Lúc Dư Hoán Xuyên muốn biện giải, Hà Trang cầm khăn lông và bàn chải đánh răng, đi vào.
“Hai người ở đây nói chuyện gì thế?” Cậu vừa hỏi, vừa đi tới chỗ Kiều Hướng Thiển, “Chắc anh Nam đã mua cái này nè, để em treo nó vào phòng tắm giúp chị.”
Ánh mắt của Dư Hoán Xuyên vô thức nhìn tới cái khăn hồng nhạt trong tay Hà Trang, lông mày của anh hơi nhíu lại, cái khăn lông này —
Không phải là cái anh đã dùng để lau bàn trà sao?
Lúc đó anh còn thấy lạ rằng ai đã mua cái khăn này, hoá ra là mua cho bé đệ tử hả?
“Khoan đã,” Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, anh ngăn Hà Trang lại, “Khăn lông, đưa anh.”
Hà Trang + Kiều Hướng Thiển: “???”
Hà Trang ngu người, nhấc tay đưa khăn lông ra, thẫn thờ hỏi: “Anh thích nó à?”
Dư Hoán Xuyên phát hiện, sau khi nghe thấy câu này, ánh mắt của Kiều Hướng Thiển sau lưng anh trở nên quái lạ. Nhưng anh cũng không thể nói là hồi sáng anh đã lấy cái khăn này để lau bàn…
Dư Hoán Xuyên cắn môi, nói: “Mày hỏi nhiều như vậy làm gì? Đưa anh là được.”
“Không phải, anh Xuyên, anh làm vậy quá đáng lắm đó,” Hà Trang hoảng sợ: “Bình thường anh cứ cướp lính của tụi em trong lúc chơi game thì không nói, tới khăn lông hồng nhạt của con gái mà anh cũng muốn cướp hả?”
Hà Trang nhấn mạnh hai chữ ‘hồng nhạt’, cuối cùng còn nói thêm, “Em không ngờ anh lại nữ tính như thế đấy.”
Dư Hoán Xuyên cười lạnh, cảnh cáo: “Mày đừng có bôi nhọ anh.”
“Đàn anh thích thì đưa anh ấy đi,” Tuy Kiều Hướng Thiển có hơi khó hiểu chuyện Dư Hoán Xuyên thích màu hồng nhạt, nhưng vẫn chủ động nói: “Chị đi mua là được, gần đây có siêu thị nào không?”
Thấy vậy, Hà Trang ném cái khăn vào ngực Dư Hoán Xuyên, chủ động khoe khoang, “Gần đây có một cái, em dẫn chị đi, tiện đường làm quen một chút.”
Dư Hoán Xuyên siết chặt khăn lông hồng nhạt, hình ảnh một người đàn ông cao lớn đi siết cái khăn có hơi sai sai.
Kiều Hướng Thiển chưa kịp nói ‘Được’, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp mà kiên quyết của anh vang lên trước —
“Anh dẫn cô ấy đi, không cần mày.”
Kiều Hướng Thiển ngẩn người.
Hồi nãy cô không nhận ra, nhưng khi anh nói câu này, cô lập tức cảm thấy giọng nói của anh rất quen thuộc.
Cực trầm, nhả chữ cũng chuẩn, chất giọng hệt như… sư phụ của cô.
“Em cứ kệ nó,” Dư Hoán Xuyên nhìn Kiều Hướng Thiển đang đứng sau lưng mình, khôi phục sắc mặt bình thường, nói dối không chớp mắt, “Anh Nam mua cái khăn này rồi treo thẳng vô phòng tắm lầu một, hồi sáng anh thấy có một con gián bò lên, không sạch đâu.”
Còn thuận miệng tẩy trắng cho mình nữa chứ.
Con gián…
Kiều Hướng Thiển nhíu mày, tỏ vẻ thấy ghê, sau đó gật đầu chấp nhận, “Vâng.”
Hà Trang nghi ngờ nhìn Dư Hoán Xuyên, hỏi: “Sao tự dưng anh lại tốt bụng đi nhắc nhở người khác vậy?”
Dư Hoán Xuyên nhướng mày, đáp: “Mày nói gì thế? Không phải con người anh luôn rất tốt bụng à?”
“Em thu dọn một chút đã,” Kiều Hướng Thiển nhìn căn phòng, nó lớn hơn phòng ở nhà cô một chút, “Lát nữa em sẽ xuống tìm anh.”
“Ừm.”
Sau khi trở về phòng mình, Dư Hoán Xuyên ném cái khăn vào thùng rác. Nhìn chiếc khăn màu hồng không hợp tông với cách trang trí của căn phòng này đã yên lặng nằm trong thùng rác, anh mới yên tâm.
Thành công xoá sạch dấu vết.
Dư Hoán Xuyên ngồi bên giường, lấy điện thoại dưới gối ra, mở WeChat.
