Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Gần đây cơ thể của Hàn Diệc rất bất thường, sức ăn cũng lớn hơn rất nhiều.
Mỗi bữa cơm đều được cậu ăn sạch sẽ, Trần Túc còn cười nhạo cậu ăn nhiều như vậy cũng tốt vì béo chắc chắn sẽ ** sướng hơn. Hàn Diệc sợ đến không dám ăn nhiều nữa, nhưng rồi tối đó lại bị cơn đói cồn cào tra tấn.
Học kỳ mới bắt đầu nên cả Trần Túc lẫn Trần Minh đều rất bận rộn, Trần Minh được bạn bè gọi ra ngoài ăn tối do đó hiện tại chỉ có Trần Túc ở trong ký túc xá.
Gần đây bận rộn với công việc của hội sinh viên làm Trần Túc cảm thấy rất mệt mỏi, sau khi tắm xong y ôm Hàn Diệc trong vòng tay rồi ngủ thiếp đi.
Dạo gần đây Hàn Diệc trở nên mềm mại và ngoan ngoãn hơn, ấy thế mà Trần Túc cũng khá thích sự ngốc ngơ này của cậu. Ban đầu y muốn làm tình, nhưng khi bước ra thấy Hàn Diệc đã cuộn tròn trong chăn ngủ thiếp đi.
Y nghiêng người ngửi cái cổ mềm mại của Hàn Diệc, cậu đang say giấc nồng với miệng hơi hé mở phát ra một loạt tiếng ngáy nhỏ. Thấy cậu ngủ say nên Trần Túc buông cậu ra, chỉ ôm cậu vào lòng rồi nhắm mắt lại ngủ.
Giữa giấc ngủ, ý thức của Trần Túc đã mơ màng nhưng vẫn cảm nhận được chuyển động nhẹ trong vòng tay của mình.
Đó là Hàn Diệc, cậu thức dậy với cái bụng đói.
Cậu mở to đôi mắt to ngơ ngác nhìn về phía trước, cảm thấy bụng đói cồn cào nên liên tục nuốt nước bọt. Cậu vốn định lặng lẽ lẻn ra khỏi vòng tay của Trần Túc để xem trong tủ lạnh còn gì ăn không nhưng y ôm cậu quá chặt, do đó mới vô tình đánh thức y tỉnh dậy.
Trần Túc vừa tỉnh nên giọng nói còn khàn khàn, nhắm mắt lại hỏi: "Không ngủ được?"
Hàn Diệc nằm ở trong lòng y thì thào nói: "Trần Túc, tôi, tôi đói..."
Trong bóng tối, Trần Túc mở mắt ra rồi nghi hoặc cúi đầu nói: "Không phải bữa tối đã ăn rất nhiều rồi sao?"
Lỗ tai Hàn Diệc đỏ bừng, chần chờ nói: "Nhưng mà, tại, tôi đói quá..."
Trần Túc không nghĩ nhiều, xoa lông mày rồi vén chăn xuống giường. Y nhìn tủ lạnh và lấy một cái sandwich đáng lẽ phải dành cho ngày mai mới ăn, hâm nóng lại rồi đưa cho cậu: "Ăn ít thôi, buổi tối không nên ăn nhiều."
Hàn Diệc nhận lấy và ăn thực nhanh.
Trần Túc cau mày thấy Hàn Diệc cắn vài lần đã ăn hơn nửa chiếc sandwich, liền giật lấy phần còn lại trong tay cậu, "Được, đủ rồi, em ngủ đi."
Hàn Diệc lưu luyến nhìn miếng sandwich còn dang dở và mím môi.
Cậu vẫn cảm thấy đói vậy mà Trần Túc đã lấy đi mất phần sandwich còn lại, Hàn Diệc thấy vậy chỉ còn cách chán nản chui vào trong chăn.
Sau một loạt hành động thì cơn buồn ngủ ban nãy cũng lập tức tiêu tan, Trần Túc nhìn thiếu niên nằm trên giường với vẻ mặt tủi thân mà đầu óc bị trì trệ dần dần nhanh nhạy trở lại.
