Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

chương 96: âu dương thiệu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn người trước mặt, tóc hơi rối, sắc mặt hơi tái, Như Ca liền nhận ra đây là nam tử đã vẽ hoa quỳnh cho Pháp Nguyên Tự năm trước.

Sở dĩ đến giờ, Như Ca nhớ rõ người này, không phải vì kính trọng gì hắn, mà hoàn toàn là nhờ đại tiểu thư Hầu phủ Âu Dương Lâm.

Lại nói, lúc chưa lấy chồng, Như Ca có nghe loáng thoáng Kim Lăng Hầu phủ liên tiếp mời các đại phu nổi tiếng vào phủ, vốn nghĩ thủ hạ của Tiêu Dạ Huyền làm Âu Dương Thiệu bị thương nặng mới phải mời danh y. Nhưng tháng trước, Như Ca lại nhận được thiếp của Hầu phu nhân Tưởng thị, mời đại phu Lăng Vân của Dược Tiên Đường. Nhìn thù lao ghi trên giấy, Như Ca liền khẳng định người bệnh không phải Âu Dương Thiệu, chỉ vì trong mắt Tưởng thị, hắn chẳng đáng để phải bỏ vạn lượng tiền khám bệnh.

Theo những gì Như Ca chứng kiến ở kiếp trước, trong lòng Tưởng thị, bất luận Âu Dương Thiệu nịnh nọt thế nào, ngoài mặt thì Tưởng thị làm bộ vui vẻ, thực tế xem Âu Dương Thiệu chẳng khác gì người làm trong Hầu phủ, kêu đến hét đi. Bằng không, sau khi Âu Dương Thiệu ngồi lên vị trí Hầu gia, Tưởng thị cũng sẽ chẳng rơi vào kết cục như thế, còn cả Âu Dương Lâm, ngoài mặt Âu Dương Thiệu hết sức nhún nhường cô muội muội này, nhưng cuối cùng, Âu Dương Lâm cũng trượt chân té sông...... Rất nhiều chuyện ngay lúc đó không suy nghĩ cẩn thận, có lẽ bởi vì lúc đó mình chỉ là quân cờ trong tay người bó tay chịu chết, giờ hồi tưởng lại, mọi chuyện sáng tỏ rất nhiều.

Cho nên, để Tưởng thị chi nhiều tiền như vậy, chỉ có thể là một người, Âu Dương Lâm.

Dù rất tò mò rốt cuộc Âu Dương Lâm bị làm sao, nhưng Như Ca thật sự không muốn tiến vào nơi mang đến cho mình những ký ức không muốn nhớ lại kia liền định không nhận, bất quá Tưởng thị ỷ thế hiếp người quá đáng, phái người canh giữ bên ngoài Dược Tiên Đường mấy ngày liên tiếp, bắt bớ làm loạn khiến dân chúng bình thường không dám đến khám bệnh nữa. Bất đắc dĩ, Như Ca liền bảo Thanh Loan, đã đi theo mình nhiều năm học được không ít y thuật, cải trang đến Hầu phủ một chuyến, xem thử Âu Dương Lâm bị bệnh gì, cũng dặn nếu bệnh khó chữa, thì nói với Tưởng thị để về nghiên cứu một hai ngày nữa sẽ báo lại.

Y theo Như Ca dặn dò, Thanh Loan đến Hầu phủ, sau khi trở về, liền kể hết những gì thấy được ở đó cho Như Ca nghe, còn mang về một bức vẽ nam tử. Người trong bức tranh đó đương nhiên là vị Phong công tử trước mặt này.

Tin chắc nam tử trước mắt sẽ không biết, chỉ gặp một lần ở Pháp Nguyên Tự mà tiểu thư Hầu phủ dù bị điên vẫn nhớ mãi không quên hắn. Trong phòng ngủ của Âu Dương Lâm treo đầy chân dung và những bức tranh hắn vẽ ở Pháp Nguyên Tự. Hơn nữa, gần nửa năm nay, người Hầu phủ cơ hồ đã lật cả Đại Chu lên để tìm hắn. Ngẫm lại, nam tử này gọi ‘Tứ tiểu thư’, Như Ca liền hiểu, sợ rằng người này không phải con dân Đại Chu, nên mặc cho người Hầu phủ tìm khắp cả nước cũng không thấy. Bất quá, lúc này hắn đến Pháp Nguyên Tự, đoán chừng, người Hầu phủ đã sớm nhận được tin.

Nhớ tới sự chấp nhất của Âu Dương Lâm với người này, Như Ca mơ hồ có cảm giác, ngửi thấy mùi thơm chỉ sợ ruồi cái sẽ đến Pháp Nguyên Tự nhanh thôi. Nghĩ đến đây, Như Ca mỉm cười nói: “Giúp người chính là giúp mình, công tử chớ đa lễ”.

