Nhờ công chép kinh thư, Như Ca được hai vị cao tăng Pháp Nguyên Tự tiếp đón long trọng. Chẳng những được chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân cung kính mời vào hội trường, mà còn được hai người sắp xếp ngồi ở chỗ dành cho khách quý. Tình cảnh lúc đi vào hội trường, thật có thể nói là vạn người nhìn theo.
Đám người Liệt thị ngồi ở ghế trên đối diện bệ giảng, xung quanh cực kỳ trống trải, có cử động gì phía dưới đều thấy. Vì vậy đối diện với hai vị cao tăng thỉnh thoảng nở nụ cười thân thiện và bên dưới là vô số tín đồ đang an tĩnh nghe giảng, Như Ca chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh thành thật nghe giảng Đại Tàng Kinh cao thâm.
Sau nửa canh giờ nghe giảng, Như Ca liền cảm thấy có hai tầm mắt nhìn chằm chằm mình đến mức không cách nào bỏ qua được. Lướt khắp hội trường một lần, rất nhanh liền thấy được mấy vị người quen vô cùng không muốn gặp trong một góc.
Thấy đôi mắt nảy lửa của Âu Dương Lâm, nhìn lướt qua nam tử áo trắng đang vẽ tranh gần chỗ Tiểu Huân, Như Ca thật bó tay.
Biết Như Ca muốn dẫn người nhà theo, đại sư Minh Đức cố ý để chỗ dành cho khách quý. Vì Tiêu Dạ Huyền không đến, nên bỏ trống một chỗ. Thấy nam tử đi theo đám người Như Ca, Minh Đức đại sư cũng nhận ra họa sĩ xuất sắc này, bèn nhờ nam tử vẽ một bức toàn cảnh đại hội làm kỷ niệm. Mà chỗ lấy cảnh tốt nhất chính là đây.
Kết quả nam tử áo trắng vui vẻ ngồi vào bên cạnh tiểu Huân. Nhìn phản ứng của Âu Dương Lâm, hiển nhiên là lửa ghen ngất trời.
Giờ dù Như Ca đã không còn sợ hãi vị đại tiểu thư Kim Lăng Hầu phủ Âu Dương Lâm này nữa, nhưng rất ghét phiền phức. Huống chi trừ Âu Dương Lâm còn có Hầu phu nhân Tưởng thị và Âu Dương Thiệu khiến mình buồn nôn cực kỳ kia. Nếu còn ngồi ở đây, sợ rằng tâm tình tốt sẽ tiêu tan mất. Như Ca nhắm mắt làm bộ suy nghĩ, trong lòng thì đang tính toán tìm cơ hội thích hợp ra khỏi hội trường.
Ngồi chán bên cạnh Như Ca, Tiêu Dạ Huân tất nhiên nhận thấy Như Ca khác thường, nhìn đôi mắt lộ ra hận ý của nữ tử áo đỏ và phụ nhân trung niên, con ngươi vốn trong suốt như nước của Tiêu Dạ Huân lẳng lặng gợn lên mấy làn sóng.
Chờ hồi lâu, rốt cuộc đến lúc nghỉ ngơi, Như Ca thở phào nhẹ nhõm, đang định bàn với mẫu thân chuyện rời đi trước, bên tai liền truyền đến tiếng thở dài của Liệt thị.
“Kinh thư dù cao thâm trí tuệ, nhưng người tầm thường như ta chẳng thể nào tĩnh tâm nghe giảng được, ngồi ở đây hơn một canh giờ, mà trong đầu chỉ nhớ mỗi việc xin sâm cho Vân Kiệt.”
Nghe vậy, Như Ca cười nói: “Mẫu thân và Ca nhi đều là tục nhân, mặc dù kinh này do chính tay con viết, nhưng chỉ biết rõ chữ, chứ ý nghĩa cao thâm trong đó con cũng không hiểu nổi”, đang nói Như Ca thấy tiểu Huân bên cạnh cũng một bộ buồn ngủ, cười thầm, xem ra không phải ai cũng thích nghiên cứu kinh thư, ít nhất một hàng này chẳng ai nghe vào cả.
“Theo con, chút nữa sẽ đến phiên các tín đồ trình bày và phân tích kinh thư, không nhanh được đâu. Không bằng thừa dịp này, mẫu thân đến chính điện trước, cầu phúc xin sâm, đóng góp chút tiền nhang đèn, xem như thể hiện tấm lòng, chắc bên Thanh Nhi đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Nghe vậy, Liệt thị gật đầu một cái, lên tiếng: “Như vậy cũng tốt”
Bàn bạc xong, Như Ca và Liệt thị đứng dậy chào hỏi nhà sư đứng bên cạnh, rồi dẫn Tiêu Dạ Huân đến một cửa nhỏ bên hông men theo bậc thang đi xuống.
