Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Lúc Trần Minh trở về thì thấy Trần Túc đang rút một ống máu của Hàn Diệc, hắn ngạc nhiên một lúc và hỏi: "Sao lại lấy máu thế?"
Trần Túc liếc nhìn hắn mà không nói gì, nhưng ý nghĩa sâu xa không thể giải thích được trong mắt y khiến Trần Minh đột nhiên sững sờ.
"Anh đang làm gì vậy…" Hắn lầm bầm, mở nước trong phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ rồi chuẩn bị đi ngủ.
Trần Túc mặc quần áo vào, lấy ống máu và chuẩn bị ra ngoài.
"Anh đi đâu muộn thế, mai gửi đi xét nghiệm không được à?" Hắn vừa ngáp vừa đưa tay xoa khuôn mặt đỏ bừng của Hàn Diệc.
"Lát nữa anh về."
Trần Túc vừa xỏ giày vừa ngẩng đầu nhìn hắn thật sâu, "Anh nhắc nhở em đêm nay đừng chạm vào cậu ấy."
Trần Minh không vui nhíu mày, "Tại sao?"
"Anh về sẽ nói cho em biết." Trần Túc không giải thích với hắn.
Với vẻ mặt u ám, Trần Minh đưa tay vào trong chăn chạm vào vùng ẩm ướt giữa hai chân của Hàn Diệc. Hắn nhướng mày kêu lên: "Được lắm, anh ** đã đời rồi còn không cho em chạm vào!"
Trần Túc khẽ liếc hắn một cái, lạnh giọng nói: "Anh nói lại một lần nữa, chờ anh về."
Trần Minh tức giận véo khuôn mặt đang ngủ của Hàn Diệc và không đáp lại, lúc này Trần Túc mới yên tâm rời đi. Còn Hàn Diệc thì vẫn đang say giấc nồng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Sáng sớm Hàn Diệc uể oải mở mắt dưới ánh nắng ấm áp, giữa hai chân ướt át khiến cậu nhanh chóng đỏ mặt. Cậu cẩn thận kẹp chân ngồi dậy khỏi giường, trong ký túc xá không có ai nhưng có thêm tiếng nước từ phòng tắm truyền ra. Cậu lặng lẽ mở cửa nhìn thấy Trần Minh đang rửa mặt, dựa vào cửa nói nhỏ: "Tôi muốn đi vệ sinh..."
Trần Minh nhìn chằm chằm cậu hồi lâu sau đó mỉm cười súc miệng, súc miệng xong mới nhường không gian cho cậu. Hàn Diệc suy nghĩ một lúc, mới mím môi đóng cửa phòng tắm dưới ánh nhìn chằm chằm của Trần Minh.
Cậu đỏ mặt lau đi phần thân dưới dính nhớp, nhìn chiếc bụng hơi tròn nên khó hiểu đưa tay sờ sờ.
Chẳng lẽ gần đây ăn quá nhiều nên tăng cân?
Hàn Diệc ngơ ngác suy nghĩ một chút, sau đó đành phải đi mở cửa vì bị tiếng gõ cửa thúc giục. Trần Minh tỏ vẻ bất mãn nói: "Từ giờ trở đi không được phép đóng cửa nhà vệ sinh."
Hàn Diệc cụp mắt xuống không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đi rửa mặt. Khi đang đánh răng, lông mày của cậu nhíu lại dữ dội vì cổ họng bỗng trào lên từng đợt buồn nôn.
Cậu dựa vào bồn rửa mặt nôn khan, miệng đầy bọt kem đánh răng càng khiến cậu trông chật vật hơn. Sau khi hoàn hồn lại, cậu nhìn thấy Trần Minh đang đứng dựa vào cửa nheo mắt nhìn cậu với nụ cười quái dị trên môi.
Hàn Diệc bị nụ cười của hắn dọa sợ, đầu ngón tay vặn vẹo và tim đập thình thịch, sau đó động tác rửa mặt cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Cậu vội vã đi lướt qua Trần Minh sau khi rửa mặt bỗng bất ngờ bị hắn áp sát vào tường, hơi thở của người đàn ông phả vào tai cậu rồi hắn cười khẽ hỏi: "Có khó chịu không?"
