Khoảng cách từ gaming house tới siêu thị mini khá gần.
Vì Dư Hoán Xuyên đã đi chậm lại nên cuối cùng, Kiều Hướng Thiển cũng bắt kịp anh.
Hai người sánh vai nhau mà đi, Kiều Hướng Thiển nghe thấy anh nói: “Siêu thị gần nhà cái gì cũng có, rất dễ tìm, chỉ cần đi thẳng hoài là được.”
Có lẽ là vì ban nãy, hình tượng của Dư Hoán Xuyên có hơi ‘ác liệt’ nên khi nghe câu này, Kiều Hướng Thiển tự động phiên dịch thành —
Rất dễ tìm, nên sau này em đừng tới làm phiền tôi nữa.
Kiều Hướng Thiển: “Em biết rồi.”
Hai người bước vào cổng siêu thị, Dư Hoán Xuyên định đi thẳng vào trong, Kiều Hướng Thiển đi được hai bước, chợt cảm thấy thiếu thiếu.
“Khoan đã!”
Dư Hoán Xuyên dừng bước, quay đầu lại, thấy Kiều Hướng Thiển xoay người chạy tới chỗ đặt xe đẩy rồi kéo một chiếc xe đẩy ra. Cô đẩy xe, ngẩng đầu nói với anh, “Như thế này sẽ tiện hơn.”
“Ừm.” Dư Hoán Xuyên gật đầu.
Khu đầu tiên sau khi vào siêu thị là khu nhu yếu phẩm hàng ngày, Kiều Hướng Thiển cầm lấy một hộp năm cái bàn chải đánh răng, sau đó đứng trước hàng khăn lông chọn tới chọn lui, cuối cùng cô chọn một cái khăn màu lam, vừa mềm vừa có giá cả phải chăng.
Kiều Hướng Thiển đặt khăn lông vào trong xe đẩy rồi định nắm tay vịn để đẩy tiếp, cô chợt phát hiện không biết từ khi nào, Dư Hoán Xuyên đã đặt một tay lên tay vịn xe đẩy.
Cô ngẩng đầu, Dư Hoán Xuyên đảo mắt nhìn đồ trong xe rồi cúi đầu hỏi cô, “Chọn xong rồi à?”
“Vâng, có điều em còn muốn mua chai sữa tắm mới.” Kiều Hướng Thiển đáp: “Em không mang, chắc là biệt thự cũng không có phải không?”
“… Không có loại em dùng,” Dư Hoán Xuyên nói: “Mua đi, bọn anh cũng mới về hồi tối qua thôi.”
“Dạ.”
Dư Hoán Xuyên sải bước dài, tự nhiên đẩy xe, “Bên này.”
Kiều Hướng Thiển nhìn theo bóng lưng của anh, chợt xoa cánh tay của mình, Thật ra… anh cũng ga lăng đấy nhỉ?
Kiều Hướng Thiển tới đây hệt như chuyển nhà, cô chỉ mang quần áo và mỹ phẩm dưỡng da theo. Còn rất nhiều thứ vẫn chưa chuẩn bị, thế là hai người lượn tới lượn lui trong siêu thị, tốn không ít thời gian, xe đẩy rất nhanh đã đầy.
Cuối cùng, Kiều Hướng Thiển chọn thêm cái ly rồi nhẹ nhàng đặt nó vào xe đẩy. Cô nhìn lại đồ vật trong xe, nhu yếu phẩm hàng ngày đã mua đủ rồi… Cũng không còn thiếu gì, cô gật đầu, nói: “Được rồi, chúng ta đi tính tiền thôi.”
“Ừm.”
Dư Hoán Xuyên dẫn đường phía trước, Kiều Hướng Thiển theo đuôi anh ở đằng sau. Buổi chiều, siêu thị khá đông người, người trước quầy thu ngân xếp thành hàng dài, Dư Hoán Xuyên đứng ở cuối hàng.
Kiều Hướng Thiển lẳng lặng đứng bên phải của anh.
Sau khoảng hai phút, Dư Hoán Xuyên cúi đầu nhìn bên phải theo thói quen. Anh vốn định ngắm bé đệ tử của mình cho kỹ, không ngờ lại phát hiện người đứng bên cạnh chẳng còn bóng dáng!
Người đâu mất rồi?
Dư Hoán Xuyên hoảng hồn, kéo xe đẩy sang bên cạnh hai bước. Mấy người xếp hàng phía sau thấy vậy liền đôn lên, anh đẩy xe về, ánh mắt dáo dác tìm quanh kệ hàng bên cạnh.