Phong Vô Trần nghe Như Ca nói, nhìn dung mạo nữ tử trước mắt đẹp hơn năm trước rất nhiều, tâm khẽ động, không khỏi nhớ tới một câu: trái tim lương thiện là đẹp nhất. Đột nhiên bỗng hiểu ra, bản thân sao phải vượt ngàn dặm đến đất nước xa xôi này.

Liệt thị thấy biến hóa trong mắt Phong Vô Trần, là người từng trải nên Liệt thị hiểu rõ bèn nhíu mày, quay đầu nói với nữ nhi: “Ca nhi, không còn sớm nữa, chúng ta mau vào chào hỏi đại sư chủ trì thôi, chớ để thất lễ”.

Nghe mẫu thân nói, Như Ca gật đầu một cái, chào nam tử đối diện: “Như Ca được mời đến, phải vào chào hỏi phương trượng đại sư, xin đi trước.”

Như Ca đã nói vậy, Phong Vô Trần không tiện giữ lại, chỉ lẳng lặng xê người nhường đường.

“Tứ tiểu thư đi thong thả!”

Đi được một đoạn, thấy nam tử phía sau nhắm mắt theo đuôi, Liệt thị nhịn không được mở miệng hỏi: “Ca nhi, con biết người kia sao?”

Con gái đã cưới chồng, nhưng nam tử này vẫn cứ gọi tiểu thư, hơn nữa lúc nãy nhìn con gái mình với ánh mắt như vậy, không biết có phải kẻ phong lưu hay không.

Lúc này trừ Tiêu Dạ Huyền trong lòng Như Ca chẳng có ai khác, nên dù biết vừa rồi nam tử có vẻ mặt kỳ quái, cũng không thèm để ý, thuận miệng đáp: “Năm ngoái, khi đến đây cầu phúc cho trưởng tử với đại tỷ, trùng hợp vị công tử này đang vẽ đàm hoa cho Pháp Nguyên Tự, nên gặp qua một lần, tranh rất đẹp, mẫu thân có thể đến chính điện xem thử.”

Thì ra chỉ gặp nhau một lần, Liệt thị gật đầu tỏ vẻ hiểu. Mà bên cạnh, nghe Như Ca nói xong, Tiêu Dạ Huân nhìn lướt qua nam tử đang mất hồn kia âm thầm đánh giá hắn.

Gối thêu hoa, vô dụng, kém xa Tiêu Dạ Huyền!

Đưa thiếp mời cho tăng nhân dẫn đường xong, tăng nhân cung kính dẫn đám người Như Ca đi.

Qua mấy lần cửa và đường nhỏ, ước chừng thời gian uống nửa chén trà, liền đến hội trường làm lễ.

Thấy bức tượng Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni khổng lồ mới tinh trước cửa, Như Ca hỏi tăng nhân bên cạnh: “Thưa sư, hội trường này vừa mới hoàn thành phải không?” lúc đến đây năm ngoái, nơi này hình như vẫn là một bãi đất trống mà.

“Đúng vậy, nơi này vừa hoàn thành ba tháng trước. Từ năm trước, Pháp Nguyên Tự truyền Đại Tàng Kinh ra ngoài, tín đồ đến cầu kinh nối liền không dứt, còn có thật nhiều khách nước ngoài tới. Chỗ giảng kinh không đủ, tín đồ bèn khẳng khái góp tiền xây dựng không chỉ hội trường này mà còn thêm hai trăm phòng ở cho khách nữa.”

Nghe giải thích, Như Ca gật đầu một cái. Không ngờ Đại Tàng Kinh được người đời sùng bái như vậy, xem ra có rất nhiều người nhiệt tình yêu thích Phật học.

Đang gõ mõ tụng kinh trong hội trường, chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân nghe báo: người Pháp Nguyên Tự thờ phụng, Cẩm Thân vương thế tử phi đến, thì rất vui mừng. Đại sư Tuệ Chân nói với các tín đồ trong hội trường tạm nghỉ, đứng dậy đi ra ngoài với chủ trì Minh Đức.

Các tín đồ thấy vậy không khỏi tò mò, trước giờ cho dù đương kim Hồng đế đến, đại sư Tuệ Chân cũng không nhiệt tình nghênh đón như hôm nay. Không biết Cẩm Thân vương thế tử phi là nhân vật cỡ nào mà được đãi ngộ như vậy.

“Cẩm Thân Vương thế tử ta có nghe qua, là anh hùng thời nay, bất quá Cẩm Thân vương thế tử phi là ai mà được cao tăng Đại Chu đối đãi như thế?”, một Lạt Ma Tây Vực không nhịn được tò mò hỏi tăng nhân Giới Luật Viện của Pháp Nguyên Tự.

“Cẩm Thân Vương thế tử phi được tự ta thờ cúng, là sứ giả truyền kinh của Phật Tổ, kinh thư tự ta cầu được đột nhiên bị hủy hết, Phật Tổ liền phái vị thế tử phi này đến, nay Đại Tàng Kinh có trong tự ta đều là do vị thế tử phi Ngọc Như Ca này tự tay chép lại, đã là sứ giả của Phật Tổ , trụ trì đại sư và Tuệ Chân sư thúc tất nhiên phải đối xử trọng hậu, nếu không chính là bất kinh với Phật Tổ! A di đà Phật!”

