Hè đến rồi tôi mới nhận ra rằng đời học sinh của mình đã trôi qua được gần một nửa.
Tôi nghe cái tin này từ một đàn anh ở câu lạc bộ.
“Này, Yusuke. Hình như con em chú vừa từ chối lời tỏ tình của Yamamoto đấy.”
“Yamamoto… Ồ, là anh ta.”
Người đầu tiên tôi nghĩ ra khi nghe cái tên Yamamoto là một đàn anh năm ba, Taichi Yamamoto.
Anh ta là một trong những người nổi tiếng nhất trường. À không, là nổi tiếng nhất với bọn con gái. Vừa đẹp trai, thông minh, giỏi thể thao, có tương lai sáng lạn khi nhắm thi vào Đại học Quốc gia, vốn cũng là một điểm cộng, Yamamoto là thần tượng của đám con gái, một người không thể nào đem so sánh với tôi được.
Bản thân tôi thì không biết nhiều lắm về anh ta, nhưng dù không muốn thì vẫn phải công nhận rằng gã này thực sự rất nổi tiếng.
Nếu như có một sự kiện tên là “Chàng trai lý tưởng nhất để hẹn hò” được tổ chức ở trường này, Yamamoto hẳn sẽ là kẻ chiến thắng.
Anh ta là kiểu mà sẽ làm gương mặt đại diện cho trường.
Và cũng không hề phóng đại chút nào khi nói rằng em gái tôi, Akari, là nữ sinh nổi tiếng nhất.
Mặc dù con bé chỉ mới là học sinh năm nhất, tôi không khỏi kinh ngạc khi danh tiếng của nó trong trường đã nổi như cồn rồi.
Về vụ Akari và anh Yamamoto, thì tất cả mọi người đều cho rằng họ là một trong những cặp đẹp đôi nhất.
Thân là anh trai, nếu một người hoàn hảo như Yamamoto muốn hẹn hò với em gái tôi thì sẽ chẳng có lý do gì để tôi từ chối cả, bởi đằng nào thì cả hai cũng sẽ hẹn hò với nhau thôi.
… Nhưng Akari đã từ chối lời tỏ tình của anh ta.
Theo như đàn anh của tôi nói, con bé từ chối bởi vì đã có người mình thích rồi.
“Là ai vậy nhỉ?”
Tất cả mọi người đều thắc mắc điều đó, nhưng sự thật đã được bỏ hòm chôn sâu và người nắm giữ không hé nửa lời.
“Haa…”
“Sao lại thở dài thế?”
“Không, không có gì…”
Thực ra, người đó chính là tôi.
Làm sao tôi có thể nói ra câu đó được.
Ai có thể trách tôi thở dài chứ?
“Con về rồi đây.”
Sinh hoạt câu lạc bộ xong, tôi trở về nhà lúc hơn 7 giờ tối.
Tôi đi tàu để về, và khi đến nhà thì thấy mọi người đang chuẩn bị bữa tối.
“Ồ, về rồi hả con. Hôm nay về sớm thế.”
Mẹ tôi nói trong khi đang chuẩn bị bát đĩa. Nghe như kiểu tôi là một nhân viên văn phòng làm thêm giờ vậy, và tôi không thích điều đó. Mẹ làm ơn thôi kiểu ấy đi ạ.
“Vâng. Con xong hết việc ở câu lạc bộ rồi, thế nên chắc là thời gian tới sẽ về nhà vào khoảng tầm này.”
“Vậy tốt rồi. Thế thì từ nay nhà mình có thể ăn cơm cùng nhau.”
… Tôi muốn rút lại. Tôi đã không để ý vụ đó. Câu vừa rồi quả là có hơi thừa thãi.
“Akari, mang bát đũa cho anh đi con.”
“Vâng ạ.”
Akari đáp lại chỉ vỏn vẹn hai chữ. Vẫn như mọi khi, con bé không nói nhiều lời hơn mức cần thiết.
Akari vốn luôn là một đứa con gái lạnh lùng từ khi còn nhỏ. Con bé có hơi khác so với kiểu nữ sinh trung học thông thường. Nó không thân thiện cho lắm và không thích đi chơi với bạn bè.
Nhưng đấy lại là một trong số những lý do vì sao em gái tôi nổi tiếng đến vậy.
Mọi người cả nam lẫn nữ đều nghĩ về con bé như một hình tượng để mà hâm mộ, kiểu ‘người đẹp lạnh lùng’ ấy.
Mặc dù mới chỉ học năm nhất thôi, con bé đã được mang danh hiệu cô gái xinh đẹp nhất trường rồi.
Đối với tôi, lúc mà lần đầu biết được điều ấy, tôi đã tự hỏi ‘người đẹp lạnh lùng’ là gì?
Nhưng rồi khi nhìn thấy Akari ở trường, tôi liền hiểu ngay ý nghĩa của danh hiệu đó.
“Itadakimasu!”
