“AAAAARGGHHH———Ơ, ủa… là mơ à?”
Một đội quân khổng lồ bất ngờ tấn công và nhấn chìm Asgard trong biển lửa.
Đó là những gì Klein vừa chứng kiến, và nó quá đỗi chân thực - nhưng rồi anh chợt thấy mình đang la hét và bật dậy khỏi giường trong phòng ngủ của chính mình.
“...Haaa.” Đưa tay đỡ vùng trán đang ướt đẫm mồ hôi, Klein thở dài, “Mơ gì xui thế không biết…”
Đã bốn năm kể từ khi cha anh mất và Klein thừa kế lãnh địa. Sự căng thẳng tích tụ dần dần từ việc phải trở thành lãnh chúa ở tuổi mười bốn[note50938] có lẽ cuối cùng cũng đã bộc lộ ra thành triệu chứng rồi.
Cơ mà phải mệt mỏi tới mức nào mới ra được cái giấc mơ kinh khủng như vậy chứ…
Klein đứng dậy duỗi người, cố xua đi cảm giác khủng khiếp từ cơn ác mộng.
Nhưng rồi, anh chợt cảm thấy cảnh vật xung quanh mình có gì đó sai sai.
“Sao thế nhỉ…?”
Cảm giác khó chịu vì thứ gì đó không ăn khớp lởn vởn trong tâm trí Klein. Anh lắc đầu và nhìn xung quanh phòng lần nữa, cố tìm ra điểm bất thường - thế rồi điều đầu tiên Klein nhận thấy, là đồ đạc.
Vị trí của chúng khác với những gì anh nhớ, và chiếc bàn làm việc lẽ ra được bị thay thế vài năm trước giờ lại đang nằm ngay trước mặt anh.
“...Mình thay nó bằng cái khác cùng kiểu à?”
Cho dù có đang ngái ngủ, Klein vẫn chắc chắn được rằng tối qua mình không hề sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, cũng chẳng lệnh cho gia nhân mua đồ gì mới… hay là có?
Klein cau mày. Anh cố gắng nhớ lại tối qua mình đã làm gì, nhưng đầu anh chỉ đang tràn ngập những kí ức máu me và khói lửa. Lá thư của Hầu tước Laguna, tiếng cấp báo trong hoảng hốt của Hans, vó ngựa giày xéo khắp thành Asgard, và rồi——
“Urrghh…!”
Klein bụm miệng.
Đầu anh đau giần giật. Dạ dày cuộn lên trong bụng anh. Nội dung của cơn ác mộng anh vẫn còn nhớ rõ, nhưng phần kí ức từ sau khi đại quân Laguna tràn vào thành phố chỉ là một mảng màu hỗn độn rối tinh rối mù. Klein cảm giác nếu mình cố tập trung thì sẽ nhớ ra, nhưng chỉ cần thoáng hồi tưởng lại thôi đã khiến anh phát bệnh.
Cũng không trách được… nếu cuộc thảm sát ấy mà thực sự xảy ra ngoài đời, anh cũng sẽ bị khủng hoảng tinh thần đến mức tạm thời quên đi phần kí ức đó thôi.
“Được rồi, được rồi… Chỉ là ác mộng thôi, không cần cố nhớ làm gì cả…”
Nuốt xuống cảm giác buồn nôn đang trực trào lên, Klein cố gắng tập trung vào việc tìm ra điều gì khiến mình có cảm giác không ăn khớp. Bước về phía cái bàn để xem xét kĩ hơn, anh chợt phát hiện cơ thể mình nhẹ nhàng một cách kì lạ.
Cơn nhức mỏi ở vai do công việc bàn giấy hàng ngày thì hoàn toàn biến mất.
“...Tự khỏi à?”
Có lẽ là nhờ việc vận động từ mấy ngày làm vườn, anh nghĩ thầm.
Chà, đây là chuyện tốt.
Nhưng rồi Klein khựng lại.