Hàn Diệc sợ hãi ngước nhìn hắn, mím môi gật đầu."Em muốn ăn mận chua không?"
Ngay khi Trần Minh vừa dứt lời thì miệng Hàn Diệc cũng tự động chảy nước miếng, cậu nuốt xuống, mong ngóng nhìn Trần Minh rồi gật đầu.
Trần Minh mỉm cười càng sâu, ôm eo cậu xoa xoa rồi nhéo cặp mông vểnh mấy lần mới chịu buông ra.
"Đi ăn sáng trước đi, ăn xong tôi mua mận chua cho em."
Sau đấy, Hàn Diệc đã đạt được nguyện vọng của mình là ăn mận chua. Cả một túi lớn đặt ở cạnh giường, cậu ăn nhiều đến mỗi trên má phồng lên thành một chiếc bánh nhỏ.
Hai anh em vốn dĩ rất bận rộn sau khi khai giảng bỗng trở nên rảnh rỗi đến bất ngờ, họ thường xuyên ở trong ký túc xá cả ngày và dù có bận rộn cỡ nào vẫn sẽ có một người ở bên cạnh cậu.
Là ở bên cạnh, một kiểu ở chung thuần khiết và không có việc tùy ý đè cậu ra làm tình.
Có đôi khi tắm rửa cho Hàn Diệc làm dương v*t dưới háng cương cứng thành một túp lều lớn, nhưng bọn họ chỉ đè Hàn Diệc vào tường rồi cọ xát giữa hai chân của cậu chứ chưa từng thật sự tiến vào.
Hàn Diệc dần cảm nhận được sự nguy hiểm từ những thay đổi bất thường này, nhưng bộ não nhỏ bé chậm chạp của cậu nhanh chóng bỏ qua những cảm giác kỳ lạ. Có lần cậu thức dậy lúc nửa đêm để đi vệ sinh đã vô tình nhìn thấy Trần Minh trốn trong phòng tắm, hắn đang dùng tay để giải tỏa ham muốn.
Hàn Diệc cảm thấy bối rối xen lẫn khó hiểu.
Trần Minh chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi, muốn làm thì kéo chân của cậu ra rồi không chút do dự xông vào, nào có chuyện trốn vào đây thủ dâm một mình chứ?
Cảnh tượng này khiến Hàn Diệc cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.
Nhưng thời gian dài bị giam cầm khiến cậu có chút ngốc nghếch, không hiểu nổi càng không muốn suy nghĩ sâu xa, huống chi không bị hai người kia đè lên giường đã làm cậu mãn nguyện lắm rồi.
Sau này cậu mới phát hiện ra còn quá sớm để thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày sau, Trần Minh rốt cuộc nhịn không được nữa mua một đống chất bôi trơn ném lên người Hàn Diệc, hắn mỉm cười và phóng đãng nhìn cậu, "Nào bé dâm, chọn cái em thích đi."
Hàn Diệc nhìn chất bôi trơn vương vãi trên giường mà hoảng sợ trốn đi.
Trần Minh nắm cổ chân kéo cậu ra, cười nói: "Đừng trốn, đêm nay tôi chơi cúc huyệt của em, vui không?"
Hàn Diệc sửng sốt.
Họ muốn chơi cúc huyệt...
Không, không, đó không phải là nơi có thể làm tình, sao có thể đút vào chứ?
Hơn nữa...
Nhớ đến nỗi đau khó quên khi hai anh em lần đầu tiên xâm phạm hoa huy*t vẫn làm cậu run rẩy, nếu cúc huyệt bị bọn họ làm cùng một lúc… Hàn Diệc hoảng sợ lắc đầu, xấu hổ nghĩ thôi hay là làm hoa huy*t phía trước vì ít nhất vẫn có thể ăn hết dương v*t của họ, cậu cũng bớt đau đớn hơn.
Vì vậy cậu đè nén cơn xấu hổ kéo tay Trần Minh, nhỏ giọng cầu xin: "Tôi cho làm phía trước, cho anh... đừng làm phía sau được không..."
