Gần giờ trưa, Lê Hi và Tần Phong mới cùng nhau tới bệnh viện thăm Thịnh Diễn Chi, Lâm Cẩn cũng ở trong phòng bệnh.
Cũng không phải Lâm Cẩn muốn lưu lại, mà là ngày hôm qua sau khi Thịnh Diễn Chi tỉnh lại, vẫn luôn dính cậu, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng cao ngạo ngày xưa, ngược lại giống như một yêu tinh dính người, một hai muốn Lâm Cẩn ở lại dưỡng thương với hắn.
Vốn dĩ Lâm Cẩn đều đã làm xong thủ tục xuất viện, nhưng lại bị Thịnh Diễn Chi một mực quấn lấy, cậu đành phải đáp ứng lưu lại, vì thế phải chuyển sang một phòng bệnh khác lớn hơn.
Lê Hi tiến vào phòng bệnh, Lâm Cẩn liền chú ý đến sắc mặt của cậu không quá đẹp, hai mắt như gấu trúc, thần sắc uể oải không phấn chấn, hoàn toàn ngược lại với thần thái sáng láng của Tần Phong bên cạnh.
Hơn nữa tư thế đi của Lê Hi có chút quái dị, hai bên đùi...... hình như là không khép lại được.
Lâm Cẩn cũng không nghĩ nhiều, cho rằng thân thể Lê Hi không thoải mái, quan tâm nói: "Tôi thấy tư thế đi của anh có chút kỳ lạ, bị thương ở đâu sao?"
"...... Không có." Thần sắc Lê Hi lập tức cứng đờ, đứng ở một bên không dám ngồi xuống, cậu hiện tại không thể ngồi, mông vẫn còn rất đau a.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Lê Hi liền bực bội, nhịn không được nhiều lời một câu: "Bị chó điên cắn!"
Tần Phong đứng bên cạnh nghe vậy thì hơi hơi nhướng mày: "Chó điên?"
Lê Hi cười lạnh, khiêu khích nói: "Đúng vậy! Một con chó vừa xấu vừa điên, tôi đi ở trên đường, đang yên lành tự nhiên chạy tới cắn tôi."
"Cắn vào chân?" Lâm Cẩn hỏi.
"Ừm." Lê Hi đứng không thoải mái, thuận thế dựa vào người Lâm Cẩn, "Tiểu Cẩn, tôi cũng thật thảm a, cậu phải đích thân vào bếp làm món tôm nướng mới an ủi được......"
Lời còn chưa nói xong, Lê Hi bỗng nhiên cảm nhận được cổ hàn ý đánh úp tới, sau lưng một mảnh lạnh toát, cả người gần như phát run.
Giương mắt nhìn qua, Thịnh Diễn Chi đang dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm cậu: "Đứng ra đứng, ngồi ra ngồi, đứng không vững thì ngồi đi!"
Lê Hi ngẩn người, theo tầm mắt hắn nhìn qua cánh tay mình vẫn đang ôm bả vai Lâm Cẩn, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ.
"Anh đúng là keo kiệt." Lê Hi chép miệng buông Lâm Cẩn ra, miễn cưỡng nói, "Em đã nói sẽ không tranh giành Tiểu Cẩn với anh mà. Anh để em dựa cậu ấy một chút......"
"Dựa tường không phải hợp lí hơn sao." Thịnh Diễn Chi không kiên nhẫn đánh gãy lời oán giận của Lê Hi, không hề nể mặt em trai của mình.
Lâm Cẩn có chút xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Lê Hi, anh bị chó cắn như vậy, đã đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chưa? Chỉ sợ con chó đó có bệnh dại, phải kịp thời tiêm vắc-xin phòng bệnh mới được."
Lời này vừa nói ra, trong phòng bệnh liền yên lặng một cách quỷ dị. Không quá vài giây, Lê Hi đột nhiên nhịn không được phát ra một tiếng cười to: "Ha ha ha đúng đúng."
Lâm Cẩn vẻ mặt mộng bức, không hiểu gì mà nhìn Lê Hi. Khóe môi Tần Phong vẫn mang ý cười như cũ, chỉ là cười đến vài phần vặn vẹo.
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi thâm trầm liếc nhìn Tần Phong một cái, nói với Lâm Cẩn: "Lại đây, cách xa bọn họ một chút."
Lâm Cẩn ngồi vào hắn bên người, nhỏ giọng hỏi: "Có phải tôi nói sai cái gì hay không?"
"Không có." Thịnh Diễn Chi nắm lấy tay cậu, nắm đến chặt chẽ, mang theo mười phần chiếm hữu.
"Kia......" Lâm Cẩn nhìn Lê Hi, biểu tình có điểm xấu hổ.
Cậu chỉ khuyên nên đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại thôi mà, có gì buồn cười chứ, thật không hiểu Lê Hi đang cười cái gì.
"Cười đủ chưa?" Tần Phong bỗng nhiên duỗi tay ra nắm gáy Lê Hi, cười âm hiểm.
Lê Hi thật vất vả mới ngừng cười, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại lần nữa cười to, cười đến chảy nưc mắt.
Tần Phong nghiến răng, mỉm cười nói: "Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi."
Nói xong liền túm Lê Hi ra khỏi phòng bệnh.