Không thấy… Cô sẽ không bị lạc đó chứ?
Suy đoán này khiến trái tim của Dư Hoán Xuyên nhảy lên. Anh đẩy xe lại, lo lắng tìm kiếm cô gái nhỏ mặc bộ đầm màu vàng nhạt trong đám đông.
Siêu thị đông nghịt người, chen chúc xô đẩy. Anh nhìn khắp nơi cũng không thấy được bóng dáng bé nhỏ kia.
Dư Hoán Xuyên sa sầm, bước chân càng ngày càng nhanh.
Bỗng, sau lưng bị người khác vỗ vỗ, đồng thời, giọng nói của Kiều Hướng Thiển vang lên —
Dư Hoán Xuyên quay đầu lại.
“Sao anh không xếp hàng?” Khuôn mặt của Kiều Hướng Thiển đỏ bừng vì nóng. Cô ôm hai bịch đồ ăn vặt trong lòng, nhìn Dư Hoán Xuyên – người đáng lẽ phải đang xếp hàng, cô nghiêng đầu hỏi: “Mà lại đi lung tung thế?”
…
Tìm được rồi.
“Em còn không biết xấu hổ mà hỏi anh?” Dư Hoán Xuyên nhíu mày, trái tim cuối cùng cũng yên vị.
Nhận ra ngữ điệu của mình có hơi thái quá, anh hạ giọng, nói: “Anh cứ tưởng em đi lạc rồi.”
Kiều Hướng Thiển hoảng sợ, nhưng khi nghe thấy nửa câu sau, cô lại thấy áy náy, giải thích: “À, hồi nãy em thấy đằng sau kệ hàng có đồ ăn vặt nên đi lấy hai bịch… Xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi.”
Dư Hoán Xuyên đảo mắt tới hai bịch đồ ăn vặt mà cô đang ôm trong lòng, dòng chữ màu trắng phía trên cực to và nổi bật — Kẹo cầu vồng nguyên vị trái cây, túi lớn’
Anh vừa tức vừa buồn cười.
Tức là vì cô chẳng nói tiếng nào đã chạy đi, buồn cười là vì cô bé này lớn như vậy rồi còn thích ăn kẹo cầu vồng.
Hệt như một đứa trẻ vậy.
Rốt cuộc, anh vẫn không thể nén được ý cười bên môi.
Kiều Hướng Thiển vẫn luôn quan sát sắc mặt của Dư Hoán Xuyên, thấy vậy, cô nhìn mớ đồ ăn vặt trong lòng, cũng hơi xấu hổ. Cô vừa đặt hai bịch đó vào xe đẩy, vừa nói:
“Kẹo cầu vồng ăn ngon lắm, ký ức thuở bé đó, anh từng ăn chưa?”
“Ừm,” Dư Hoán Xuyên hơi nghiêng đầu, “Hồi nhỏ từng ăn rồi, nhỏ em họ tôi rất thích.”
“Ồ, anh cũng có em họ sao?” Kiều Hướng Thiển vô thức nhớ tới Chín Vạn.
Dư Hoán Xuyên nhìn cô một cái, “Đây không phải là chuyện rất bình thường ư?”
“À,” Kiều Hướng Thiển sờ sờ chiếc xe đẩy kế bên, “Mấy đứa bạn của em ai cũng có, chỉ có em là không có em họ.”
“Lần sau nếu đi lấy đồ thì nhớ nói cho anh một tiếng.”
“Dạ?”
“Anh sẽ lo lắng.”
Kiều Hướng Thiển tròn mắt, ngơ ngác nhìn anh, “…”
Dư Hoán Xuyên ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Anh sợ ngày nào đó em lại chưa nói câu nào đã chạy đi như vậy, nhỡ đâu em đi lạc thật thì anh sẽ bị anh Nam chửi đó.”
Kiều Hướng Thiển gật đầu như trống bỏi, nhanh nhảu đáp: “Không có lần sau đâu ạ!”
Lần này, cô cảm thấy mọi thứ xung quanh rất gần gũi, với cả khuôn mặt vô cảm của Dư Hoán Xuyên cũng khá thú vị.
Hai người lại xếp ở cuối hàng trước quầy thu ngân, lúc tính tiền, Kiều Hướng Thiển muốn tự thanh toán cho mình, không ngờ Dư Hoán Xuyên lại lấy thẻ ra và đưa cho nhân viên thu ngân trước.
Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu nhìn anh, “Anh làm gì thế? Em tự trả được rồi.”
Dư Hoán Xuyên nhìn thu ngân quẹt thẻ xong mới giải thích: “Không cần em trả đâu, chi phí chung ấy mà.”