“Thì ra là vậy!”, các tín đồ xung quanh nghe xong đều gật đầu đồng ý, sứ giả Phật Tổ, đương nhiên phải được đối xử như thế!

Mà ở một góc hội trường, nghe thấy ba chữ Ngọc Như Ca, hai mắt nữ nữ tử áo hồng đột nhiên trở nên dữ tợn, giơ tay tát người bên cạnh một cái.

“Bốp!”

“Ngươi làm gì!”

Bị đánh đến sao đầy trời Âu Dương Thiệu nhìn vẻ mặt vặn vẹo hết sức xấu xí của Âu Dương Lâm, trong lòng cực kỳ tức giận.

Âu Dương Lâm khinh miệt chỉ trích: “Đều do ngươi vô dụng, ngay cả một thứ nữ đê tiện cũng không lừa đến tay được. Còn dám tự xưng anh tuấn phong lưu, ngọc thụ lâm phong nhất Kim Lăng, ta nhổ vào! Tiện nhân kia hại ta thành bộ dáng như vầy, hiện tại ngày càng nở mày nở mặt, sứ giả của Phật Tổ, Cẩm Thân vương thế tử phi, tương lai là Cẩm Thân vương phi.....bất quá chỉ là một con hồ ly tinh hạ tiện mà thôi, ngươi nhìn lại ngươi xem, duỗi thẳng cổ ra nhìn, chẳng khác gì chó đực động dục! Còn không tự biết bộ dạng giống chó của mình, hèn chi tiện nhân kia lại lao vào lòng Tiêu Dạ Huyền”.

Nếu không trải qua kiếp nạn như vậy, mình sao bị ác mộng quấn thân, mỗi ngày lúc mê lúc tỉnh, uống thuốc sống qua ngày, chẳng những tóc rụng nhiều, da thịt vốn trắng nõn vì bị cọ rửa quá mức mỗi ngày mà sần sùi đầy vết thương.

“Ngươi........”

Nghe Âu Dương Lâm chửi rủa, Âu Dương Thiệu muốn phát tác, bên tai lại truyền đến tiếng của Tưởng thị.

“Thiệu nhi, muội muội ngươi thân thể khó chịu, nhường nó một chút. Phải biết kể từ hai tháng trước, phụ thân ngươi trong lúc thuần ngựa không cẩn thận bị ngựa hoang dẫm vào ngực, đến giờ vẫn chưa khỏe lại, mấy huyng đệ của ngươi cứ liên tiếp phái người đến nói muốn trở về kinh thành để tận hiếu, mà mẫu thân ta cũng đang suy tính vấn đề người thừa kế.......”

Lời Tưởng thị khiến tức giận của Âu Dương Thiệu nháy mắt biến mất, mặt lập tức trở nên ôn hòa.

“Mẫu thân nói phải ạ, Lâm muội thân thể khó chịu, Thiệu nhi nên nhường nhịn, mấy ngày nay Thiệu nhi thấy khí sắc Lâm muội đã tốt hơn nhiều, tin tưởng không lâu nữa sẽ hỏi hẳn.”

Nghe vậy, vẻ mặt lạnh nhạt của Tưởng thị ấm lên mấy phần.

“Ừ, đại phu Lăng Vân quả có bản lĩnh, ta thấy gần đây tóc Lâm nhi đã bớt rụng, buổi tối cũng có thể ngủ ngon, không uổng tốn nhiều bạc như vậy. Sau này, Lâm nhi phải nhờ ngươi quan tâm nhiều hơn”.

“Chăm sóc Lâm muội là chuyện Thiệu nhi phải làm ạ”.

“Hừ! Đồ vô dụng!” nghe ngữ điệu hèn mọn của Âu Dương Thiệu, Âu Dương Lâm khinh thường mắng. Sau đó tiếp tục dời tầm mắt đến người nam tử áo trắng.

Âu Dương Thiệu cắn răng cười nói: “Mẫu thân và Lâm muội ở đây lâu, chắc khát rồi, Thiệu nhi có mang theo trà Tuyết Sơn, giờ sẽ lấy tới cho mẫu thân và Lâm muội dùng.”

“Ừ, đi đi!”

Biết Âu Dương Thiệu muốn mượn cớ rời đi để nguôi giận, chuyện như vậy xảy ra không chỉ một hai lần, Tưởng thị cũng không để ý khoát khoát tay, cho hắn lui ra. Tưởng thị quay đầu, thương yêu sửa lại cái nón lông cáo trắng bị lệch cho Âu Dương Lâm, kéo Âu Dương Lâm đi tìm người.

Âu Dương Thiệu đến phía sau cây cột sơn đỏ thì quay đầu nhìn về phía mẹ con Tưởng thị, tao nhã lịch sự nháy mắt biến mất, chỉ còn lại âm u tràn đầy.

Truyện Chữ Hay