Chương : Có vấn để
Cái đầu tên kia giống như một quả dưa hấu, chớp mắt đã bung bét. Đám người Kirock nhìn thấy cảnh này cũng lập tức bùng nồ theo.
“Cậu Vũ Hoàng Minh, trận tiếp theo cậu sẽ lên đài chiến đấu sao?” Ông ta tức giận nói với Hoàng Minh bằng giọng lạnh lùng.
Đột nhiên Vũ Hoàng Minh quay đầu lại, hai con mắt đỏ sọc nhìn chòng chọc vào Kirock.
“Tôi nhất định phải giết ông!” Sau đó đỡ Tiêu Quân vào bên trong doanh trại Bắc Sơn.
Tất cà mọi người nhìn người đang nằm trên mặt đất là Tiêu Quân hoàn toàn không còn hơi thờ thì toàn thân run rầy.
“Cậu Minh, trận này đề tôi lên!”
Toàn thân Lưu Chí sát khí hừng hực, trong tay cầm thanh Tràm Mã Đao không ngừng run lên.
Ông ta với Tiêu Quân có thể xem như là anh em thân thiết, hai người trên chiến trường vào sinh ra tử, cùng với Vũ Hoàng Minh, ba người đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến.
Thế mà bây giờ, Tiêu Quân đã chết!
Ông ta không thể chấp nhận được, Vũ Hoàng Minh càng không chấp nhận được.
“Con mẹ nói”
“Tôi không nhìn được nữa rồi!”
“Cùng lắm thì chiến đấu tơi bời một trận, nếu ông đây không chặt cái đầu của con chó kia xuống đề làm cầu đá, thì ông đây chính là loại chó đẻ!” Dương Cừu tức đến mức sùi bọt mép, cầm búa lớn lớn trong tay nện xuống đất Trên mặt đất đã lõm xuống một cái lỗ lớn.
“Bên phía Bắc Sơn đá chuẩn bị xong chưa?”
“Nếu các người không lên sàn đấu, tôi sẽ quyết định ván này các người thua trận!” Giọng nói của người đàn ông tóc vàng vang lên, truyền đến tai mọi người bên này.
Nhưng Kirock lại cười nhạt nói: “Ngài Elvis, không nên nóng này, hãy cho bọn họ thêm chút thời gian đi” Nhưng thực tế, đối phương đang cười nhạo Bắc Sơn không còn người nào, vậy nên mới trì hoãn thời gian.
‘Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lẽo dị thường. Đang muốn mỡ miệng để Lưu Chí lên đấu, thế nhưng Vũ Cuồng ð bên cạnh lại mờ miệng: “Cậu chủ, có vấn đề!
Một câu nói này của Vũ Cuồng khiến ánh mắt của mọi người đồ dồn lên người ông ta.
“Nói!“Vương Hoàng Minh nhìn chòng chọc vào Vũ Cuồng.
Vũ Cuồng lạnh mặt nói: “Vừa rồi tôi cảm thấy: có chút gì đó không đúng, trong vòng bán kính.
một nghìn mét, có một tràng khí rất mạnh mẽ, tôi nghi ngờ đối phương đang bày trận!” Lời này vừa nói ra, mấy người Vũ Hoàng Minh đã hiều rõ. Khó trách đối thủ rõ ràng chỉ cùng cấp bậc với Tiêu Quân, thể nhưng thực lực lại vượt trội hơn anh ta.
Hoá ra là có trận pháp hỗ trợ!
“Súc vật!”
“Ông đây muốn tiến lên giết chết bọn nó!”
Dương Cừu là người đầu tiên không nhịn được nữa, muốn lên đài đấu một trận. Nhưng Lư Thụy Lâm ở bên cạnh ẩn anh ta xuống.
“Khoan hãy kích động, xem Vũ Hoàng Minh nói thế nào đã”
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, nói cách nào phá hủy không?”
Vũ Cuồng nhướng này, sau đó toàn bộ khí thế trong cơ thể nồ tung trong tích tắc.
Trong miệng nói nhỏ một tiếng: “Kỹ năng bí mật kinh hồn! Thiên nhãn, mờ!”
Ông ta mỡ mắt ra, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia sáng màu xanh lam. Đôi mắt quét ngang qua xung quanh, lấy ông ta làm trung tâm, trong phạm vi bán kính một nghìn mét có một vài cột sáng màu xám trắng “Hướng Tây Bắc, ð vị trí tám trăm mét!”
“Phía Tây Nam, ở vị trí chín trăm ba mưới mét!”
“Hướng Bắc, ð vị trí một nghìn không trăm tám mươi ba mét!”
Vũ Cuồng lập tức báo ra tám vị trí.
Tám vị trí này đều bị người của Vũ Hoàng Minh ghỉ lại. Lúc ông ta nhắm mắt lại mờ mắt ra lần nữa, sắc mặt có vẻ hơi tái đi.
“Cậu chủ, tiêu hao quá lớn, trận đấu tiếp theo có thể tôi là người cuối cùng lên sàn đấu.
“Những vị trí vừa rồi chính là vị trí của trận pháp, phá hủy hết tám vị trí này sẽ có cơ hội!
Vũ Hoàng Minh nhẹ gật đầu, sắc mặt lạnh lẽo: “Ông nghỉ ngơi cho tốt đi, tiếp theo cứ xem tôi ra tay là được rồi!” Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía bọn người Kirock. Dường như đối phương vẫn chưa biết được bọn họ đã phát hiện ra trận pháp, còn đang đợi họ cử người ra sân.
Nhưng giọng điệu Vũ Hoàng Minh rét lạnh, nói: “Thù đoạn không tổi, nếu mấy người đã muốn chơi xấu, vậy tôi đây sẽ chơi cùng mấy người!”