“… Phúc lợi tốt vậy luôn ạ?”
“Em thấy gaming house của đội mình không?” Dư Hoán Xuyên nói dối không chớp mắt, “Em tưởng chỉ được bao ở, còn phí sinh hoạt phải tự lo à? Không đâu, chúng ta còn có dì giúp việc nữa, có điều hai ngày nay dì ấy không tới. Phúc lợi chiến đội của chúng ta luôn rất tốt.”
Thật ra, biệt thự của ông chủ, mà ông chủ không ở nên tận dụng thôi.
Kiều Hướng Thiển cũng tin, “Vậy thì tốt thật.”
Đồ cô mua mất hai bịch lớn để đựng hết, Kiều Hướng Thiển định tự xách, dù sao thì hành lý hôm nay cũng do anh kéo, đường do anh dẫn đi, xe đẩy cũng nhờ anh, cô thấy cứ làm phiền anh thì hơi kỳ… Nhưng Dư Hoán Xuyên lại xách thẳng hai tay hai túi, động tác cực kỳ tự nhiên.
Đi được hai bước, Dư Hoán Xuyên quay đầu lại theo thói quen, thấy Kiều Hướng Thiển vẫn đứng đó, anh nhướng mày, nói: “Đi thôi.”
Kiều Hướng Thiển nhanh chóng đuổi theo.
Trong lòng cô chợt nghĩ: Quả nhiên, Dư Hoán Xuyên rất chu đáo.
…
Lúc về tới biệt thự đã là giờ chiều.
Hai người vừa mở cửa ra đã nghe thấy Hà Trang than trời trách đất —
“Oà, hai người đi mua khăn lông gì mà lâu thế? Em còn tưởng Rừng và Mid của đội mình bỏ trốn rồi.”
Kiều Hướng Thiển da mặt mỏng, bị Hà Trang chọc như thế liền đỏ mặt, “Tại chị mua đồ hơi nhiều…”
Hà Trang ngồi xổm trước bàn trà, cầm điện thoại đánh Vương Giả, Dư Hoán Xuyên đặt tạm bịch đồ lên đó, nghe vậy cũng bình tĩnh đáp: “Nếu bỏ trốn thì bọn anh sẽ không quay lại rồi.”
Câu này… Kiều Hướng Thiển thật sự không biết trả lời như nào luôn.
Nghe thấy động tĩnh, Hà Trang nâng mắt nhìn mặt bàn, hai bịch nilon rất lớn, cậu nhướng mày, hỏi: “Mua nhiều thế à? Anh Xuyên, anh có mua đồ ăn không dzạ?”
Dư Hoán Xuyên lắc lắc tay, ngồi xuống sofa, “Mua đồ ăn chi?”
Hà Trang: “Để ăn chứ chi?”
“Mua cho mày hả?”
“… Càng tốt.”
Dư Hoán Xuyên cười ‘ha hả’, “Nằm mơ.”
Hà Trang run tay, vuốt nhầm chiêu cuối, cậu than thở, “Không cho thì em cũng đói bụng rồi, thật quá đáng… Tối nay ăn gì thế? Tủ lạnh hết đồ ăn rồi!”
Hai ngày nay, dì giúp việc không tới, mọi người đều tự lo bữa sáng với bữa trưa, không chế mì cũng gọi cơm hộp. Bây giờ lại sắp tới bữa tối —
Hà Trang vừa dứt lời, cửa biệt thự bị đẩy ra, tiếp theo là giọng nói vui mừng của Hạ Nam, “Người đi Mid mới của chúng ta tới rồi à?”
Hà Trang trả lời thay Kiều Hướng Thiển, “Tới rồi.”
Kiều Hướng Thiển nhấc tay, mỉm cười lễ phép, “Chào anh Nam.”
Hạ Nam một tay chống nạnh, dáng vẻ như vừa vội vã trở về. Anh hít sâu vài hơi, nhìn Kiều Hướng Thiển, “Được, bình an tới đây là tốt rồi… Mấy đứa dọn dẹp một chút đi, tối nay anh mời đi ăn lẩu!”
Hà Trang còn mải lo phải ăn cái gì, nghe thấy câu này liền dục điện thoại xuống sofa, lập tức bật dậy, “Ăn lẩu hả? Được á! Đi đi đi, em thay giày liền!”
Hà Nam hất cằm với Dư Hoán Xuyên đang đứng dậy, “Tiểu Xuyên, lên gọi hai thằng kia xuống đây. Hôm nay là dịp vui, coi như mở tiệc chào mừng thành viên mới.”
…