Cậu đáng thương nhìn Trần Minh bằng đôi mắt long lanh ánh nước, có thể tự nguyện nói ra câu nói này đã là cực hạn nhưng thực tế cậu cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác để ngăn cản Trần Minh thèm muốn cúc huyệt của mình.
Trần Minh lại dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu, sờ sờ mặt của cậu rồi tiếc nuối nói: "Nếu như em đã như vậy thì đêm nay đừng mong khép được chân, nhưng hôm nay..."
Hàn Diệc thấp thỏm nhìn hắn chằm chằm, thấy Trần Túc càng cười ác liệt hơn: "Hôm nay đừng nghĩ nữa, ngoan ngoãn chu mông ra để tôi *** cúc huyệt nhỏ của em."
Hàn Diệc đẩy tay hắn ra rồi không ngừng lắc đầu, giọng nói như có chút nức nở: "Hic… Không, không được..."
Trần Minh nhéo mặt cậu và cười nói, "Sao lại không, giống như huyệt dâm không *** thì làm sao biết dâm cỡ nào, nước dâm chảy ra lênh láng đó?"
Hàn Diệc thở hổn hển, hét lên và trốn vào một góc lắc đầu điên cuồng.
Cậu hận chính mình quá nhu nhược, cũng hận người đàn ông trước mắt luôn dễ dàng quyết định vận mệnh của cậu. Sống một cuộc sống chỉ có thể bị người khác kiểm soát quả thực quá khó khăn, khoảng thời gian yên bình vừa qua cũng chỉ là ảo tưởng, lần đầu tiên Hàn Diệc cảm thấy mình thực sự không thể cầm cự được nữa.
Rõ ràng cậu không làm chuyện gì xấu, tại sao hai người này lại không buông tha cho cậu?
Trong khi cậu đang khóc thảm thiết, Trần Túc vừa bước vào đã thấy cảnh này nên lập tức cau mày, "Sao lại khóc?"
Trần Minh thả tay ra, "Em nói hôm nay muốn *** cúc huyệt nên cậu ấy sợ tới mức phát khóc."
Trần Túc giữ im lặng một lúc rồi nói với Hàn Diệc: "Mở rộng đúng chỗ sẽ không bị đau nhiều."
Hàn Diệc càng khóc dữ dội hơn, "Hức... Tôi không muốn, đừng... Dùng phía trước không được sao..."
Trần Minh không kiên nhẫn lên tiếng đe dọa: "Nếu còn khóc nữa thì tôi sẽ *** từ trước ra sau, *** hai cái huyệt của em cho đến khi chúng không thể khép lại được!"
Hàn Diệc giật mình, cầm chiếc gối trong tay ném về phía Trần Minh.
Trần Minh đỡ lấy, tàn nhẫn nhìn cậu cười: "Em thật to gan, biết đánh trả sao? Xem tôi dạy dỗ em thế nào... "
Cuối cùng Hàn Diệc vẫn bị Trần Minh trói vào đầu giường, vì tư thế nên cậu chỉ có thể nằm sấp trên giường với eo hạ xuống và mông nhô cao.
Gần đây cậu rất nghe lời nên rất lâu rồi bọn họ không trói cậu lại, lần này đột nhiên lại bị trói khiến Hàn Diệc cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cậu nằm đó toàn thân run rẩy, cặp mông trắng nõn đung đưa trước mắt Trần Minh, cúc huyệt giữa hai cánh mông không ngừng đóng mở vì căng thẳng.
Trần Minh mỉm cười đưa bàn tay to xoa bóp cặp mông tròn trịa, vạch hai cánh mông để lộ cúc huyệt nhỏ nhắn non mềm đang co rút lại. Hắn liếm môi rồi dùng ngón tay mạnh mẽ xoa nắn cúc huyệt.
"Á!"
Hàn Diệc bật dậy, cố gắng chạy về phía trước nhưng lại rơi vào vòng tay của Trần Túc.
Trần Túc dang rộng hai chân, đỡ đầu cậu xuống gần dương v*t khổng lồ vốn đã cương cứng. Cách một lớp quần nhưng Hàn Diệc vẫn có thể cảm nhận được sức nóng bỏng tột độ từ thứ đó.
