Dưới bầu trời xanh thẫm tràn ngập nắng vàng, không hiểu sao lại phảng phất một cỗ hơi thở âm lãnh, ngay cả gió cũng trở nên hỗn loạn.
Nâng chiếc gương chứa linh hồn trước ngực, Kanna toàn thân trắng như tuyết buông tha cho cô bé đang bị khống chế, để cô bé vô lực ngã xuống mặt đấy, sau đó hướng về phía pháp sư đã bị hút đi linh hồn kia.
“Soạt… Soạt… Soạt…” Kanna cầm một mảnh ngọc nhỏ mà đen tiến đến gần.
Kanna gắn nó vào miệng vết thương còn chảy máu trên lưng nữ pháp sư. Nháy mắt, miệng viết thương kia nhanh chóng liền lại với tốc độ chóng mặt, cuối cùng lành hẳn, không để lại bất cứ dẫu vết nào.
“Tỉnh lại đi…”
Giọng nói nàng không có chút cảm xúc. Nữ pháp sư vốn đang bất tỉnh lập tức mở to hai mắt thẫn thờ nhìn Kanna, chậm rãi đứng lên.
“Kanna, lễ vật chuẩn bị tốt chứ?”
Trên trời đầy yêu khí, một đám mây đen ì ùng từ trên cao hạ xuống. Một chàng trai tuấn mỹ, tóc đen dài gợn sóng xuất hiện trước mắt các nàng, đôi mắt màu đỏ hài lòng nhìn vu nữ đứng yên một bên.
So với Kikyou, cô gái này dường như rất dễ đối phó….
… … … … … … … … … … … … … ….....
“Ừm?” Mùi vị này…
“Sao vậy Inuyasha?” Dừng xe lại, Kagome hỏi bán yêu có khứu giác nhạy bén đang đột ngột dừng lại.
“Là Naraku! Hắn, ở đằng kia…” Bỏ lại một câu, bán yêu bỏ lại đồng bọn phía sau, chạy như bay về nơi phát ra mùi hương đó.
“Inuyasha…”
Liếc nhau với pháp sư bên cạnh, trừ yêu sư có ý tốt đi đến an ủi thiếu nữ có chút sa sút: “Kagome, chúng ta cũng đi theo thôi. Kiara…”
Yêu thú bị thuần hoá nghe lời biến thành yêu hình, chở đoàn người đuổi theo.
… … … … … … … … … … … … … … …..
“Đến rồi.” Chàng trai xinh đẹp có đôi mắt đỏ như máu đột nhiên ngẩng đầu lên trời tà mị cười.
Hắn vừa dứt lời, giữa bầu trời đột nhiên xuất hiện một ánh sáng trắng, tán dần đi, một bóng người hạ xuống mặt đất.
“A, đây không phải là Sesshoumaru sama sao? Hừ hừ, đã lâu không gặp….”
Nhìn phía hào không ngoài ý muốn đuổi theo mà đến tuyết y nam yêu, Naraku tao nhã mỉm cười.
Nhìn mắt đứng im ở Naraku bên cạnh người thanh lệ nữ tử, lại nhìn nhìn té trên mặt đất tiểu cô nương, Sesshoumaru đưa lưng về phía tới rồi lục sắc tiểu yêu lạnh như băng mệnh lệnh.
“Jaken, đem Rin đến địa phương an toàn.”
“A, là, Sesshoumaru sama!” Còn không kịp lau quệt đầu đầy đại hãn, tiểu yêu lại vội vàng chấp hành khởi nhà mình chủ nhân mệnh lệnh, động tác sạch sẽ lưu loát làm người ta giật mình, đảo mắt liền không thấy hắn lưỡng thân ảnh.
Ân ~ làm thuộc hạ trung thành của Sesshoumaru sama, nó đương nhiên muốn đem mọi việc làm thật tốt. Này cũng không phải là bởi vì bản thân sợ chết, mà là mệnh lệnh, mệnh lệnh!
Liếc mắt nhìn phương hướng bọ họ biến mất, Sesshoumaru di chuyển tầm mắt nhìn về phía chàng trai luôn luôn cười đến có chút ác ý kia.
“Naraku, ngươi là tới nhận lấy cái chết sao?”
“Sesshoumaru sama vẫn lãnh đạm như vậy nha.” Cũng không thèm để ý thái độ lạnh như băng của đối phương, Naraku cười đến càng thêm tùy ý.
“Ta nhưng là vội tới để đưa lễ vật cho ngài…”
Sesshoumaru, đợi xem lát nữa ngươi còn bình tĩnh như vậy được không? Thật muốn xem thử một chút…
“Kanna.”
Kanna luôn im lặng ở phía sau nghe lệnh tiến lại gần, nâng gương khởi động yêu lực. Nữ pháp sư đứng một bên lập tức theo động tác của nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng của tuyết yêu nam y cách đó không xa chăm chú nhìn nàng.