Mà bên kia, mải vẽ tranh nên nam tử áo trắng chẳng phát hiện bên mình đã không còn ai.
Trong điện Đại Hùng, chật ních người, hoặc đến bái Phật, hoặc xin sâm, hoặc cầu sang năm mưa thuận gió hòa, đoàn người từ đại điện kéo dài ra ngoài hơn thước. Nếu không nhờ Thanh Nhi đã đến sớm sắp xếp, sợ rằng đám người Như Ca và Liệt thị ngay cả bồ đoàn, nhang đèn cũng với không tới.
Dưới tình huống vô cùng chật chội, hai mẹ con thật vất vả cầu phúc cho Vân Kiệt xong, thêm Như Ca tự tay đốt nhang trường thọ cho Tiêu Dạ Huyền và Tiêu Dạ Huân, cuối cùng hai người cơ hồ chân đứng không vững nữa rồi.
Đến lúc xin sâm, vốn Liệt thị muốn tiểu Huân xin một sâm, không ngờ tiểu Huân lắc đầu cự tuyệt. Bất đắc dĩ, Liệt thị đành tự mình ra tay, bất quá cầu cả nửa ngày mà một quẻ sâm cũng không xin được.
Thấy Liệt thị cứ lắc mãi ống sâm, nhưng lần nào cũng không phải một cây cũng không rớt thì là rớt cả đống, liếc nhìn hàng người phía sau, Như Ca tiến lên khuyên: “Mẫu thân, chúng ta xin sâm là vì có điều muốn cầu, nhưng tiểu Huân vừa tuổi, thời điểm trẻ con ngây thơ vô dục vô cầu, không cần thiết lắm đâu”.
Vừa nói Như Ca vừa chỉ hàng ngươi sau lưng đã đợi đến nỗi bực mình, nhỏ giọng nói: “Người đợi nhiều quá, nếu còn chậm trễ nữa, sợ là sẽ bị kêu ca!”
Nghe vậy, động tác trên tay Liệt thị nhanh chóng ngừng lại, nhìn hàng người dài sau lưng mình, vội vàng đứng lên, lui sang một bên, trên mặt hơi đỏ.
Thấy vậy, Như Ca sáng tỏ, mẹ bị nhiều người nhìn, chắc hơi xấu hổ. Bèn bảo Thanh Nhi dẫn tiểu Huân ra ngoài chờ, còn mình và mẹ đi giải sâm.
Lại qua nửa canh giờ, từ chỗ giải sâm trở lại, thấy Liệt thị nở nụ cười, cuối cùng Như Ca hiểu vì sao Liệt thị cố chấp muốn xin sâm cho tiểu Huân. Nói cho cùng vẫn còn chút để ý đến những lời đồn về đôi mắt của tiểu Huân.
Thật may hôm nay mình xin được quẻ sâm tốt nhất, “Có quý nhân phù trợ, hôn nhân hạnh phúc, con cháu đầy đàn”, nếu không sợ rằng tình cảm mấy ngày nay vất cả bồi dưỡng của mẹ với tiểu Huân sẽ bị giảm sút.
Bất quá hiện tại không có vấn đề gì, nhà sư giải sâm nói đây là sâm tốt nhất trong các sâm, giảng đến mức mẹ đầy mặt là cười, không cần mình tốn nước bọt nữa.
Nghĩ thế, Như Ca bèn tính đi đường vòng ra ngoài điện Đại Hùng tìm đám người Thanh Nhi, ngay khi tới sau một núi giả thì nghe được tiếng Tưởng thị, Như Ca dừng bước, kéo mẫu thân trốn sau núi giả.
“Chỉ cần ngươi lấy nữ nhi của ta, hứa đối xử tốt với nó, bản phu nhân đảm bảo nhất định cho ngươi cả đời vinh hoa phú quý, ăn ngon mặc đẹp vô tận, vàng bạc châu báu tùy ngươi chọn!” Ngữ điệu trực tiếp, chuyên quyền, bắt người khác phải làm.
Như Ca xuyên qua lỗ nhỏ trên núi giả nhìn sang hướng truyền tới giọng nói. Liền thấy bên đó có nam tử áo trắng và chắn đường hắn đương nhiên là Kim Lăng Hầu phu nhân Tưởng thị và Âu Dương Lâm, giờ phút này đang vẻ mặt thẹn thùng nhìn nam tử áo trắng.
So với bộ dáng hận không đem người ăn tươi nuốt sống được ở hội trường thì hiện tại Âu Dương Lâm quả thật đã đến cực hạn của biến sắc mặt, từ con cọp ăn thịt người biến thành thỏ nhỏ đáng thương.
