Trên đỉnh núi được kết giới bảo vệ là một toà thành to lớn tĩnh mịch, nơi nơi tràn ngập hơi thở âm thầm. Cho dù ánh nắng có tươi sáng đến đấu, chiếu đến đó lại biến thành mây đen tầng tầng, yêu khí bốc lên tận trời.
Trong một gian phòng trống trải, một chàng trai tuấn mỹ có mái tóc đen nhánh dài hơi gợn sóng lười nhác ngồi trước cửa sổ. Đôi mắt màu máu đỏ rực nhìn chăm chú vào hình ảnh trong chiếc gương trên tay cô bé mặc y phục trắng như tuyết trước mắt.
“Hừ hừ, thú vị thật! Kanna… Một là vu pháp sư cao tại thượng, một là đại yêu quái thuần huyết thời Chiến quốc, thật sự là một tổ hợp thú vị…”
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra nụ cười tà mị. Tựa như một bông hoa anh túc, quyến rũ nhưng lại đầy nguy hiểm.
“…” Mở to đôi mắt không có con ngươi nhìn chăm chăm đôi mắt đỏ rực kia, cô bé kia vẫn như trước không chút biểu cảm.
Nàng biết, đối phương không cần câu trả lời của mình.
Tiêu Lăng Nguyệt…
Sờ sờ ống tay áo trống không không còn một vật, hắn cười càng thêm tà mị. Hàn ý ở đáy mắt cũng càng rõ ràng.
Trái tim của Quỷ Nhện, thân thể của Kagewaki… Hừ hừ, chờ xem, rất nhanh thôi, trên thế gian này sẽ chỉ còn một mình yêu quái ta — — Naraku.
Chỉ cần thu thập hoàn chỉnh các mảnh Ngọc Tứ Hồn…
“Kagura.”
“Hả?” Cô gái yêu diễm cầm quạt thu hồi ánh mắt, quay đầu ngạc nhiên không hiểu nhìn chàng trai mắt màu máu. Cả người không khỏi phòng bị mà đứng dậy.
Đây là nỗi sợ lớn nhất trong tâm trí nàng, người đàn ông khống chế vận mệnh của nàng trong tay.
Naraku, lại muốn làm gì ư?
Nhìn cô gái yêu diễm tách ra từ thân thể hắn, mắt đỏ của Naraku hơi hơi nheo lại, độ cong của khoé môi nhanh chóng kéo lên cao hơn một chút. Dường như vừa lòng với phản ứng của nàng, cũng không so đo việc vừa rồi nàng ta không tập trung.
“Cầm lấy này! Ngươi và Kanna cùng nhau tặng cho Sesshoumaru một món quà đặc biệt đi…”
Vươn tay ra, là một mảnh Ngọc Tứ Hồn bị nhiễm bẩn loé lên ánh sáng màu đen.
Tay nắm chặt cây quạt, Kagura nhận lấy. Cho dù trước đây chưa trực tiếp chạm vào nhưng nàng cũng đã cảm nhận được tà khí vô cùng mạnh mẽ toả ra từ nó.
Đáng tiếc, cho dù có được mảnh Ngọc Tứ Hồn, nàng cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của Naraku. Cũng chính vì lí do này mà hắn mới yên tâm giao nó cho nàng đem đi.
… … … … … … … … … … … … … … …
Một cơn gió thổi đến, mang theo vài chiếc lá xanh thổi qua đỉnh núi.
Tuyết y nam yêu đứng một mình dưới bóng cây hơi cúi đầu, nhìn xuyên qua mái tóc dài của mình vào rừng cây phía sau lưng.
Cái mùi dơ bẩn này…
Nhẹ nhàng nhảy lên, tuyết y nam yêu như một ánh chớp trắng, theo hướng gió thổi đến mà bay vút đi.
“Thật là… Vì sao lại bắt bổn đại gia phải làm cái loại chuyện này?” Tiểu yêu màu xanh ôm một đống hoa quả rừng bất mãn nói thầm, “Này! Người đàn bà này, nhanh nhanh lên một chút! Sesshoumaru sama đang chờ…”
“Thật là một con ếch không kiên nhẫn!”
Cô gái mặc y phục pháp sư thanh lệ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người, cầm một quả dại mới hái ném về phía sau tiểu yêu: “Bắt lấy!”
“A! Chờ một chút, chờ chút…” Không kịp chỉ trích việc đối phương xưng gọi mình là ếch, tiểu yêu luống cuống tay chân đón quả dại đang bay tới.
“Hô — — Cuối cùng cũng bắt được! Bổn đại gia lợi hại chứ?”
“Vâng! Là Jaken sama lợi hại nhất!” Như thể đang dỗ trẻ con, nàng tủm tỉm cười khen ngợi tiểu yêu đang có chút đắc ý. Không thể không nói, bộ dạng khi bắt được quả dại của nó cực kì vui vẻ.
“À phải rồi! Rin đâu?” Phủi bùn đất trên người, nàng mới phát hiện ra không có bóng người nhỏ nhắn quen thuộc. Không phải vừa nãy còn đang hái hoa dại sao?
“À~ Vừa rồi hình như con bé nói là đi lên núi. Con bé Rin đó, lúc nào cũng chạy loạn…” Cẩn thận hứng quả dại sắp rơi, tiểu yêu vô tình trả lời. Dù sao cũng không phải là lần đầu, Rin đó vẫn luôn về đúng giờ.
“A — — Lăng Nguyệt neechan, cứu mạng!!!” Tiếng kêu cứu thê lương từ xa truyền đến, một con yêu quái thân rắn mình người phóng về phía cô bé đang chạy đến chỗ nàng.