Chần chừ mãi, anh vẫn không kìm chế được, gửi tin nhắn cho bé đệ tử.
…
Trong phòng, Kiều Hướng Thiển hì hục dọn đồ trong vali ra. Tuy không trang điểm nhưng cô mua rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, ném từng cái lên bàn trang điểm rồi lại ôm đống trang phục mùa đông dày nặng ra.
Mùa đông ở phía Nam rất lạnh, trong phòng không có lò sưởi nên mang nhiều trang phục mùa đông như vầy mới ổn. May là hôm nay không lạnh lắm, Kiều Hướng Thiển mặc một chiếc đầm mùa đông màu vàng nhạt, đương nhiên, giày và vớ dài là thứ không thể thiếu.
Cô tính toán lại, bây giờ là tháng Hai, chắc là qua mấy tháng nữa, cô phải về nhà lấy thêm trang phục mùa xuân mới được.
Rộn chuyện ghê.
Kiều Hướng Thiển ném hết quần áo lên giường rồi treo từng cái vào tủ quần áo.
Bởi vì xoã tóc khá bất tiện nên cô dứt khoát buộc lên, tới khi cô thu dọn xong xuôi đã là nửa tiếng trôi qua.
Kiều Hướng Thiển có thói quen là khi rảnh, cô thường ngó điện thoại xem có ai gửi tin nhắn cho mình hay không. Cô cầm chiếc điện thoại vừa ném xuống giường lên xem, đúng là có người gửi tin nhắn tới.
Người đó còn là sư phụ… Nà ní! Sư phụ!
Kiều Hướng Thiển nhớ tới chuyện hai ngày nay bản thân vẫn luôn tự nhốt trong phòng để suy ngẫm, không livestream cũng không màng điện thoại, cô lập tức mở WeChat ra.
Chín Vạn: 【Hai hôm nay em đã làm gì thế?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Chuyển nhà.】
Chín Vạn: 【?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Tôi tìm được công việc mới, được bao ăn và bao ở biệt thự.】
Chín Vạn: 【…】
Chín Vạn: 【Việc gì tốt dữ vậy? Giới thiệu cho tôi nữa.】
Kiều Hướng Thiển cầm điện thoại, ngồi trên dường, cô rất để tâm lời Chín Vạn nói.
Người Không Thích Uống Nước: 【Anh muốn biết thật à?】
Chín Vạn: 【Ừm.】
Người Không Thích Uống Nước: 【Tôi đi thi đấu chuyên nghiệp.】
Chín Vạn: 【…】
Dư Hoán Xuyên nhìn dòng chữ này, không ngờ Kiều Hướng Thiển lại nói thẳng như vậy.
Bé đệ tử ngốc nhà anh ơi!
Coi như em còn có lương tâm.
Dư Hoán Xuyên cứ tưởng cô không định nói với anh chứ.
Anh chưa nghĩ ra nên trả lời Kiều Hướng Thiển như thế nào, cô đã gửi thêm một tin nhắn tới:
Người Không Thích Uống Nước: 【Sao sao? Anh có hứng thú không?】
Kiều Hướng Thiển hít sâu một hơi.
Sư phụ sẽ trả lời cô thế nào đây? ‘Tôi đang thi đấu chuyên nghiệp rồi’?
Chín Vạn: 【Công việc này rất hấp dẫn.】
Kiều Hướng Thiển rũ mắt.
Nói vậy là… anh không định thẳng thắn thú thật với cô.
Kiều Hướng Thiển thở dài.
Người Không Thích Uống Nước: 【Vậy sao? Anh có thể cân nhắc đó.】
Kiều Hướng Thiển ném điện thoại xuống giường, buồn bã xếp quần áo còn dư trên giường rồi máng vào tủ.
Tâm trạng của cô tự nhiên bực bội, đúng là không nên, anh muốn bảo vệ sự riêng tư của mình cũng không có gì đáng trách cả.
Kiều Hướng Thiển lại lôi quần áo ra, sắp xếp chúng theo thứ tự màu sắc từ sáng tới tối rồi cất vào, sau đó đóng cửa tủ lại.
Lúc cô mở cửa phòng thì chợt phát có một người đang đứng ở vách tường cạnh cửa. Cô nhìn kỹ, người đó là Dư Hoán Xuyên.
Anh đút điện thoại vào túi quần rồi đứng thẳng dậy, hỏi: “Xong rồi à?”
Âm cuối của Dư Hoán Xuyên hơi cao, Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu nhìn anh, gác lại sự buồn bã vừa rồi, cô gật đầu đáp: “Vâng, em thu dọn xong rồi.”
Về phía Dư Hoán Xuyên, suýt chút nữa là anh đã gục ngã trước dáng vẻ vừa rồi của cô.
Dễ… dễ thương thế!!!
Anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Kiều Hướng Thiển, chắc tại mùa đông nên có vài cọng tóc bị tĩnh điện mà dựng lên. Lúc đi đường, rõ ràng Kiều Hướng Thiển không có cúi đầu, nhưng vì Dư Hoán Xuyên cao tới m lên khi nhìn cô, anh cứ có cảm giác cô đang cúi đầu.
Dư Hoán Xuyên dẫn đường phía trước, Kiều Hướng Thiển yên lặng theo sau.
Lúc đi ngang phòng khách, Kiều Hướng Thiển mỉm cười với những người đồng đội mới.
Hà Trang ném chìa khoá cho Dư Hoán Xuyên, Dư Hoán Xuyên thản nhiên bắt lấy, sau đó dẫn Kiều Hướng Thiển ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ của hai người, Hà Trang lắc đầu, quay lại nói với A Hoán, “Hồi nãy dòm họ, ông thấy giống anh trai dẫn em gái đi mua kẹo không?”
“Bộ đầm nhỏ của chị ấy… giống như cái đuôi theo anh Xuyên vậy, chậc chậc.” Hà Trang lắc đầu cảm thán: “Y chang đứa trẻ ở nhà bên mà mẹ tôi thường nhắc khi tôi còn nhỏ ấy, học sinh tốt chính hiệu.”
A Hoán ôm gối ngồi trên sofa, gật đầu, “Cũng giống, tôi thấy chị ấy lùn hơn anh Xuyên hẳn một cái đầu cộng một cái cổ luôn.”
“Mặc dù lùn lùn nhưng rất dễ thương.” A Hoán nói thêm.
Hà Trang liếc cậu, hỏi dồn, “Là kiểu ông thích hả?”
“Không,” A Hoán hiếm khi đỏ mặt, cậu lí nhí phản bác: “Kiểu chị đại mạnh mẽ và trưởng thành mới là gu của tôi.”
Hà Trang: “… Chắc ông ế cả đời luôn quá.”
…
Gần biệt thự có một siêu thị mini. Trên đường đi…
Dù sao cũng là đệ tử nhà mình, Dư Hoán Xuyên cho rằng anh thân với cô hơn những người khác, ít nhất là anh nghĩ vậy.
Dư Hoán Xuyên vẫn đi phía trước với tốc độ như ngày thường, nhưng Kiều Hướng Thiển vẫn không bắt kịp anh một quãng xa. Một bước chân của Dư Hoán Xuyên bằng hai bước chân của Kiều Hướng Thiển, thành thử khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Dư Hoán Xuyên chuẩn bị nói gì đó, vừa định thả chậm tốc độ để sánh vai đi với bé đệ tử thì chợt phát hiện, không biết từ khi nào, bé đệ tử đã cách xa anh hai mét.
Dư Hoán Xuyên: “…”
Kiều Hướng Thiển tình cờ đối diện với Dư Hoán Xuyên đã dừng bước cùng ánh mắt nhìn lại của anh. Có trời mới biết cô đã từ đi bộ biến thành chạy bước nhỏ, nếu không phải cô đang mặc đầm thì —
Kiều Hướng Thiển cứ tưởng mình đang tham gia một cuộc thi đi bộ ấy!
Hơn nữa là có mình cô thi thôi!
Kiều Hướng Thiển đuổi theo Dư Hoán Xuyên, trách cứ: “Anh đi nhanh thế!”
“Khụ, xin lỗi,” Dư Hoán Xuyên nhìn thoáng qua chân của bé đệ tử, “Anh tưởng là mình đi rất chậm rồi.”
Ơ hay? Nói vậy tức là…
Kiều Hướng Thiển nghẹn cục tức, hai má phồng lên, “Anh đang nói chân của em ngắn quá phải không?”
Khoé môi của Dư Hoán Xuyên lộ ra nét cười khó mà nhận ra, tiếc rằng bé lùn Kiều Hướng Thiển không ngẩng đầu nên không thấy được.
Anh bảo: “Anh không có nói như vậy nha.”
“… Nhưng anh có ý như vậy.” Kiều Hướng Thiển lẩm bẩm.
Vì giọng nói của cô quá nhỏ nên người đang ở ‘vùng trời cao hơn’ là Dư Hoán Xuyên không nghe thấy được.
Anh hơi khom lưng, hỏi: “Gì cơ?”
“Không có gì!” Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu, đáp to.
Thấy dáng vẻ khom lưng cúi đầu, nghiêm túc nghe cô nói chuyện của Dư Hoán Xuyên, không hiểu sao cô lại buột miệng thốt ra —
“Em vừa mới khen anh đẹp trai thôi ạ.”
Dư Hoán Xuyên hơi kinh ngạc.
“Ồ.”
Anh đứng thẳng dậy, xoay người rồi thả chậm tốc độ bước chân, đi về phía trước.
Một cơn gió lạnh thoáng qua, cuối cùng cũng làm dịu được cơn nóng sau vành tai của anh.