Y hỏi: "Còn muốn ăn sao?"Hàn Diệc khẽ ậm ừ trong chăn.
Trần Túc suy nghĩ một lát sau đó đưa cho cậu phần sandwich còn lại, "Của em đây."
Hàn Diệc sững sờ mở to mắt, nhưng có ăn đã tốt lắm rồi. Cậu vui vẻ ngồi dậy ngay lập tức, đưa tay muốn nhận lấy chiếc bánh sandwich từ Trần Túc nhưng y lại né tránh.
Hàn Diệc khó hiểu nhìn y.
Trần Túc bình tĩnh nhìn cậu rồi đưa sandwich ra trước mặt cậu, nói ra điều kiện của chính mình: "Tôi cho em ăn nhưng em phải dạng chân ra."
Hàn Diệc sửng sốt sau đó trên mặt hiện lên một vẻ xấu hổ, cắn môi vừa tức giận vừa phiền muộn. Tình huống này chẳng khác nào cậu đang đánh đổi cơ thể lấy thức ăn, chỉ cần cậu mở rộng chân ra là có thể ăn được. Điều này khiến Hàn Diệc tức giận đến run lên, lập tức đưa mắt nhìn Trần Túc với ánh mắt buộc tội.
Trần Túc lại không cảm thấy có gì sai trái vì chiếc sandwich vẫn yên lặng nằm trong bàn tay y, y cũng không hề kinh ngạc đối với phản ứng của Hàn Diệc nên bình tĩnh hỏi: "Em muốn ăn không sao?"
Hàn Diệc mím môi, trong lòng băn khoăn một hồi lâu.
Cậu vẫn không nỡ từ bỏ chiếc bánh sandwich bởi vì cảm giác đói rất khó chịu, khi còn nhỏ cậu thường ăn không đủ no nên rất quý trọng đồ ăn. Kể từ khi bị hai người giam giữ cũng đã lâu lắm rồi cậu không được nếm trải cảm giác nửa đêm tỉnh giấc vì đói khát.
Cậu thà bị Trần Túc ** còn hơn phát điên lên vì đói.
Sau một hồi im lặng, Hàn Diệc cuối cùng từ bỏ vùng vẫy.
Trong lòng cậu tự cho bản thân cơ hội sa đọa, dù sao chỉ cần Trần Túc muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm cậu. Hiện tại cậu lại đói đến sắp phát điên, cảm giác này còn điên cuồng hơn cả lúc bị bọn họ **.
Cậu cụp mắt xuống và thận trọng đan hai tay vào nhau, sau đó dựa vào đầu giường rồi chậm rãi mở hai chân ra.
Mặt mày Trần Túc ôn hòa, đưa đồ ăn cho cậu rồi khen ngợi: "Ngoan lắm."
Hàn Diệc cầm sandwich và cắn từng miếng nhỏ nhưng đôi mắt lại cẩn thận liếc nhìn Trần Túc. Toàn thân cậu hơi run, cậu ăn càng lúc càng nhanh vì sợ lát hồi bị người đàn ông làm thì không ăn được nữa.
Trần Túc bình tĩnh nhìn cậu và nói: "Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn."
Hàn Diệc đắm chìm trong niềm vui ăn uống, hoàn toàn không nghe lời y nói.
Ánh mắt của Trần Túc trầm xuống, tay y chui vào trong lớp chăn trực tiếp vuốt ve hoa huy*t lộ ra từ quần ngủ.
"A…"
Hàn Diệc bất ngờ bị chạm vào hoa huy*t ở giữa chân, vừa kêu lên vừa nhìn chằm chằm vào miếng sandwich trong miệng rồi thấp thỏm vặn vẹo mông hai lần.
Trần Túc vẫn lẳng lặng nhìn cậu. Cậu nho nhỏ hệt như một đứa trẻ chưa lớn, lúc mặc đồ ngủ của Trần Minh càng giống như trộm quần áo của người lớn, nửa bờ vai nuột nà lộ ra ở cổ áo phơi bày xương quai xanh tinh xảo.