“Yêu… Yêu quái…” Nhìn thấy yêu quái lớn như vậy, tiểu yêu ném quả dại trong tay xuống, nhanh chóng trốn sang một bên. Nhìn thấy yêu quái mạnh hơn mình rất nhiều, tiểu yêu quên luôn mình cũng là một yêu quái.
Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Lăng Nguyệt biến sắc, bước nhanh về phía trước, rút trường kiếm sau lưng ra. Nàng chém một nhát mang theo linh lực mạnh mẽ, chặt đứt một cánh tay của yêu xà, đồng thời cũng làm chậm nó lại.
“Rin, mau nấp sau lưng ta!”
Thừa dịp yêu xà bị đau mà rít gào, nàng che chắn phía trước cho cô bé đang hoảng sợ, bắt đầu chăm chú theo dõi từng chuyển động của yêu quái, chờ đợt tấn công thứ hai của nó.
Nhưng mà, ngay khi nàng điều động linh lực chuẩn bị nghênh chiến, một thanh chuỷ thủ sắc bén cũng đâm xuyên qua sau lưng nàng.
Con yêu xà to lớn tan biến thành tro bụi, mà thân thể yếu đuối mỏng manh của nàng cũng không chịu được mà ngã về phía trước.
“Ngươi…”
Vẻ mặt khiếp sợ, nàng cố gắng quay đầu lại, nhìn bàn tay cô bé đang cầm thanh chuỷ thủ nhuốm máu.
Bị khống chế sao?
Đôi mắt màu đen của cô bé kia rõ ràng không có một tia tình cảm của con người.
A, là vậy sao…
Chật vật trên bùn đất trong rừng, nàng tự cười giễu, khoé miệng rỉ ra một chút tơ máu.
Thế nhưng mãi đến bây giờ mới phát hiện kẻ thù thực sự của mình tồn tại… Quả nhiên, là vì gần đây quá mức an nhàn nên mất cảnh giác sao?
“Kanna?”
Nhìn cô bé toàn thân màu trắng không biết xuất hiện phía sau lưng từ khi nào, Tiêu Lăng Nguyệt thở nhẹ ra.
“Linh hồn, hãy cho ta linh hồn của ngươi đi…” Không vì đối phương gọi tên mình mà cảm thấy kinh ngạc, Kanna khởi động yêu lực, bắt đầu hút đi linh hồn của nàng.
Đúng vậy sao? Sau khi nàng bị thương nặng thì hút linh hồn của nàng? Naraku, kế hay lắm…
Trước khi chìm vào bóng đen một giây, không biết vì sao trong đầu nàng lại hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ.
Sesshoumaru…
… … … … … … … … … …...
“Vù… Vù… Vù…”
Giữa gió lớn, nam yêu tuấn mỹ sắc bén nhìn nữ yêu cười tà mị trước mặt mình, lạnh lùng nói.
“Sứ giả của gió, Kagura?”
“Phải rồi!” Nheo nheo ánh mắt màu đỏ, nữ yêu kia làm như cực kì kinh ngạc kêu ra tiếng, “Sesshoumaru còn nhớ tên ta ư… Thật sự là một vinh hạnh!”
Vậy mà nàng còn cho rằng nam yêu cao ngạo kia khinh thường nhớ tên nàng trong đầu…
Không để ý việc nàng đang trêu đùa mình, Sesshoumaru vẫn lạnh lùng như ban đầu, ánh mắt vàng vô tự lãnh đạm nhìn nàng, từ trong ra ngoài đều toả ra vẻ quý tộc cao ngạo tự uy cao ngạo.
“Naraku đang ở kia?” Cái tên đê hèn đó lại trong bóng tối chuẩn bị làm gì sao?
“Naraku?” Nàng nhìn tuyết y nam yêu cười rộ lên, mở chiếc quạt ra che mặt cười, “Ha ha, so với Naraku thì, Sesshoumaru, bây giờ ngươi hẳn là càng nên quan tâm vị pháp sư kia đi! Nói không chừng hiện tại nàng ta đã…”
Nàng còn chưa nói hết lời, nhưng hàm ý ẩn trong đó đã khiến Sesshoumaru nhíu mày lại.
Lần này lại có ý đồ gì?
“Sesshoumaru sama, Sesshoumaru sama, không xong rồi ~~~” Một tiếng gào sắc nhọn xa xa truyền đến, mang theo sự sốt ruột vô cùng.
Nhìn tiểu yêu màu xanh chạy về phía mình, Sesshoumaru càng nhíu mày chặt hơn.
Mùi máu…
“Sesshoumaru sama, Lăng Nguyệt, Lăng Nguyệt bị tay sai của Naraku…” Còn chưa nói hết câu, tuyết y nam yêu đã sớm hoá thành tia sáng vọt đi mất.
Tiểu yêu mới chạy một nửa quãng đường ngẩn người, ánh mắt quét về phía nữ yêu cũng đang ngẩn ngơ. Tiểu yêu vốn có kinh nghiệm phong phú lập tức xoay người, cầm theo gậy đầu người, chạy về phía chủ nhân nhà mình bay đi.
“Đợi tôi với, Sesshoumaru sama ~~~~”
Ừm ~~ Sesshoumaru, ngươi cũng để ý đến pháp sư kia như vậy sao?
Có chút ghen tị đi…
Rút chiếc lông vũ trên đầu xuống, Kagura cũng bay theo hướng đó.
Lời tác giả: Mọi người, ta đã trở lại ~~~~~~~~
Mọi người mau chạy ra đón, ra đón đi a! Ha ha ha…..