộc có năng lực lớn đến cỡ nào?
Người có năng lực này ở Vân Hải, ngoài Viên Chính Nam ra e là cũng không tìm được người thứ hai!
"Cậu bạn trẻ, cậu rốt cuộc muốn thế nào?", Chu Thiên Vượng trong lòng rớt lộp bộp, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Lúc này ông ta cũng đã ý thức được, đối phương huy động nhân lực như vậy e là không chỉ đơn giản bắt ông ta xin lỗi thay con trai nữa.
Rõ ràng là đang nhắm vào nhà họ Chu!
"Rất đơn giản, tôi muốn % kinh doanh mỏ dầu của nhà họ Chu các ông!", Giang Thần cũng không phí lời, liền mở miệng nói.
"Cậu... cậu nói cái gì?"
Chu Thiên Vượng sững người chốc lát, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm, sắc mặt chợt trở nên nặng nề, thản nhiên nói: "Cậu trai trẻ, có vẻ hơi tham lam rồi nhỉ? Cậu nên biết, những thứ đó không phải mình tôi có thể quyết định được, cũng không phải là thứ cậu có thể đụng vào được!"
Nếu như đối phương muốn nhân cơ hội bắt bí ông ta một phen thì ông ta cũng có thể hiểu được, nhưng đối phương lại đòi % việc kinh doanh dầu mỏ của ông ta.
Phải biết rằng, mặc dù nhà họ Chu kinh doanh dầu mỏ, nhưng phần lớn miếng bánh là của quan chức nhà nước, thậm chí tuyệt đại bộ phận là phải dâng cho quan chức.
Đây cũng là lý do cơ bản để nhà họ Chu có thể trở thành hào môn thượng lưu ở Vân Sơn.
Mà tên oắt con này lại đòi %.
Quả thực không biết trời cao đất dày là gì!
"Nói như vậy tức là ông không chịu đưa sao?", Giang Thần nhíu mày, vân vê tách trà.
"Không phải tôi không đưa, mà là tôi không đưa nổi, bằng không cậu cho tôi gọi một cuộc điện thoại, tôi tìm người tới nói chuyện với cậu!", Chu Thiên Vượng cười nói, vẻ mặt lộ ra sự giảo hoạt.
"Được!", Giang Thần bình thản nói.
Còn Chu Thiên Vượng vội vàng gọi điện thoại.
Không đến nửa tiếng đồng hồ sau, một chiếc xe jeep màu xanh biếc từ từ dừng ở cửa, một người đàn ông mặt vuông chữ điền, thân hình cao lớn, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn dẫn theo hai cảnh vệ từ trên xe đi xuống.
"Đoàn luyện, quán trà này...", một cảnh vệ bên cạnh cảnh giác quan sát xung quanh.
Dựa vào trực giác sau nhiều năm làm cảnh vệ của anh ta, bên trong tòa nhà này dường như đang ẩn nấp một lực lượng có thể đoán là rất lớn.
Người đàn ông nhíu mày, không nhịn được mà bật cười: "Nơi này là Vân Sơn, là địa bàn của tôi, có gì mà sợ chứ. Hôm nay tôi muốn xem xem là kẻ nào to gan như vậy, lại dám động thủ trên đầu sao Thái Tuế!"
Nói rồi liền bước từng bước lớn đi vào trong tòa nhà.
"Đoàn luyện Từ!"
Chu Thiên Vượng vội vàng đứng lên tới tiếp đón.
"Gia chủ Chu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, trong điện thoại ông nói với tôi, có người muốn chiếm việc kinh doanh dầu mỏ sao?", Từ Thuật quét mắt quan sát Giang Thần.
Nhìn dáng vẻ thì chẳng qua cũng chỉ là một người trẻ tuổi, anh ta bật cười, không chút để tâm.
Anh ta là đoàn luyện sử của Kinh Châu, phụ trách phòng ngự mấy khu vực xung quanh Vân Sơn Vân Hải, quyền cao chức trọng, đương nhiên sẽ không bận tâm đến người bình thường.
"Cậu thanh niên, đoàn luyện Từ là nhân vật thực quyền trong bộ máy Kinh Châu, cậu có chuyện gì thì cứ nói với đoàn luyện Từ đi!", Chu Thiên Vượng cười khẩy nói.
Mặc dù Từ Thuật chỉ mang theo một người đến, nhưng phải biết rằng, dưới trướng Từ Thuật là một đội binh lực!
Cho dù Giang Thần có lợi hại thế nào thì cũng không thể trở mình được.
"Nói chuyện với một đoàn luyện?"
Triệu Quân cười khẩy lắc đầu, ánh mắt khinh bỉ nói: “Anh ta e là không đủ tư cách!"
"Oắt con, cậu nói cái gì, muốn chết à?"
Từ Thuật còn chưa lên tiếng, nhân viên cảnh vệ bên cạnh đã tức giận rồi.
Người này quả thật quá kiêu ngạo!
Đoàn luyện nhà anh ta là nhân vật gì chứ?
Ở cả cái Trung nguyên này cũng có uy danh rất cao!
Đối phương lại dám dùng giọng điệu châm chọc, đúng là muốn chết!