“Tháng 4 năm 500… Vậy là mình bị đưa về ba năm trước, hử?”
Klein thực sự đã chết. Lãnh địa của anh thực sự đã bị nghiền nát dưới vó ngựa quân thù.
Ít nhất thì hiện tại anh sẽ suy nghĩ dựa trên tiền đề đó.
Tin nóng được đăng trên trang nhất tờ báo là về kết quả của một cuộc thanh trừng tại Vương Đô.
“Hừm, nghĩ lại thì… đây là thời điểm mà cuộc thanh trừng đầu tiên kết thúc.”
Asgard không nằm ở vùng biên giới vương quốc, nhưng cũng chẳng toạ lạc tại trung tâm. Tin tức từ Vương Đô muốn đến đây cũng phải mất vài ngày. Ngay cả tờ báo mà Klein đang cầm trên tay cũng chẳng phải số mới nhất nữa. Nói cách khác, chỉ có tháng và năm trên tờ báo là tham khảo được.
Nhưng ngay cả khi không biết chính xác ngày nào, Klein vẫn nhớ rõ biến cố đang xảy ra ở thời điểm hiện tại——Khoảng một tháng trước, một vụ đầu độc nhắm vào hoàng gia đã làm rung chuyển Vương Đô. Nhị hoàng tử, trưởng công chúa, cùng với nhiều hoàng thân khác đều đã qua đời trong cuộc ám sát này.
“Vốn dĩ tưởng là chỉ một đợt này đã giải quyết dứt điểm được vụ án rồi, rốt cuộc lại dây dưa ra thêm vài lần nữa. Dù không biết chi tiết, nhưng rõ ràng là còn có nội tình ẩn phía sau.”
Klein của kiếp trước chỉ là một kẻ ngoài cuộc, và chưa từng thực sự quan tâm đến tin tức của biến cố kể trên.
Cuộc chiến vương quyền của những kẻ trong hoàng tộc là thứ đã diễn ra phải đến mười năm trời chứ chẳng mới mẻ gì, với những vụ việc từ Dòng Xanh cho tới Mười Ngày Máu Đổ. Cho dù có bao nhiêu người được đưa lên hay ngã xuống đi chăng nữa, thì mọi chuyện cũng chỉ diễn ra ở cái chốn cách xa nơi này tít mù tắp cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Một lãnh địa vô hại như Asgard sẽ yên bình bất kể Vương Đô có xảy ra chuyện gì, miễn là nó không ảnh hưởng đến những chính sách có hiệu lực trên toàn đất nước.
Điều duy nhất mà Klein đã làm khi ấy là hạ lệnh thắt chặt an ninh để đề phòng trường hợp một số phần tử gây rối từ Vương Đô chạy loạn tới đây.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Anh đã hiểu vụ việc đó có liên quan thế nào tới tồn vong của Asgard, vậy nên việc tìm cách giải quyết là điều bắt buộc phải làm.
“Đất đai bị tước đi sau đợt thanh trừng lần lượt rơi vào tay các gia tộc lớn, rồi nhớ không nhầm thì một năm sau, vụ việc tương tự sẽ lại tiếp tục diễn ra…”
Ngồi xuống bàn làm việc, Klein bắt đầu viết ra những gì mình nhớ được về tương lai và tiến hành sắp xếp.
“Ban đầu mình tưởng rằng đại hoàng tử là người đứng sau vụ ám sát để loại bỏ nhị hoàng tử, nhưng hoá ra chính đại hoàng tử cũng nằm trong số những người trúng độc, trải qua tình cảnh thập tử nhất sinh mới may mắn được cứu sống… Không lẽ thực sự là người bên ngoài ra tay?”
Cứ cho là có kẻ muốn giết sạch các hoàng tử, nhưng cuối cùng thì vẫn còn đại hoàng tử sống sót, cuộc chiến giành quyền kế vị kéo dài mười năm cũng kết thúc tại đây.