Sau một thời gian dài, gia đình tôi mới lại tụ họp bên bàn ăn. Tiếng cười nói từ TV cảm giác như nhạc nền vậy, và mọi người đều đang ăn mà chẳng nói một câu nào. Ngay từ đầu thì bố mẹ tôi cũng không phải kiểu người hay bắt chuyện, thế nên đây trở thành một điều bình thường trên bàn ăn nhà tôi.
Thế rồi, một lúc sau…
Đột nhiên tôi cảm thấy ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Tuy nhiên, khi tôi quay sang Akari, con bé chỉ đang yên lặng gắp thức ăn trên đĩa, ánh mắt chúng tôi không hề chạm nhau.
Chà, chắc là tôi tưởng tượng ra thôi.
“Thứ năm, ngày mùng 2 tháng sáu.
Onii-chan về nhà sớm hơn mọi ngày.
Theo như mình nghe được, có vẻ như công việc ở câu lạc bộ của anh ấy đã hoàn thành.
Thực lòng mà nói, em muốn anh bỏ xừ cái câu lạc bộ ấy đi và về nhà sớm nhất có thể cơ. Nhưng… onii-chan thích sinh hoạt câu lạc bộ, thế nên mình chẳng còn cách nào khác ngoài cam chịu.
Nhưng mà mình cô đơn lắm. Ước gì có thể được ở bên anh ấy lâu thêm chút nữa... mình nghĩ vậy.
Mà nhân tiện, bởi vì onii-chan về nhà sớm nên cả nhà được ăn tối cùng nhau.
Hôm nay, mẹ dạy mình nấu ăn. Món thịt và khoai tây tối nay là hai món phụ do mình nấu… Anh có để ý thấy không, onii-chan?
Trong lúc ăn, mình cảm thấy onii-chan đang nhìn mình, chắc là anh ấy có để ý đấy…!
Hyaa!... Em yêu anh, onii-chan ♥”
Chuẩn luôn! Không phải là tôi tưởng tượng ra!
Akari biết hết, con bé biết rằng tôi đang nhìn nó. Ấy vậy mà nó cố tình làm ngơ tôi!
Nói ‘Người đẹp lạnh lùng’ thật chẳng khác một trò đùa.
“Một cô gái với vẻ đẹp đứng đắn ư? Đứng đắn chỗ nào chứ?”
“Cơ mà, Akari, hôm nay em được anh Yamamoto tỏ tình, đúng không?”
“Không phải em được thằng con trai nổi nhất trường tỏ tình à? Em chỉ quan tâm xem onii-chan có ăn thịt với khoai tây không thôi ư?
“Ôi trời, cái dòng “hyaaa!” này…”
Lúc này Akari đang đi tắm, và nó sẽ kéo dài trong khoảng dưới một tiếng. Nói chính xác, thì là 15 phút. Trong lúc đó, theo thường lệ tôi sẽ lẻn vào phòng Akari và đọc “Ghi chép về onii-chan” được Akari cập nhật mỗi ngày.
Trong suốt hai năm qua, không có một ngày nào mà Akari không ghi lại cả.
Thời điểm viết mỗi ngày sẽ khác nhau. Đôi khi là trước lúc đi tắm, thi thoảng lại là trước khi đi ngủ hoặc sau khi tắm xong.
Vì lý do đó, có ngày tôi sang đọc được, có ngày lại không, và hôm nay là vế trước.
Tôi đã thắc mắc không biết con bé có vui khi được ăn tối với tôi hay không. Thế nên ăn xong, tôi vội vàng lẻn vào phòng và tìm ra. Nhưng bây giờ, cảm xúc của tôi lại trở nên rối tung.
------------------------------------
“Yusuke, ra chỗ câu lạc bộ đi.”
Ngày hôm sau.
Sau tiết chủ nhiệm, thằng bạn rủ tôi.
“Yoshiki à? Đợi tí, tao ra bây giờ đây.”
Đó là Yoshiki Sakurai, một người bạn của tôi, cùng lớp, cùng câu lạc bộ, và có một khuôn mặt ưa nhìn cùng mái tóc nâu.
“Chờ lâu không.”
“Ồ, mày đây rồi. Đi nào.”
Chúng tôi ra khỏi lớp học và đi bộ đến phòng câu lạc bộ ở tầng 4 tòa nhà bên cạnh. Đã một năm kể từ khi tôi gia nhập câu lạc bộ này, và đây là một thói quen hàng ngày quan trọng của tôi.
“Nhân tiện, mày nghe tin gì chưa?”
“À… về Akari ấy hả? Hôm qua nghe một anh khóa trên kể rồi.”
“Tao cũng bất ngờ khi nghe anh Yamamoto tỏ tình, nhưng còn bất ngờ hơn là có người có thể từ chối anh ấy.”
Ừ thì, đó là Akari mà… cậu ta bồi thêm trong khi tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng giọng thì lại nhẹ tênh.
Sau đó, Yoshiki nói;
“Mà, cũng chẳng can hệ gì bởi vì mày là một thằng anh trai bị ghét bỏ.”
Yoshiki trêu tôi và bắt đầu cười.
Đúng vậy, cậu ta biết rằng quan hệ giữa anh em tôi không tốt, thế nên chỉ muốn trêu chọc tôi thôi.