Sesshoumaru đã sớm thấy không bình thường nhưng chuyện này vẫn khiến hai hàng lông mày của hắn nhíu lại.
Đó là một đôi mắt tối đen, không thấy chút ánh sáng của đồng tử, không có sát ý, không có cừu hận, không có cuồng táo, thứ duy nhất có chính là một loại yên tĩnh như bóng đêm.
Bị khống chế sao?
Thu hồi tầm mắt, hắn đem ánh mắt dời về phía chàng trai đang cười quỷ dị.
Bất kể Tiêu Lăng Nguyệt phát sinh biến hoá thế nào, nguyên nhân chắc chắn là Naraku.
“Chết đi, Naraku.” Ngữ khí của Sesshoumaru vẫn bình tĩnh như trước, không chút phập phồng, khởi động yêu lực mạnh mẽ, hắn không chút do dự tấn công về phía Naraku.
Chỉ cần giết hắn, là xong rồi…
Keng — —
Một tia sáng hồng và lam đan vào nhau, tròng mắt vàng của Sesshoumaru khiếp sợ nhìn cô gái đột nhiên che trước mặt Naraku, chặn toàn bộ đòn tấn công của hắn.
Có lẽ, khiếp sợ không chỉ có Sesshoumaru, còn có… Naraku.
Ha ha, đúng vậy không? Trên đời này vẫn còn có người tình nguyện che ở phía trước Naraku ta…
Cho dù là bản thân nàng cũng không ý thức được mình đang làm gì.
Lui về chỗ cũ, nhìn cô gái kia miệng phun ra máu, toàn thân vẫn phòng bị như trước, Sesshoumaru không hiểu sao lại có chút khó chịu. Tuy rằng, trên mặt hắn vẫn không có bất cứ biểu cảm gì như trước.
Thì ra, cảm giác bị lãng quên lại làm hắn khó chịu như vậy!
“Hừ hừ, Sesshoumaru sama, thì ra ngươi cũng có lúc nôn nóng bất an sao? Thật sự là hiếm thấy…” Naraku cười tà mị, tiến lên phía trước một bước, cúi người lau vết máu trên khoé môi của cô gái kia.
Hắn có chút luyến tiếc đem món quà này tặng cho người khác…
“…”
Đối với động tác khiêu khích như vậy của Naraku, Sesshoumaru luôn luôn tự chủ siêu quần lại không đè nén được sự tức giận trong lòng, khuôn mặt đã dần dần biến hoá thành nguyên hình.
Naraku….!
Một sát thủ quý tộc kiêu ngạo như hắn, sao có thể nhẫn nhịn sự khiêu khích như vậy?
“Naraku!”
Đột nhiên, một tiếng thét thình lình vang lên kéo lí trí của Sesshoumaru trở về, khiến cho hắn không vì tức giận mà thất thố.
“Inuyasha?” Hơi hơi nghiêng đầu, nhìn đứa em trai bán yêu của mình cầm Thiết Toai Nha nhằm về phía Naraku, Sesshoumaru nhăn nhăn khuôn mặt đẹp nhưng lại không ngăn cản.
Như mong muốn, bất kể Inuyasha tấn công như thế nào, vị pháp sư đang bị khống chế kia đều che chắn trước mặt Naraku, thay hắn đánh trả. Trường kiếm toả ra ánh sáng hồng kia, hiển nhiên đã không còn thánh khiết như xưa.
Có lẽ, kiếm từ trước đến nay không có thánh khiết hay tà ác. Thánh khiết chỉ tồn tại ở trong tâm của người cầm kiếm mà thôi.
“Đáng chết! Naraku, ngươi đã làm gì nàng?” Bán yêu không dám làm bị thương người vô tội, luống cuống tay chân, cực kì tức giận rống to với Naraku đang cười quỷ dị.
Pháp sư này không phải là đi theo Sesshoumaru sao, sao lại đi bảo vệ Naraku?
“Ha ha, như vậy không phải là rất thú vị sao?” Thản nhiên đứng ở một bên, Naraku cười nhạt nhìn trận chiến càng lúc càng náo nhiệt.
Cho dù không có linh hồn, thân thể này cũng vì có mảnh Ngọc Tứ Hồn mà ngày càng mạnh hơn.
“Inuyasha, sau lưng nàng ta có mảnh Ngọc Tứ Hồn!”
Kagome vừa mới tới đã cảm nhận được cảm giác dao động quen thuộc, ngồi trên lưng Kiara lớn tiếng nhắc nhở bán yêu đang chật vật trên chiến trường.
“Hừm~ Có người đến quấy rầy ư… Kagura, ngươi còn định đứng xem đến bao giờ? Còn không mau đón tiếp bọn họ!”
Xa xa, ngồi trên thuyền lông vũ, trong mắt Kagura xẹt qua một tia tức giận, nhưng lại không thể không nghe theo mệnh lệnh.