Các quý tộc ủng hộ nhị hoàng tử dĩ nhiên rơi vào cảnh hiểm nghèo, lần lượt từng nhà nếu không bị thanh trừng cũng bị phế truất. Tài sản thì không cần nói, chẳng ai giữ lại được bao nhiêu. Bị dồn vào đường cùng, nhưng kẻ tuyệt vọng đã ngấm ngầm hợp tác với nhau chuẩn bị làm chính biến.
Đương nhiên, việc một người ngoài cuộc như Klein có thể biết về chuyện này, đồng nghĩa với một điều duy nhất…
“Kế hoạch làm phản bị phát hiện, dẫn đến cuộc thanh trừng thứ hai. Những kẻ ngồi hưởng lợi như từ tài sản của các quý tộc bị phế truất thì cứ càng lúc càng quyền lực.”
Trong suốt quá trình này, thế lực của nhà Laguna liên tục lớn mạnh lên. Bản thân có thêm lãnh địa, địch thủ thì lần lượt suy tàn, còn tranh thủ tình hình Vương Đô rối ren để thâu tóm các thương nhân và làm giàu nhờ hàng lậu cùng ma tuý - không ngoa khi nói rằng, Hầu tước Phương Bắc là kẻ được lợi lớn nhất trong ba năm rối loạn.
“Chà, nói sao thì ngay từ đầu mình cũng đâu dám dính vào chuyện lớn cỡ này…”
Ngoài nhà Laguna, còn có những gia tộc lớn khác cũng thu lợi bẫm từ những cuộc thanh trừng và chính biến. Ngay cả người tránh xa đấu đá chính trị như Klein cũng ngửi thấy mùi âm mưu từ vụ này cách xa cả dặm. Nếu táo tợn một chút, có lẽ anh cũng đã kiếm chác được chút đỉnh.
Nhưng cái lợi ấy đi kèm với máy chém lơ lửng trên đầu, và Klein không có ý định thò cổ vào trong khi chẳng có lấy một thế lực chống lưng.
Bảo vệ Asgard, đối với anh là mối quan tâm duy nhất.
“Nếu đã không có kế hoạch can dự vào chuyện ở Vương Đô, vậy mục tiêu chính của mình trước mắt là…”
Lia nhanh bút trên mặt giấy, Klein viết ra ba gạch đầu dòng.
“Thứ nhất, sống sót. Thứ hai, không để người dân bị giết. Thứ ba, không để lãnh địa bị xâm chiếm.”
Thứ tư, đánh bại Hầu tước Laguna.
Klein dợm viết thêm dòng đó, nhưng rồi cuối cùng lại gạch đi kèm theo một dấu chấm hỏi.
Thực lực của Laguna mạnh hơn Asgard phải lên tới hàng chục lần. Trong ba năm tới, khoảng cách này sẽ còn kéo dài hơn nữa. Chưa cần nói tới món lợi thu từ cuộc chính biến, tốc độ phát triển của một lãnh địa lớn tự nó đã hơn xa lãnh địa nhỏ rồi.
Vậy nên, đánh giá từ tình hình hiện tại thì việc trả thù là không thực tế.
Thay vào đó, hãy tìm cách đạt tới một tương lai tốt đẹp nơi mà không ai phải chết. Việc xây dựng kế hoạch sẽ bám sát lấy mục tiêu này.
Tuy nhiên…
“Không phải thế này là khó quá sao…?!”
Chênh lệch giữa lãnh địa của một Tử tước và một Hầu tước là quá lớn.
Và chênh lệch giữa một Tử tước vùng nông thôn với một Hầu tước đang thâu tóm cả phương bắc còn tuyệt vọng hơn.
Thương mại, nông nghiệp, quân đội, chính trị - trong bất cứ bất cứ lĩnh vực nào nhà Laguna cũng có thể đè bẹp được anh. Ngay cả khi Klein dốc hết sức để phát triển Asgard trong vòng ba năm nữa, anh cũng không thể hình dung ra được khả năng mình suýt soát cầm cự nổi, chứ đừng nói tới việc giành chiến thắng.
