Nhìn thấy Thịnh Diễn Chi như vậy, Lâm Cẩn cũng không tức giận nổi, bất đắc dĩ nói: "Không phải tôi muốn chia tay với anh...... Được rồi, tôi không đi, anh đừng dùng sức, miệng vết thương đều nứt ra hết rồi."
Lâm Cẩn ấn nút bên cạnh giường gọi hộ lí tới kiểm tra vết thương cho Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi hơi thở gấp, mắt đen thẳng tắp nhìn Lâm Cẩn: "Em không được gạt tôi!"
Lâm Cẩn vừa tức vừa buồn cười: "Tôi đã lừa gạt anh bao giờ chưa? Nhưng anh thì gạt tôi không ít đâu."
Thịnh Diễn Chi thân thể cao lớn, thể trạng cường kiện, Lâm Cẩn cơ hồ phải dùng hết sức lực mới đỡ hắn lên được giường bệnh.
Nhìn đến vết thương ở bụng đã thấm máu, Lâm Cẩn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: "Tôi tức giận, không phải vì chuyện anh lừa tôi, tôi giận vì anh tự tổn thương thân thể mình. Ngay cả thân thể mình còn không yêu quý, thì anh dựa vào cái gì mà nói yêu tôi, chẳng lẽ anh muốn tôi lại khổ sở vì anh nữa sao?"
Thịnh Diễn Chi có chút sửng sốt, lộ ra biểu tình khó tin, tựa hồ không thể tin được Lâm Cẩn tức giận là vì suy nghĩ cho thân thể của hắn.
Giây tiếp theo, hắn lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên, vươn cánh tay không bị thương ra ôm chặt Lâm Cẩn: "Được, tôi đáp ứng em, về sau nhất định sẽ thật yêu quý thân thể. Em đừng tức giận nữa được không?"
"Làm được đi rồi hẳn nói." Lâm Cẩn cố ý xụ mặt, "Mau buông tay, miệng vết thương còn chưa có khép lại được."
Thịnh Diễn Chi lúc này mới không đành lòng buông Lâm Cẩn ra.
Chỉ chốc lát sau, hộ lí đã tới kiểm tra vết thương cho Thịnh Diễn Chi, mở băng gạc ra nhìn, miệng vết thương mới vừa khâu lại không bao lâu quả nhiên đã nứt ra, máu không ngừng thấm ra bên ngoài.
Lâm Cẩn nhìn đến vô cùng khẩn trương.
Thịnh Diễn Chi thấy cậu nhíu mày, môi mím chặt, đôi mắt còn có chút hồng thì không khỏi mừng thầm.
Hắn thích nhìn thấy bộ dáng Lâm Cẩn quan tâm đến mình.
Lúc trước Lâm Cẩn lạnh nhạt, làm lơ hắn, còn nói cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa, Thịnh Diễn Chi lúc đó mới cảm nhận được cái gì gọi là tâm như dao cắt!
Bất quá cũng chẳng trách được ai, là hắn đã làm quá nhiều chuyện tổn thương Lâm Cẩn, làm Lâm Cẩn hết lần này đến lần khác thương tâm.
Chỉ cần Lâm Cẩn có thể tiếp nhận hắn, đừng nói để người đàn ông kia chém ba nhát, cho dù có chém thêm ba nhát nữa, hắn cũng vui vẻ chịu đựng!
Hộ lí khâu lại vết thương cho hắn, dặn dò hắn phải chú ý một chút, không được dùng lực phần bụng.
"Được, tôi sẽ chú ý." Thịnh Diễn Chi liên tục gật đầu, tỏ vẻ bản thân rất yêu quý thân thể, để tránh lại chọc cho Lâm Cẩn tức giận.
Hộ lí đi rồi, Lâm Cẩn một lần nữa ngồi xuống bên người Thịnh Diễn Chi, biểu tình muốn nói lại thôi.
Thịnh Diễn Chi chủ động mở miệng: "Em có chuyện muốn hỏi tôi?"
Lâm Cẩn ừ một tiếng.