Anh rốt cuộc đã tìm ra nguyên nhân lớn nhất tạo ra cái cảm giác này. Cảm giác có thứ gì đó không ăn khớp như một tấm màn phủ trùm lên toàn bộ tâm trí anh, không phải chỉ đơn giản như một cái bàn nhìn khác lạ hay một món đồ đặt không đúng chỗ - cảm giác ấy đến từ toàn bộ khung cảnh xung quanh.
Hay nói đúng hơn, là cách mà anh quan sát khung cảnh xung quanh.
——Tầm nhìn của Klein thấp hơn khi trước dễ phải đến cả một cái đầu.
“Hử? Đùa à, ch-chờ chút, thế này là…”
Anh vội vàng chạy đến trước tấm gương trong phòng, và hình phản chiếu trên đó khiến Klein phải sững sờ trợn mắt.
“Đây là… mình khi còn nhỏ!”
Nói còn nhỏ thì cũng không đúng lắm, vì anh chưa đến mức biến thành một đứa trẻ. Nhìn từ vẻ bề ngoài thì dường như anh đã quay lại tuổi mười lăm. Cơ thể Klein trải qua giai đoạn phát triển mạnh mẽ năm mười sáu tuổi, vậy nên thực sự dáng vẻ bây giờ và những gì anh nhớ vẫn là khác nhau một trời một vực.
Nhận ra điều này, Klein nhìn lại quanh lần nữa và phát hiện đây dường như là cách bài trí phòng của anh cách đây vài năm.
“...Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“——Ngài Klein! E-Em nghe thấy tiếng kêu, có chuyện gì vậy ạ?”
Có tiếng gõ cửa, nhưng trước khi Klein kịp trả lời, cô hầu gái Marie đã đẩy cửa lao thẳng vào phòng.
Marie vốn dĩ có nhiệm vụ tới đánh thức anh mỗi sáng, và xem chừng tiếng hét ban nãy khi tỉnh dậy đã vọng ra bên ngoài. Vẻ mặt của anh lúc này chỉ khiến tình hình trông còn tệ hơn.
“...Không. Không có gì đâu, anh gặp ác mộng thôi.”
Gương mặt Klein tái nhợt. Không chỉ vì sự hoang mang sau những phát hiện vừa rồi, mà còn là vì——khoảnh khắc anh quay lại, hình ảnh cái xác bê bết máu của Marie trong cơn ác mộng như chồng lấp lên hình ảnh cô hầu gái trước mặt anh.
Cố gắng không để sự sợ hãi lộ ra ngoài quá nhiều, Klein chớp chớp mắt, cố xua đi những kí ức kinh khủng ấy.
Chỉ là mơ thôi, anh tự nhủ.
“Vậy, vậy ạ…” Marie vuốt ngực thở phào, nhưng vẫn trộm liếc nhìn anh đầy lo lắng, “May quá, em cứ sợ ngài xảy ra chuyện gì.”
Cô nhanh nhảu mang bình nước tới, đặt trên bàn làm việc của Klein thay cho bình cũ đã cạn.
Thói quen của anh vẫn luôn là uống một ly nước đầy sau khi thức dậy cho tỉnh táo.
Nhưng chính những thói quen rất đỗi thường ngày ấy lúc này lại khiến Klein hoang mang tột độ. Quang cảnh chiến tranh khói lửa ngập trời cùng quang cảnh thường ngày bình dị không ngừng tranh chấp lẫn nhau trong tâm trí anh. Klein vốn đinh ninh rằng cuộc chiến kia chỉ là một giấc mơ, nhưng việc nhìn thấy bản thân như nhỏ đi ba tuổi và đồ đạc trong phòng thì khác với những gì mình biết khiến anh không khỏi nghi ngờ.
…Đâu mới là thực tại?
Cuộc thảm sát kia là một cơn ác mộng, hay chính buổi sáng bình yên này mới chính là ảo giác lướt qua trước mắt anh trong giây phút cuối đời?