Trần Túc không khỏi khó hiểu, thường ngày cậu ăn nhiều như vậy thì thức ăn đó đã đi đâu? Dạo này trông cậu còn gầy hơn trước rất nhiều.
Y vuốt ve đôi chân mịn màng của Hàn Diệc, ngón tay chậm rãi xoa nắn và ấn vào hoa huy*t hơi run rẩy. Động tác ăn của Hàn Diệc đột nhiên chậm lại, cắn một miếng bánh rồi dừng lại mở miệng thở dốc, đầu gối không nhịn được nữa khép lại kẹp tay của Trần Túc.
Trần Túc chậm rãi tới gần hôn lên má cậu một cái: "Ăn đi."
Hàn Diệc ấp úng không nói nên lời, những ngón tay ở phía dưới liên tục mân mê hoa huy*t khiến cảm giác tê dại và trống rỗng bùng lên trong cơ thể, đồng thời cũng làm cậu cảm thấy chiếc bánh sandwich trong tay mất ngon.
"Trần Túc... Trần Túc... Để tôi ăn xong."
Hàn Diệc thấp giọng cầu xin nhưng giây tiếp theo âm vật đã bị ngón tay ấn mạnh vào, một dòng điện đột ngột quét qua cơ thể khiến chiếc bánh sandwich cậu đang cầm rơi ra khỏi tay.
Hàn Diệc đỏ mặt, co quắp ngón chân, ôm lấy đầu gối trong khi cả người run rẩy.
Trần Túc nhướng mày tiếp tục xoa âm vật, sau đó đưa một ngón tay vào trong hoa huy*t đang liên tục mấp máy. Hàn Diệc giật mình một cái, nhưng dưới ánh mắt của Trần Túc cũng không dám khép chân lại.
Ngón tay chậm rãi vuốt ve hoa huy*t, lúc ra lúc vào làm hoa huy*t non nớt dần chảy ra những dòng nước dâm tràn lan. Hàn Diệc nhìn xuống ngón tay ra vào nhịp nhàng trong cơ thể mình, chẳng mấy chốc ngón tay đã dính đầy nước dâm trong suốt khiến cậu vừa xấu hổ vừa hoảng sợ.
Trần Túc đút thêm một ngón tay nữa với sức lực càng lúc mạnh hơn, tiếng nước phụt phụt cứ thế vang lên liên tục.
"Banh hai chân ra."
Vừa dùng ngón tay trêu đùa Hàn Diệc, y vừa cất giọng nói lạnh lùng bảo cậu dang rộng hai chân ra.
Hàn Diệc thở hổn hển, eo áp sát vào đầu giường khiến cậu không còn chỗ nào trốn thoát nên chỉ đành quay đầu đi dang hai chân ra.
Ngón tay ra vào trong cơ thể linh hoạt hơn, đốt ngón tay hơi mát lạnh mò mẫm trong hoa huy*t ướt đẫm, không chỉ làm nước dâm chảy ra càng lúc càng nhiều mà còn đang mãi mê tìm kiếm gì đấy.
"Á!"
Hàn Diệc đột nhiên ưỡn thẳng eo kêu lên một tiếng, Trần Túc hiểu ra bèn đưa ngón tay thâm nhập vào thật sâu, tìm được chỗ nhô ra đó mới bắt đầu xoa nắn.
"A... ừm... Trần Túc... Trần Túc..."
Hàn Diệc bị những ngón tay nhanh nhẹn kia xoa đến phát khóc, bờ mông vặn vẹo nâng lên không biết nên từ chối hay phục tùng, hoa huy*t co rút quấn chặt lấy ngón tay trong khi từng đợt nước dâm chảy ra như thác lũ làm ướt toàn bộ giường.
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào gọi tên mình khiến đôi mắt của Trần Túc trở nên tối hơn, các ngón tay tăng tốc đâm vào rút ra.
"Ưm ha... Ahh...."