Thịnh Diễn Chi thản nhiên: "Em muốn hỏi gì liền hỏi, ngoại trừ chuyện cơ mật thương nghiệp, những chuyện còn lại tôi chắc chắn sẽ không lừa gạt em."
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Cẩn liền dứt khoát hỏi: "Người đàn ông điên cầm dao chém anh, có phải do anh an bài hay không?"
Thịnh Diễn Chi cười thành tiếng, cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp sung sướng: "Thì ra em đang rối rắm chuyện này, em tại sao lại......."
Hắn nhịn không được nhéo nhéo mặt Lâm Cẩn, Lâm Cẩn có chút buồn bực: "Anh mau trả lời tôi!"
Thịnh Diễn Chi buồn cười nói: "Đương nhiên không phải, tôi còn chưa đến mức biến thi như vậy. Thế nào, ở trong lòng em, tôi là người như vậy sao?"
Lâm Cẩn hừ nhẹ một tiếng: "Anh không phải biến thi, anh là kẻ điên."
Vì làm cho cậu mềm lòng, thế nhưng lại dám cố ý để người đàn ông kia chém mình bị thương, còn bị thương nghiêm trọng như vậy, ngay cả mạng cũng không quan tâm, quả thực so với người điên kia còn điên hơn!
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng Thịnh Diễn Chi cả người toàn là máu, Lâm Cẩn liền nhịn không được hoảng loạn một lúc.
Thịnh Diễn Chi thở dài một hơi, giơ tay ra phía sau đè gáy Lâm Cẩn qua dán lên trán mình: "Tôi vốn rất bình thường, là bị em tra tấn đến điên rồi."
Lâm Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn: "Liên quan gì tới tôi, rõ ràng là anh tự nổi điên."
"Tôi là bị em bức điên. Thời điểm thành phố X phát sinh động đất, tôi gần như phát điên đào bới khắp nơi tìm em, tìm mấy ngày mấy đêm đều không tìm thấy em. Bọn họ đều nói nếu vượt qua giờ mà vẫn không tìm được người, khả năng còn sống là cực kỳ nhỏ bé, lúc ấy tôi đã thật sự điên rồi."
"Thật vất vả mới biết được em đã được cứu, kết quả em lại hôn mê bất tỉnh, vô luận tôi nói cái gì, em đều không có phản ứng. Tôi thật sự rất sợ hãi, sợ em không chịu tỉnh lại, sợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy........."
Nói tới đây, Thịnh Diễn Chi dừng một chút, thanh âm có chút khàn khàn.
Mà trong lòng Lâm Cẩn cũng không quá dễ chịu, vuốt nhẹ mặt Thịnh Diễn Chi: "Anh xem, không phải tôi đã tỉnh lại rồi sao, còn hồi phục rất tốt."
"Nhưng em đối với tôi rất lãnh đạm." Thịnh Diễn Chi nâng mặt Lâm Cẩn lên, mắt đen thâm thúy hơi tức giận trừng Lâm Cẩn, giống như cậu đã làm chuyện gì đó thương thiên hại lí.
Lâm Cẩn buồn bực nói: "Bởi vì tôi mất trí nhớ. Tôi chỉ nhớ rõ chuyện anh ép tôi dùng dao rạch mặt, còn rất ghét bỏ tôi, tôi đương nhiên không có khả năng nặn ra vẻ mặt tươi cười chào đón anh."
Thần sắc Thịnh Diễn Chi cứng đờ, trên mặt lập tức hiện lên sự hối hận cùng vài phần tự trách.
Một lát sau, hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Cẩn: "Về sau sẽ không như vậy nữa. Tôi thề, về sau tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em!"
Lâm Cẩn không khỏi nhếch khóe môi: "Đây chính là anh nói. Nếu còn làm không được, cho dù anh có có tự chém bản thân một ngàn lần, tôi cũng không cần anh nữa!"
Câu cuối cùng kia cậu nói vô cùng kiên quyết, tâm Thịnh Diễn Chi hơi căng thẳng, cánh tay không bị thương càng thêm dùng sức ôm chặt Lâm Cẩn: "Tôi nói được thì sẽ làm được!"
Lâm Cẩn vỗ vỗ cánh tay hắn: "Anh muốn siết chết tôi hả?"