Naraku đang nắm giữ trái tim của nàng, nàng không thể trái lời hắn.
Nhưng mà, một ngày nào đó, nhất định một ngày nào đó nàng sẽ trở thành một cơn gió tự do!
Nhìn em trai bán yêu của mình đang lui đi, Sesshoumaru lạnh lùng tiến lên.
“Tránh ra!” Lạnh lùng nói một câu, người đã biến mất.
Nếu đã bị khống chế, vậy để hắn tự mình đánh thức!
Tấn công, đánh trả. Không có chiêu thức rườm ra, mỗi chiêu lại đều trí mạng,
Vì sao trong đôi mắt tối đen kia không có hình ảnh phản chiếu của hắn? Vì sao lại dễ dàng chịu sự khống chế của người khác như vậy?
Tiêu Lăng Nguyệt, dưới bề ngoài kiêu ngạo của ngươi che dấu sự nhu nhược yếu đuối đến mức nào?
Hai mắt vàng ròng nhìn chăm chú vào đôi mắt không chút cảm xúc của đối phương, một cỗ sát khí mãnh liệt bỗng phát ra quanh thân Sesshoumaru, Nanh Quỷ trong tay cũng hung hăng đánh về phía đối phương.
Tỉnh lại đi, Lăng Nguyệt…
Cùng lúc đó, Kagome được Inuyasha bảo vệ giương cung tên, bắn một mũi tên thanh tẩy về phía chiếc gương trong tay Kanna.
Chỉ cần giải thoát cho linh hồn của Lăng Nguyệt sama, như vậy…
Kanna đang khống chế nữ pháp sư cũng không tránh né, nhưng nữ pháp sư đang đánh nhau lập tức vọt tới, không quan tâm có thanh kiếm sắp lia qua cổ mình, vung kiếm chặn mũi tên đang phóng tới kia.
Yên lặng, một vẻ yên lặng chết chóc.
Đối với tình huống bất ngờ này, tất cả mọi người đều sửng sốt. Máu tươi phun ra làm người ta sợ hãi, trên y phục trắng noãn xuất hiện một đoá hoa bằng máu tươi thắm. Nhưng cũng nhanh chóng, vết thương trên cổ của nàng đã khép lại.
Nắm chặt trường kiếm nhuốm máu, Sesshoumaru mím môi, một cơn giận khó có thể nói thành lời nổi lên dưới đáy lòng hắn.
“Nguyệt… Tỉnh lại. Ta không muốn thấy bộ dạng xấu xí này của ngươi…”
Tiếng nói trầm thấp lạnh như băng thốt ra từ trong miệng hắn. Rõ ràng làm một mệnh lệnh nhưng lại không che giấu được vẻ dịu dàng.
Cô gái thanh lệ đối diện với hắn nghe thấy thì hơi run rẩy, nhưng lại không có chút động tĩnh.
“Hừ hừ, Sesshoumaru sama, hôm nay đến đây thôi! Nếu các ngươi cho rằng có thể dùng lời nói cảm hoá cô ta thì tốt nhất nên thôi đi. Nếu không…”
Trong nháy mắt, đôi mắt đỏ như máu của Naraku đảo qua thần sắc bất định của đám người kia một vòng. Trong thân thể trào ra yêu khí, bao quanh tay sai của mình, mang theo mấy người bọn họ bay lên trên không.
Phần lễ vật này để hôm khác tặng đi. Hôm nay có quá nhiều khách không mời…
… … … … … … … … … … … … ….
Bắt đầu điều khiển mây đen mang theo tà khí che khuất mặt trời tiến đến gần.
“A!” Một tiếng kêu kinh hãi phát ra từ miệng của cô bé toàn thân trắng như tuyết.
“Có chuyện gì?” Naraku nghiêng đầu nhìn cô bé vốn ít nói kia.
“Hồn, đang thoát ra…” Cô bé toàn thân trắng như tuyết cầm gương trên tay vô vọng giải thích.
Hồn sao?
Đôi mắt đỏ như máu kia nhíu lại, quả nhiên thấy ánh sáng phản chiếu trên gương có chút bất thường.
“Tấm gương không chứa được linh hồn này, nó quá mức mạnh mẽ…”
Vừa dứt lời, một hồn một phách luồn từ trong gương bay ra, nhập vào thân thể đang không khống chế được kia. Nhưng phần hồn phách còn lại không bay trở về trong thân thể như mọi người dự đoán mà lượn vòng giữa không trung rồi tan biến.
A, tương lại dường như càng lúc càng khó đoán trước…
Lời tác giả: Nếu muốn có chương tiếp thì các vị bằng hữu~~~~
Mau mau để lại dấu chân đi!
Đừng bắt ta một mình tự kỉ như vậy, tịch mịch a… … ….
(nhìn thái độ của mọi người, rồi nhìn lại bản thân mình, đột nhiên cảm thấy cũng có chút tự ti.)