"Ha... đừng..."
Hai tay cậu bị trói cố định ở hai bên thành giường bằng dây lụa trơn, mặc dù bị trói nhưng sẽ không làm Hàn Diệc bị thương.
Mông của cậu vẫn bị Trần Minh giữ chặt và xoa bóp kịch liệt, thỉnh thoảng lại bị hắn banh hai cánh mông ra rồi lại ép sát vào. Hàn Diệc bị xoa đến toàn thân run rẩy, cắn môi với đôi mắt rưng rưng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Trần Túc trước mặt, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Trần Túc sờ mặt của cậu, mơn trớn mái tóc hơi dài bên tai rồi thản nhiên nói: "Lần này chỉ để Trần Minh làm cúc huyệt của em, không làm cùng nhau."
Hàn Diệc biết mình không thể trốn thoát nên chỉ biết khóc thút thít.
Vòng eo bị Trần Minh ấn xuống, Hàn Diệc xấu hổ khi bị buộc phải nâng mông lên cao hơn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào đũng quần của Trần Túc, trong mũi tràn ngập mùi hương tanh nồng từ dương v*t của người đàn ông.
Phía dưới phơi bày trần trụi trong không khí lạnh, một ngón tay đút vào trong hoa huy*t run rẩy rồi nhanh chóng thọc vào rút ra, bên trong hoa huy*t thèm khát liếm mút ngón tay liên hồi.
Hàn Diệc khẽ rên một tiếng, mặt dần đỏ bừng.
"Ưm... Ưm..."
Hơi thở ấm áp phả vào giữa đũng quần làm Trần Túc cảm thấy dương v*t cương hơn rất nhiều, dương v*t bị bó trong quần vô cùng khó chịu nên y trực tiếp giải phóng nó ra ngoài, cầm quy đầu vỗ nhẹ vào mặt cậu, "Liếm đi."
Hàn Diệc sợ hãi nhắm mắt lại nhưng vẫn mũi ngửi thấy mùi tinh dịch nồng nặc, cậu tủi thân vươn đầu lưỡi ra dưới sự thúc giục thầm lặng của Trần Túc. Một năm nay cậu đã liếm dương v*t này không biết bao nhiêu lần, hai người luôn biết cách tận dụng triệt để miệng trên lẫn miệng dưới của cậu.
Mà bây giờ, họ sẽ khai phá thêm một cái miệng khác trong cơ thể cậu. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra mà Hàn Diệc rùng mình siết chặt thân thể, đột nhiên kẹp chặt luôn ngón tay vẫn đang ra vào trong cơ thể mình.
Trần Minh nhướng mày, cười to nói: "Xem huyệt dâm bị dạy dỗ ngoan chưa này, thật biết cách siết."
Hôm nay hắn dường như không có hứng thú với hoa huy*t nhiều nước dâm đãng, hắn trêu đùa cơ thể Hàn Diệc ướt át đến nỗi vòng eo mềm mại không chịu nổi và bắp đùi run bần bật.
Trần Minh liếc nhìn Trần Túc, người nọ cũng đang lặng lẽ nhìn mình.
Trần Túc giữ mặt Hàn Diệc để cậu ngoan ngoãn ngậm dương v*t vào miệng, tinh dịch trộn với nước bọt làm ướt đẫm dương v*t trong khi cậu thút thít liếm láp.
Trần Túc nhìn Trần Minh và nhẹ nhàng nói: "Đừng vào quá sâu, di chuyển từ từ."
Trần Minh nhướng mày nhưng cũng hiểu lời nói của y. Hắn lấy một loại bôi trơn có vị dâu tây, rồi mỉm cười vỗ vào mông Hàn Diệc: "Dùng vị dâu tây em thích nhất đó, bé dâm."
Nói xong hắn đổ lọ bôi trơn vào cúc huyệt nhỏ hẹp đang co rút lại, giữa hai mông đột nhiên cảm thấy ươn ướt làm Hàn Diệc không nhịn được rên rỉ nhả ra dương v*t trong miệng.
"Ư..."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.