Thịnh Diễn Chi lúc này mới buông tay, đôi mắt lại vẫn cứ nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, giống như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Lâm Cẩn bị hắn nhìn đến nóng mặt, cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhịn không được che mắt hắn lại: "Không được nhìn tôi nữa."
Thịnh Diễn Chi hợp tình hợp lí nói: "Em quá đẹp, tôi không khống chế được."
Lâm Cẩn: "......"
Thịnh Diễn Chi lấy tay cậu ra: "Em còn vấn đề nào khác muốn hỏi nữa không? Đừng có hiện tại giữ trong lòng không nói, về sau lại tính sổ lên đầu tôi. Em cứ nói ra hết, muốn đánh muốn mắng gì cũng được, nhưng không thể lạnh nhạt tôi."
Hắn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Lâm Cẩn không phản ứng lại mình, loại cảm giác này đã thử qua một lần, giống như dùng dao cứa từng vết lên tim.
Tuy rằng không chết được, nhưng khó chịu âm ỉ, có thể đem người ta bức điên!
Lâm Cẩn cũng là bất đắc dĩ.
Kỳ thật cậu cũng không muốn dùng phương thức này để đối đãi với Thịnh Diễn Chi, nhưng cậu không có biện pháp, lời cậu nói Thịnh Diễn Chi lại không nghe, còn có thể làm gì đây, đành phải áp dụng cách này để hắn bỏ cuộc.
Lâm Cẩn nhìn Thịnh Diễn Chi: "Anh lấy cả tính mạng của mình ra đánh cược, không sợ thua cuộc sao?"
Thịnh Diễn Chi lắc đầu: "Trên đời này không gì là miễn phí cả, nếu tôi muốn được em tiếp nhận, thì tất nhiên phải trả một cái giá thích hợp. Lúc bị người đàn ông kia chém một nhát vào người, tôi đã nghĩ, muốn để em đau lòng tôi, cả đời đều phải nhớ kĩ tôi!"
Cho nên lúc sau hắn cố ý bị chém thêm hai nhát, bao gồm cả nhát dao đâm vào bụng, kỳ thật hắn hoàn toàn đủ sức đá văng người đàn ông kia.
Nhưng hắn không làm.
Hắn cố ý cong lưng, làm bộ mất đi sức chống cự, bởi vì hắn đủ tự tin, tuyệt đối sẽ không để người kia chém tới cổ mình.
Chỉ là không dự đoán được Lâm Cẩn sẽ xông tới cứu hắn.
Một khắc đó, Thịnh Diễn Chi liền chắc chắn trong lòng Lâm Cẩn có hắn, đau đớn như vậy cũng đáng giá!
Lâm Cẩn nghe xong thì nhíu chặt chân mày, nhịn không được tức giận: "Vậy anh có từng nghĩ tới, một khi thua, nhẹ thì bị thương, nặng thì ngay cả mạng cũng không còn chưa!"
Thịnh Diễn Chi vội vàng nắm lấy tay cậu: "Sẽ không, mạng tôi rất lớn. Hơn nữa tôi còn chưa có kết hôn với em, làm sao có thể đi tìm chết được, tôi cũng không có ngu ngốc như vậy."
"Ai muốn kết hôn với anh." Mặt Lâm Cẩn lại nóng lên, tim hơi loạn nhịp, trừng mắt nhìn Thịnh Diễn Chi, "Tôi thấy anh chính là một tên cực ngốc mới đúng."
Thịnh Diễn Chi tức khắc không cao hứng, nhưng hắn không cao hứng câu trước: "Tại sao lại không muốn kết hôn với tôi? Có phải trong lòng em còn có người nào khác hay không? Muốn kết hôn với người kia?"
"Tôi không có."
"Tôi không tin! Đừng cho là tôi không biết có bao nhiêu người mơ ước em, lúc trước thời điểm tôi dẫn em ra ngoài, mấy cái tên không có mắt kia thế nhưng lại dám đề nghị tôi chơi cái trò gì mà đổi tình nhân. Ha....."
Nói tới đây, Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan hàn ý.