Cả hai đều quá đỗi chân thực. Chân thực đến không thể nào so sánh.
...Mình phát điên rồi sao?
Klein thử véo má mình. Đau. Nhưng không còn gì nữa.
Rót một cốc nước từ chiếc bình Marie đem đến, anh uống cạn, và cảm thấy tâm trí mình tỉnh táo hơn trông thấy.
Anh cũng thử hồi tưởng lại những gì mình nhớ được. Mặc dù phần cuối của đoạn kí ức vẫn là một khoảng trống mù mờ, nhưng những sự việc xảy ra trong “giấc mơ” dần dần được Klein sắp xếp lại một cách trật tự và rõ ràng hơn.
...Được rồi. Bình tĩnh suy nghĩ lại nào.
Klein là một con người thực tế - điều đặc biệt cần thiết với một thiếu niên phải trở thành lãnh chúa từ năm mười bốn tuổi. Sau khi lấy lại tỉnh táo, anh bắt đầu điểm mặt các giả thiết có thể xảy ra.
Nếu như những gì anh đang thấy là hiện thực và khung cảnh chiến tranh kia chỉ là một giấc mơ, vậy thì tốt. Đó sẽ là một cơn ác mộng đáng sợ, nhưng chỉ vậy thôi. Không có gì phải lo lắng cả.
Mặt khác, trong trường hợp cái địa ngục đẫm máu đó là thật và buổi sáng bình yên này chỉ là một giấc mơ, vậy cũng không sao nốt. Nếu thật sự sắp phải chết, anh chí ít là nên tận hưởng chút hạnh phúc này đến giây cuối cùng.
Không cần lo nghĩ với cả hai giả thiết đầu tiên, Klein kết luận như vậy.
Có điều…
Nếu cả hai đều là thật thì sao?
Giả thiết thứ ba, cũng đồng nghĩa với việc hai giả thiết trước đều không đúng.
Giả sử rằng cả hai cảnh tượng ấy đều là thật, và rằng một thế lực siêu nhiên đã bằng cách nào đó đưa anh quay ngược thời gian.
——Trong trường hợp ấy, nếu như Klein không kịp thay đổi điều gì, Asgard sẽ bị huỷ diệt sau ba năm nữa.
“...Marie. Mang cho anh một tờ báo.”
“Ể? Thật ạ? Nhưng ngài có đọc bao giờ đâu?”
Asgard là một lãnh địa nhỏ, đủ nhỏ để người dân ở đây không cần báo chí để biết tin tức trong thành phố. Báo hàng ngày vốn chỉ đăng tin về những chuyện ở Vương Đô - thứ quá đỗi xa vời với cuộc sống của Klein. Anh đôi khi sẽ nhìn lướt qua mấy đề mục trên trang nhất trước khi ném qua một bên, nhưng nhìn chung thì đều không có hứng.
Vậy nên cũng không quá ngạc nhiên khi Marie lại phản ứng như vậy.
“Thỉnh thoảng biết chút tin tức cũng tốt mà.” Klein nhún vai, “Đi lấy giúp anh đi.”
“Vâng, em đi ngay!”
Cô hầu gái chạy khỏi phòng, miệng vẫn còn lẩm bẩm “ngài Klein sáng nay lạ quá…”
Nhưng Klein không có tâm trạng để ý đến điều lặt vặt như vậy. Trong lúc còn chưa chắc chắn được tình hình hiện tại là như thế nào, anh muốn thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.
“Nếu đó chỉ là một giấc mơ… Không, nếu tất cả chỉ là mình đang nghĩ quá lên, thì thật tốt…”
Anh thì thầm khi nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ. Bên ngoài cánh cửa kia là những người dân vẫn đang sống trong bình lặng, sống cuộc sống thường nhật của bản thân mà không phải lo nghĩ về những chuyện xa vời như một đội quân từ tận đầu bên kia đất nước.
Chứng kiến quang cảnh yên bình ấy, Klein thở dài đánh thượt.