Chương : Tôi sẽ không khiến anh Minh mất mặt
Lúc Vũ Hoàng Minh và đám người nhìn Tiêu Quân cẩm đao xông lên phía trước, trái tim cũng lạnh theo. Với tình thế của Tiêu Quân bây giờ, xông lên phía trước cũng đồng nghĩ: với tự tìm đường chết.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh càng âm u hơn, siết chặt nắm đấm. Nếu không phải vì Liễu Quân ngăn càn anh, anh đã sớm xông lên chém cho tên kia một nhát.
“Chịu chết rồi sao?”
“Được, vậy đề tao giúp mày!”
Dứt lời, đối thủ của Tiêu Quân cầm thanh đao trong tay, lần nữa tiếp đến. Mà lần này, nhất quyết không chừa cơ hội cho anh ta nữa.
Một đao giết chết.
Tên đó nghĩ như vậy, Tiêu Quân cũng nghĩ y như vậy.
Roet!
Không bất ngờ gì, đao đã đâm thẳng vào bụng Tiêu Quân. Lúc nhìn thấy cảnh này, Vũ Hoàng Minh cùng tất cà mọi người trong trận doanh đều đỏ bừng hai mắt. Cú đâm kia đủ đề lấy mạng Tiêu Quân rồi.
Cho dù là thân y giáng thế cũng không cứu Ngược lại phía người của đối thủ lại tưng bừng huýt sáo. Giống như lời tán thường bọn họ đã thắng chắc ván đầu tiên.
Thế mà một việc khác ngoài ý muốn lại xảy ra, Tiêu Quân nắm chặt bà vai của đối thủ, trên mặt lộ ra nụ cười rét lạnh. Bất kể đối thù có cố gắng thế nào cũng không thoát ra được. Tên kia muốn rút thanh đao ra, nhưng Tiêu Quân lại không cho tên kia cơ hội đó.
“Cút ra!” Tên đàn ông nhấc chân muốn đá văng Tiêu Quân. Nhưng mà, thanh đao trong tay Tiêu Quân không biết từ lúc nào đã đổi sang tay trái.
Roẹt!
Đao xẹt ngang qua, một khối thịt nhuốm đầy máu rơi trên mặt đất. Máu tươi từ phần cồ bị cắt lìa phóng lên không trung, cao khoảng hơn hai mét.
Mấy người Vũ Hoàng Minh lạnh mặt, không nói một lời. Chúng tướng sĩ sau lưng run rầy, đây chính là lấy mạng đồi mạng đó!
Cho dù đối thù chết, Tiêu Quân cũng không sống nổi.
Tiêu Quân thoát khỏi thân thể đã tàn tạ nhếch nhác, từ tốn đi đến cái đầu nằm bên cạnh rồi nhấc lên.
“Anh Minh, quân vương.”
“Tôi đã thắng rồi!”
Anh ta cười một tiếng, thế nhưng trong miệng phun ra một ngụm máu đò tươi.
“Trận đầu, phía Bắc Sơn chiến thắng!”
“Trận thứ hai bắt đầu!”
Trọng tài quốc tế là một người đàn ông tóc vàng, tuyên bố Bắc Sơn đã thu về thắng lợi đầu tiên. Vũ Hoàng Minh muốn tiến lên dìu Tiêu Quân trở về, đột nhiên một người ð trong nhóm của đối thủ xuất hiện, ngay trước mắt mọi người ra tay với Tiêu Quân. Hành động này, hoàn toàn chọc giận Vũ Hoàng Minh rồi.
Chưa xuống đài đã muốn ra tay, không hể coi anh ra cái gì. Trong chớp mắt lách mình tiến lên, cầm lên thanh đao Ẩm Huyết, một phát đánh bay Đường đao trong tay tên nọ.
“Người còn chưa xuống đài đã chuẩn bị ra tay rồi đúng không?”
“Tiêu Quân, vất và rồi!”
Anh đỡ Tiêu Quân sắp ngã xuống đất, hai mắt đò bừng. Hơi thờ của Tiêu Quân lúc này đã vô cùng yếu ớt, chỉ còn một hơi này nữa thôi, nếu không có một hơi này thì tính mạng cũng khó mà giữ.
“Tôi sẽ không khiến anh Minh mất mặt.”
“Nhưng mà, tôi có chút mệt rồi, tôi muốn ngủ”
“Trận đấu kế tiếp, tôi không thề xem rồi, nhớ kể cho tôi nghe đấy”
Trên mặt Tiêu Quân nỡ ra một nụ cười, sau đó liền ngã khỏi tay Vũ Hoàng Minh.
‘Vũ Hoàng Minh cắn chặt răng, toàn thân sát ý sôi sục. Nhìn cái đầu lăn khỏi tay Tiêu Quân, đột nhiên nhấc chân đạp xuống một cái.
Bép!