Mấy tên đưa ra đề nghị cái trò chơi kia, đều bị hắn hung hăng dạy dỗ một phen. Lúc sau hắn lấy lí do Lâm Cẩn không đủ thể diện, không bao giờ mang Lâm Cẩn ra ngoài nữa.
Những việc này Lâm Cẩn cũng không biết.
Hiện tại nghe Thịnh Diễn Chi nhắc tới, cậu bỗng nhiên nhớ tới hình như đúng là có chuyện này, người đàn ông gầy nhom như cây trúc bỗng nhiên tiến đến trước mặt Thịnh Diễn Chi nói muốn chơi trò đổi tình nhân với hắn.
Loại trò chơi ghê tởm này ở trong giới cũng rất thường thấy, tình nhân bị bao dưỡng chẳng khác gì mấy món đồ chơi, có khi còn bị chính kim chủ của mình đưa lên giường người khác để lấy lòng.
Lúc tên đàn ông gầy như cây trúc kia đưa ra đề nghị, mặt mũi Lâm Cẩn lập tức trắng bệch. May mắn Thịnh Diễn Chi không đáp ứng, cậu nhớ rõ lúc đó Thịnh Diễn Chi chỉ lạnh lùng nói một câu: "Tôi không thích dùng đồ người khác đã sử dụng qua."
Đối với Lâm Cẩn mà nói, đó là một đoạn hồi ức rất không vui vẻ.
Giờ phút này ở trong phòng bệnh, Thịnh Diễn Chi nhất thời nhắc tới sự kiện kia, thấy Lâm Cẩn trầm mặc không nói, hắn hơi dừng một chút, cũng cảm thấy có điểm không được tự nhiên.
Nhưng hắn thật sự muốn kết hôn với Lâm Cẩn, liền dỗ dành nói: "Chỉ cần chúng ta kết hôn, người khác sẽ không dám mơ ước em nữa, em cũng có thể giảm bớt phiền não bị người khác làm phiền, đúng không? Lại nói, chúng ta trên giường vô cùng hòa hợp, em đã thích ứng kích cỡ của tôi rồi, người khác khẳng định không thỏa mãn được em......"
"Anh đừng có nói bậy! Tôi...... tôi nào có thích ứng được kích cỡ của anh, anh lớn như vậy, thần tiên cũng thích ứng không được......" Lâm Cẩn vừa xấu hổ vừa giận dữ oán giận.
Nghe được Thịnh Diễn Chi thấp giọng cười một tiếng, cậu mới ý thức được mình vừa mới nói cái gì, tức giận đến mặt đỏ bừng, khuôn mặt thanh tú càng thêm động lòng người.
Thịnh Diễn Chi càng nhìn càng không nhịn được, nghiêng mặt hôn nhẹ lên môi cậu: "Vậy em nỗ lực một chút, nói không chừng lần sau liền thích ứng được."
Lâm Cẩn xấu hổ buồn bực không thôi: "Loại chuyện này thì nỗ lực...... Ưm!"
Hai người thân mật dán vào nhau, không chút kẽ hở, hơn nữa Thịnh Diễn Chi hôn thật sự rất thô bạo, Lâm Cẩn thiếu chút nữa bị hắn hôn đến hít thở không thông.
Lâm Cẩn không thở được muốn buông ra để hít thở một chút, Thịnh Diễn Chi lại đuổi theo không bỏ, không hề có ý định sẽ buông tha cậu.
Qua một hồi lâu, Thịnh Diễn Chi mới không đành lòng buông cậu ra, thì thầm bên tai: "Tôi muốn."
Lâm Cẩn cúi đầu nhìn thoáng qua, cười khẽ một tiếng, cố ý nhắc nhở hắn: "Hộ lí vừa nãy đã dặn không được dùng sức phần bụng."
Thịnh Diễn Chi nhìn bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của cậu, liền cắn răng nói: "Em chờ đó cho tôi!"
Lâm Cẩn "a" một tiếng, nói: "Vết thương này của anh ít nhất phải ba tháng mới có thể khỏi hẳn, tôi còn phải chờ rất lâu đó nha!"
Mặt Thịnh Diễn Chi lập tức đen như đít nồi!