“Nhưng nếu không làm gì thì chỉ có thể ngồi chờ chết, thảm kịch đó sẽ một lần nữa xảy ra…”
Ngồi vò đầu bứt tai trước bàn làm việc tới cả tiếng đồng hồ, Klein vẫn không nghĩ ra được gì hay ho cả.
Trời cũng sắp gần về trưa.
Tiếng cười nói từ trước sân của dinh thự lãnh chúa vọng vào qua cửa sổ.
“Hyaaa! N-N-Này, Tom, ngăn nó lại đi màaaa~~!”
“Hahaha, anh chàng này hẳn phải thích cô lắm đó Marie.”
“Không không không, chuyện này không vui đâu….HYAAAAA~~!”
Tiếng hét của cô hầu gái vang lên tới tận trên này.
Klein nhìn xuống sân. Đứng ở đó là Tom, một thương lái quen thuộc, và con ngựa của anh ta đang làm nũng Marie bằng cách dụi đầu liên tục vào cổ cô. Chiếc lưỡi dài của nó thi thoảng lại thè ra liếm choét một cái, và Marie ré lên lanh lảnh.
…Vẫn là khung cảnh bình yên như bao ngày khác.
Một quý tộc ở Vương Đô có lẽ đã sa thải người hầu nếu phát hiện cô ta như vậy. Nhưng đây là chuyện thường ở Asgard, vùng đất nhỏ nằm kề khu rừng chưa được khai phá phía nam và đặc sệt thứ văn hoá nông thôn. Hầu hết các đời lãnh chúa đều rất dễ tính, vậy nên khoảng cách giữa quý tộc với thường dân ở nơi này gần hơn các đô thị lớn nhiều.
“Nhắc mới nhớ, hôm trước Marie lại bị mắng vì ăn vụng đúng không?”
“A-A-Anh đang nói cái gì vậy, tôi không bao giờ làm cái trò đó nhé!”
Klein chưa từng để tâm chuyện cô nàng lén mang đồ ăn ra khỏi bếp, cũng chưa từng quở trách khi cô mải mê chuyện trò với người khác lúc giặt đồ.
Quản gia Norbert là người duy nhất ở đây còn chú ý tới mấy vấn đề phép tắc.
“Cứ như vậy rồi chẳng mấy chốc mà cô béo mẫm lên đó.”
“Q-Quá đáng! Chỉ ăn có nhiêu đó thì làm gì có chuyện béo lên được!”
Thấy Marie chưa khảo đã xưng, Klein bất giác bật cười. Cô hầu gái đã bầu bạn cùng anh từ khi còn nhỏ là người thật thà ngốc nghếch như vậy đấy.
…Những ngày thường nhật này, sau ba năm nữa, sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Cho dù là trong giấc mơ cũng không một người dân nào có thể ngờ rằng tấn thảm kịch kia sẽ xảy ra.
Ngoại trừ Klein. Người duy nhất có thể làm điều gì đó, chỉ có một mình anh.
“Được rồi… Bình tĩnh lại nào.”
Vươn vai vài cái và uống thêm một cốc nước cho tỉnh táo, Klein quay lại bàn làm việc.
Tâm trí của anh đã rơi vào trạng thái kích động sau khi chứng kiến cảnh tàn sát kia, cũng như khi nhận ra rằng nó là sự thật. Vì lẽ đó, Klein bị cuốn vào cảm giác vội vã căng thẳng phải tìm ra giải pháp.
Nhưng cuộc chuyện trò trước sân dinh thự lãnh chúa đã giúp cho đầu óc anh chậm lại.
Trút bỏ được gánh nặng trong đầu, những suy nghĩ của anh hoạt động trơn tru hơn, và ý tưởng cuối cùng cũng tới với Klein.
“...Ừ. Lấy vợ thôi.”