Hàn Diệc bật khóc nức nở, thân thể như muốn nổ tung vì một loạt dòng điện xuất hiện, cặp mông tròn trịa không khỏi run rẩy và hoa huy*t gắt gao co rút.
"Ahh..."
Hàn Diệc hét lên một tiếng và thở hổn hển vì cực khoái.
Mà phía dưới của cậu cũng ngay lập tức bắn ra một dòng nước dâm, hết dòng này đến dòng khác giống như bị mất kiểm soát, chẳng những làm tay của Trần Túc ướt sũng mà còn khiến phía dưới mông đều là nước dâm nhớp nháp.
hoa huy*t vẫn còn đang run rẩy mở ra khép vào để lộ một khe hở đỏ tươi, mép huyệt ướt đẫm nước dâm bị vạch ra một cách thê thảm. Hàn Diệc ngơ ngác ngẩng cao đầu mở miệng thở hồng hộc, nằm xụi lơ trên giường với hai chân dang rộng ra hai bên.
Trần Túc cau mày khi nhìn thấy tấm khăn trải giường ướt sũng, nhưng dương v*t dưới háng chịu không nổi nữa nên đành phải đỡ Hàn Diệc đến chỗ khác, dương v*t cương cứng nóng hổi trực tiếp đi vào trong hoa huy*t đang mấp máy.
Hàn Diệc khẽ lẩm bẩm một tiếng, hai chân run lên nhưng cũng không có giãy giụa quá nhiều.
Cậu rất mệt mỏi.
Mỗi lần cực khoái tiêu hao nhiều tinh lực đến mức làm cậu mệt mỏi không mở mắt nổi, bị người đàn ông đút dương v*t vào mà cũng không kêu lên được một tiếng. Cậu mềm mại nằm dưới thân Trần Túc, hai chân nhẹ nhàng giơ lên cao cùng với tiếng rên rỉ mềm mụp tựa như mèo kêu.
"Mệt không?" Trần Túc sờ đôi mắt sắp nhắm lại của cậu, liên tục nắc dương v*t vào trong hoa huy*t khiến cơ thể cậu khẽ di chuyển.
Hàn Diệc chậm rãi cọ xát vào bàn tay của y, hoa huy*t nóng ẩm ngoan ngoãn cho dương v*t ra vào. Trần Túc không nói gì nhưng cơn nhiệt huyết trong lòng dần dần lắng xuống, nhìn thấy Hàn Diệc lười biếng nên cũng dần giảm tốc độ.
Ý nghĩ giải tỏa và tình dục dần biến mất, y cứ như vậy ôm lấy cậu trong khi nắc dương v*t vào hoa huy*t ướt át, một lúc sau mới bắn ra tinh dịch trong cơ thể cậu.
Khi dương v*t rút ra, Hàn Diệc cũng đã ngủ thiếp đi.
Hai chân cậu vẫn banh rộng để lộ một vũng tinh dịch đặc quánh chảy ra từ hoa huy*t, ấy vậy mà cậu đã ngủ mất rồi.
Trần Túc không muốn làm nữa nên lấy một chiếc khăn trong phòng tắm lau dấu vết dính giữa hai chân của Hàn Diệc. Dưới ánh đèn mờ ảo, trên chiếc khăn lau còn sót lại một vệt đỏ tươi chói mắt.
Tay của Trần Túc dừng lại, lông mày y nhíu chặt. Y bật đèn lên nhìn giữa hai chân Hàn Diệc, tinh dịch từ trong hoa huy*t chậm rãi chảy ra cùng với một vài vệt máu, làm tinh dịch trắng đục cũng biến thành màu hồng nhạt.
Y đưa chiếc khăn lên trước mắt để nhìn kỹ hơn, sau đó đưa tay vào hoa huy*t vuốt ve một cách cẩn thận.
Không có vết rách.
Ngay khi đang định kiểm tra kỹ càng, Trần Túc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó bỗng khựng lại. Đôi mắt trầm tĩnh của y chậm rãi nheo lại, ánh mắt băn khoăn nhìn về phía bụng của Hàn Diệc.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.