Bất quá....vừa rồi ở hội trường xa qua nên không nhìn rõ, giờ nhìn kỹ thật có thể nói Âu Dương Lâm đã hoàn toàn thay đổi. Vì không ngủ thời gian dài, trên gương mặt vốn trơn bóng của nàng ta giờ có trét phấn dày cách mấy cũng không che được hạt ban, hơn nữa tinh thần có vấn đề khiến bắp thịt không ngừng co giật, giống như trong da có côn trùng đang bò, còn cả ánh mắt vốn trong veo như nước, giờ như mắt ếch nổi gồ lên......cho nên, tổ hợp như vậy làm ra bộ dáng thẹn thùng khiến mẹ con Như Ca chỉ thấy buồn nôn.
Mà bên kia, đang cầm bức tranh trong tay, nhìn hai kẻ chắn trước mặt mình, tự xưng là Kim Lăng Hầu phu nhân và đại tiểu thư, trên mặt nam tử có vẻ lạnh lùng khó tả.
“Xin Hầu phu nhân và đại tiểu thư tự trọng! Vô Trần nghe nói Đại Chu rất tôn trọng lễ nghi, chuyện cản đường bức bách cưới thế này thật mất thể diện, mất mặt mũi của Đại Chu.”
Cản đường bức bách cưới, đây chẳng phải nói nữ nhi mình không ai thèm lấy sao? Tưởng thị nghe lời nói không chút lưu tình của nam tử đối diện, mặt nháy mắt trầm xuống, vốn định phát tác, nhưng thấy vẻ si mê trên mặt con gái thì không đành lòng làm nó vỡ mộng. Thầy thuốc Lăng Vân đã nói tâm bệnh cần tâm dược, nam tử này chính là tâm dược, chỉ cần con gái có thể khỏe mạnh lại, châm biếm cỡ này mình chịu được. Nam tử này là họa sĩ, tự cho thanh cao, xem chừng một lòng muốn kết duyên với người đẹp, hiện tại bộ dáng Lâm nhi như vậy, nhất định sẽ không đồng ý.
Nghĩ đến đây, Tưởng thị bèn nói ra lời Như Ca có chút không dám tin.
“Ngươi chớ vội từ chối, nếu ngươi sợ phú quý không được dài lâu, bản phu nhân sẽ tìm cách cho ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý làm nữ tế của ta, sửa họ Âu Dương, ta có thể cho ngươi làm người thừa kế Hầu phủ!”
Nghe vậy, Như Ca và Liệt thị đều rất sửng sốt.
Ý Tưởng thị chính là: chỉ cần Phong Vô Trần chịu ở rể cưới Âu Dương Lâm, sẽ cho hắn kế thừa tước vị Hầu gia.
Nếu lúc trước, lấy sự yêu thích của Âu Dương Hùng với Âu Dương Thiệu, cách nói của Tưởng thị chẳng khác nào người điên nói mộng, nhưng hôm nay khác rồi. Theo Như Ca biết từ Tiêu Dạ Huyền, trước đây không lâu Kim Lăng Hầu Âu Dương Hùng trong lúc thuần ngựa, bị ngựa hoang hất gã, dẫm vào tim, thái y trong cung chạy tới chữa trị đều nói Âu Dương Hùng lúc tỉnh lúc mê, trừ Tưởng thị, người khác đều không biết gì. Dưới tình huống như thế, lời Tưởng thị ngược lại có thể trở thành sự thật.
Phải biết ở Đại Chu, con rể ở rể được chủ nhà ủng hộ cũng có thể trở thành người thừa kế, nếu Tưởng thị thừa dịp Âu Dương Hùng không tỉnh táo dâng sớ cho Hồng đế muốn Phong Vô Trần kế thừa Hầu vị, về lý không có gì phải bàn cãi.
Như Ca chợt phát hiện, sau khi sống lại quả nhiên xuất hiện quá nhiều biến cố, trở nên cực kỳ thú vị. Không biết kẻ cúi đầu nghe Tưởng thị răm rắp Âu Dương Thiệu kia nếu nghe được những lời này sẽ có cảm tưởng gì.
Như Ca đang muốn tiếp tục nghe, lại bị Liệt thị kéo tay, Như Ca khó hiểu, thấy Liệt thị chỉ tay về hướng xéo bên kia, nhìn tới chỉ thấy sau núi giả lộ ra mặt một nam tử.
Dù chỉ trong chốc lát liền ẩn mất, nhưng Như Ca thấy rất rõ người đó chính là kẻ mình vừa nghĩ tới, Âu Dương Thiệu.