Chương
Bên trong tối đen như mực. Nhưng chỉ vài giây sau!
Phụt!
Một chùm lửa sáng lên.
“Hừm?”
Lỗ Thiên Tuấn đột nhiên cau mày, lập tức nhìn qua.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân vắt chéo, đang dùng bật lửa châm một điếu thuốc ở khóe miệng.
“Cậu ta là ai? Không thấy mình ư. Hay là cậu ta đang đợi mình?”
Lỗ Thiên Tuấn âm thầm nghĩ trong lòng.
Rất nhanh, người đàn ông trẻ tuổi trên ghế sô pha đó lập tức nhìn Thiên Tuấn, miệng nhả ra khói thuốc, nhếch miệng cười và mấp máy môi: “Lỗ Thiên Tuấn, đúng không? Tôi đã chờ ông rất lâu rồi, ông quả nhiên không làm cho tôi thất vọng, thật sự đã tới.”
Lỗ Thiên Tuấn cũng là một bậc thầy về nghệ thuật có lá gan lớn, ông ta không hề sợ hãi mà thay vào đó, ông ta liếc mắt nhìn Tiêu Thanh và lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Làm sao cậu biết tên tôi là Lỗ Thiên Tuấn? Lại làm sao cậu biết được tôi sẽ đến đây?”
Ông ta cảm thấy rất khó hiểu.
Hôm nay ông ta mới đến Cố Cảnh và nơi ở của ông ta được giữ bí mật, ngay cả người giàu nhất Cố Cảnh đã giúp ông ta thăm dò, cũng không biết tên ông là gì.
Vì vậy chắc chắn rằng đó không phải là bí mật được người giàu nhất Cố Cảnh tiết lộ.
Vậy thì là ai chứ? Ông ta nghĩ thế nào cũng không ra.
“Ha ha.”
Tiêu Thanh cười: “Tôi chính là người mà ông muốn giết, tất cả nhất cử nhất động của ông đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, không có gì là lạ.”
Lỗ Thiên Tuấn nhíu mày.
“Cậu là Tiêu Thanh?”
“Không sai.”Tiêu Thanh gật đầu: “Tôi chính là Tiêu Thanh.”
Lỗ Thiên Tuấn nhíu mày lại: “Nếu đã biết tên của tôi, còn biết tôi sẽ tới, cũng biết tôi sẽ giết cậu, tại sao còn dám ngồi đây không hề sợ hãi mà nói chuyện với tôi?”
“Có lẽ nào… ở đây đã bố trí mai phục. Chỉ đang chờ đợi sự xuất hiện của tôi?”
Ông ta bắt đầu hoảng sợ. Không khó tưởng tượng được ở đây chắc hẳn đã có mai phục, bản thân tới đây chỉ sợ rằng có tới mà không có về.
“Ha ha.”
Tiêu Thanh nhếch mép: “Đối phó với ông có nhất thiết phải mai phục không?”
Nói tới đây, Tiêu Thanh vỗ vỗ tay.
Phụt!
Đốm lửa lại lóe lên.
Lỗ Thiên Tuấn ánh mắt sắc bén nhìn sang liền phát hiện ngoài Tiêu Thanh ra, còn có hai người nữa ở trong hội trường.
Nhìn đến đây.
Ông ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ông ta chạy tới. Mở cửa mấy phòng ra, thấy không có binh lính hạng nặng đang mai phục như dự đoán, cũng không có ai, trong phòng bệnh chỉ có ba người, ông ta đột nhiên bật cười.
“Bọn cậu chỉ có ba người?”
“Đúng.”Tiêu Thanh gật đầu: “Chỉ có ba người chúng tôi.”
“Ha ha.”
Lỗ Thiên Tuấn cười lớn.
“Chỉ dựa vào ba người các cậu mà có thể hạ gục được tôi ư? Các người quá coi thường Lỗ Thiên Tuấn đây quá đó.”
“Các người có biết, Lỗ Thiên Tuấn tôi làm sao có thể tồn tại được không?”
“Còn nữa, các cậu đem Lỗ Thiên Tuấn tôi so sánh với những ông già trong viện dưỡng lão. Nghĩ rằng cậu có thể giết tôi chỉ với chút quyền đấm cước đá ư?”
Ông ta cười đến chảy nước mắt.
Lỗ Thiên Tuấn không phải là một ông lão bình thường, mà là một bậc thầy võ thuật Bậc thầy võ thuật là gì? Đó là đã đạt đến trình độ tuyệt vời, ông có thể nhấc bổng một vật cho dù nó nặng thế nào, duỗi ra một ngón tay, mười thanh niên cũng không thể bẻ gãy, nếu dùng súng bắn thì cũng có thể phóng xuất ra khí tức, chặn đạn mà không có bất kỳ vết thương nào.
Đấy chính là bậc thầy của võ thuật.
Vào thời cổ đại, ông có thể trở thành người lãnh đạo của hàng ngàn quân lính, vô cùng khủng bố!
Chỉ có ba người trẻ tuổi lại muốn ông ta có đi mà không có về. Đây rõ ràng là đang nằm mơ mà, thật sự rất biết cách đùa giỡn!
“Ở trong mắt tôi, ông chẳng qua là phế vật.”
Tiêu Thanh nở nụ cười, dập điếu thuốc ở trên tay.
“Hỗn xược!”
Lỗ Thiên Tuấn vẻ mặt tức giận quát: “Không được sỉ nhục tông môn.
Tên nhóc không biết điều dám sỉ nhục ông đây là đồ phế vật, cậu quả thực rất đáng chết. Nếu hôm nay ông đây không lột sạch da cậu ra, thì tôi cũng không phải là Lỗ Thiên Tuấn!”
Vừa dứt lời, ông nắm chặt cả hai tay.
Rắc rắc!
Giống như tiếng pháo nổ phát ra từ đôi bàn tay đang nắm chặt của ông.