Chương
“Đến lúc đó, nếu dì và chú Hai có thể đi tới, nhất định phải tham quan nhà mới của chúng tôi, thuận tiện uống rượu mừng chúng tôi được chuyển nhà, nhưng cũng đừng quên mang theo quà mừng, nếu ít hơn ba mươi triệu thì đừng hòng tôi cho các người uống một giọt rượu mừng nào.”
Ngô Tuệ Lan tức điên, chửi ầm lên: “Các người mau cút đi. Tôi bị nổ mất mười chiếc xe hàng, chết bốn người lái xe, phải bồi thường hơn ba mươi tỷ, sáu người lái xe bị thương, tiền thuốc men cũng phải xài hơn ba tỷ. Đến lúc đó còn phải bồi thường cho bọn họ một khoản tiền, nhà của tôi cũng bị nổ hết, chờ đến lúc mua được nhà mới, khắp nơi đều phải tiêu tiền, tôi không đến tìm các người vay tiền đã là rất tốt rồi, bây giờ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mừng tân gia cho các người chứ!”
“Ha ha!”
Lý Nam Hương thoải mái cười to.
“Thấy nhà các dì lâm vào tình cảnh thảm như vậy, tôi hào phóng làm người tốt một chút, không cần các người đem theo quà, tới lúc đó nhất định phải đến tham quan nhà mới đẹp đẽ của chúng tôi, đồng thời uống một chén rượu mừng tôi được chuyển nơi ở.”
Nói xong, ba người vui vẻ đắc ý rời đi.
Ra khỏi phòng Mục Hải Long liền bấm một dãy số, gọi điện cho Hàn Thanh Văn.
“Cậu Hàn, Tiêu Thanh và cả nhà Mục Thiên Lam đều ở trong phòng bệnh. Có thể thông báo cho người bên thương hội Hạ Quốc hành động.”
Trời vừa rạng sáng.
“Đại sư Lỗ, tôi không chờ được nữa, tôi chờ không kịp muốn nhìn thấy tin tức Tiêu Thanh chết, ông nhanh chóng hành động đi!”
Tổng Tuấn Cơ gấp gáp thúc giục.
“Cậu Hàn, chờ một chút nữa đi”
Lý Mẫn Hạo nói: “Chờ rạng sáng hai ba giờ hằng hành động, hệ số an toàn cao hơn một chút. Xác suất thành công cũng lớn hơn!”
Tổng Tuấn Cơ giận dữ nói: “Đại sư Lỗ là bậc thầy về võ thuật, tất cả các bậc thầy võ thuật trên thế giới này cộng lại cũng không đến một nghìn người, trong gần tám tỷ người, sức mạnh của đại sư Lỗ là một trong một nghìn người đứng đầu đó, còn sợ cái gì nữa. Thời gian đến là có thể hành động rồi!”
Lý Mẫn Hạo muốn nói cái gì đó nhưng Lỗ Thiên Tuấn đã đứng lên nói: “Được rồi, hội trưởng Lý, ông quá cẩn thận rồi, thời gian bây giờ đã có thể hành động. Chờ lúc tôi đến bệnh viện, trời cũng bắt đầu rạng sáng hai, ba giờ rồi, trên đường không có nhiều người, không ai có thể nhìn thấy tôi trèo tường vào đầu, ông yên tâm.”
Được rồi.
Lý Mẫn Hạo gật gật đầu: “Vậy lập tức hành động đi.”
Mười phút sau.
Lỗ Thiên Tuấn lái một chiếc xe con, rời khỏi trụ sở của Lý Mẫn Hạo.
Lúc này ở Cục điều tra.
“Cục trưởng Lưu, mục tiêu đã hành động!”
“Rất tốt!”
Thông qua hình ảnh máy bay không người lái gửi đến. Xác định Lỗ Thiên Tuấn đã xuất phát, cục trưởng Lưu lập tức bấm gọi vào số máy của Tiêu Thanh.
“Thần Soái, Thần Soái, Lỗ Thiên Tuấn đã rời khỏi trụ sở của Lý Mẫn Hạo. Dự tính nửa giờ nữa sẽ đến bệnh viện hành động.”
“Được.”
Tiêu Thanh nói: “Ông lập tức mang người của ông, cùng với đội quân của tôi, đi bao vây nhà máy điện tử Long An, chờ đợi mệnh lệnh của tôi mới được hành động.”
“Rõ, thưa Thần Soái.”
Tiêu Thanh cúp điện thoại, nói với Mục Thiên Lam: “Bà xã, người của thương hội Hạ Quốc có hành động, Cục trưởng Lưu bảo chúng ta chuyển đi nơi khác. Chuẩn bị muốn cả trong chậu.”
“Hả?”
Mục Thiên Lam bị hù dọa: “Lại muốn làm hành động bất lợi đối với chúng ta sao?”
Tiêu Thanh cười cười: “Đây là hành động giãy giụa cuối cùng của bọn chúng rồi, cảnh sát đã bày ra thiên la địa võng, chuẩn bị thu lưới, chỉ cần chờ qua đêm nay. Đến lúc trời sáng, chúng ta có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường rồi.”
Mục Thiên Lam rất chờ mong.
Kết quả là, cả nhà Mục Thiên Lam được Tiêu Thanh và một vài người của quân đội cấp tốc chuyển đến một phòng bệnh khác.
Sau đó, Tiêu Thanh trở lại phòng bệnh cao cấp lúc đầu, ngồi trên ghế sô pha của phòng bệnh cao cấp chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
Chỉ chốc lát sau.
Một chiếc xe con dừng cách bệnh viện một khoảng không xa.
“Đại sư Lỗ, đếm từ dưới lên, chính là tầng thứ mười tám, phòng bệnh một trăm sáu mươi tám, mục tiêu đang ở trong phòng bệnh kia, tôi ở đây chờ tin tức tốt của ông.”
Trợ lý của hội trưởng, Phác Cảnh Huy kéo kính xe xuống, chỉ vào tầng mười tám của bệnh viện nói.
“Được, tôi cam đoan sẽ tin tức tốt về cho anh.”
Lỗ Thiên Tuấn đã có suy tính trước, lúc này mới xuống xe.
Ông ta nhìn lướt qua xung quanh.
Trời vừa rạng sáng, trên đường cái một bóng người trên đường cũng không có.
Sau đó, ông ta nhảy lên một cái, người nhẹ như chim, giãm lên tường nhà bệnh viện, vượt nóc băng tường thoải mái hướng lên trên.
Không mất một phút đồng hồ, ông ta đã thong thả bước vào cửa sổ phòng bệnh tầng mười tám, cửa sổ không đóng, ông kéo rèm cửa sổ ra nhảy vào.