Lúc nào hắn cũng như vậy cả.
“Ừ, đồng ý. Mày nói đúng!”
Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc tại đây.
“Chào mọi người.”
Khi mở cửa phòng câu lạc bộ ra, tôi thấy một cô gái đang ngồi trên ghế. Vừa nhìn thấy chúng tôi đi vào, cô ấy rời mắt khỏi cuốn sổ ghi chép và nhìn lên.
“Ồ, hai ông cuối cùng cũng tới rồi đây.”
“... Chỉ có bà thôi à Nanami?”
“Đúng rồi, hôm nay các anh chị có tiết bổ sung… À nhân tiện, ông nghe gì chưa? Vụ Akari ấy.”
Nanami nhe răng cười.
“Lại chuyện đấy… Akari cứ như người nổi tiếng ấy nhỉ.”
“Ừ thì em ấy dễ thương quá mà. Thế nên chẳng ai muốn bỏ qua chủ đề này cả.”
Nanami House, bạn thuở nhỏ của tôi, cười và nói. Tôi đã biết cậu ta từ khi còn nhỏ. Chúng tôi cùng học năm hai, cùng lớp, và tham gia cùng một câu lạc bộ.
Nhà Nanami là hàng xóm nhà tôi, và bố mẹ hai bên cũng có quan hệ tốt. Đấy là lý do chúng tôi là bạn tốt của nhau.
Hai đứa tôi bằng tuổi nhau, đã luôn bên nhau từ khi còn nhỏ. Chúng tôi vẫn cứ như thế từ tiểu học cho đến cấp hai, và cuối cùng, cả hai lại cùng thi vào một trường cấp ba.
Tôi nghĩ rằng bạn thuở nhỏ khác giới thường sẽ tự xa cách nhau khi tới tuổi dậy thì.
Ở trường hợp của bọn tôi thì khác, chúng tôi cùng tham gia một câu lạc bộ, và tương lai sẽ cùng học một trường đại học. Tôi thi thoảng còn nghĩ là chắc đến khi đi làm cũng làm chung một chỗ luôn.
… Thực ra, lý do là bởi mỗi lần như vậy, Nanami lại rủ tôi theo cùng, dù là vào trường này hay là tham gia câu lạc bộ.
“À, nhân tiện, Yusuke này, hôm nay xong câu lạc bộ ông có bận gì không?”
“Hôm nay à? Không.”
“Thế thì… Muốn đi ăn tối bên ngoài không, hai đứa mình ấy? Chắc là đến lúc xong việc ở đây thì cũng muộn rồi… Với cả, mai là ngày nghỉ mà, đúng không?”
Ăn tối à? Thi thoảng đi ăn ngoài cũng được.
“Cũng được.”
“Thật hả? Vậy tốt rồi!”
Thấy tôi đồng ý, cậu ta cười toe toét.
Món gì mà Nanami lại thèm ăn đến vậy nhỉ…?
“À, hay là mời cả Yoshiki đi cùng nữa nhé? Xong việc ở câu lạc bộ, chắc là Yoshiki cũng đi được với bọn mình đấy.”
Chắc là đồ ăn sẽ ngon, và càng đông thì càng vui.
Tôi đưa ra lời đề nghị trong khi nghĩ như vậy, nhưng Nanami nghe xong lại cau mày.
“Hmmm… tôi biết là Yusuke sẽ nói như thế mà…”
Cậu ta lẩm nhẩm.
Eh, tôi vừa nói gì sai à?
Sau khi xong việc ở câu lạc bộ, Nanami trông có vẻ ủ rũ, còn Yoshiki cũng mang một biểu cảm phức tạp, chúng tôi ngồi chọc món pasta trong hai tiếng. Cuối cùng, tôi về đến nhà khi đã quá mười giờ tối.
Kỳ lạ thật, không hiểu tôi đã làm sai ở chỗ nào nhỉ…?
“Hmm… mệt quá.”
Tôi càu nhàu.
Tôi vừa mới tắm xong và trở về phòng mình.
Mặc dù lúc ở cửa hàng thì cũng chỉ ngồi thôi, nhưng mà đây là mệt mỏi về tinh thần bởi vì tôi lo lắng cho Nanami, tâm trạng cậu ta không tốt.
Thế rồi, tôi mất một lúc lâu chẳng làm gì hết và cầm điện thoại lên không vì mục đích gì.
Đúng vậy, tôi chẳng có điều gì muốn làm cả.
Lướt internet là một trong số những sở thích của Akari, việc mà con bé hay làm trong phòng mình.
Đã hai năm rồi kể từ khi tôi bắt đầu đọc cuốn sổ của Akari.
Nhờ đọc cuốn sổ được cập nhật mỗi ngày, tôi biết được rằng có một camera theo dõi được lắp trong phòng này, và một cái micro mới được thêm vào gần đây. Akari, người mà cuộc sống học đường chẳng có gì mấy, thi thoảng lại nhắc đến tôi. Tôi đã biết được rất nhiều điều nhờ theo dõi từ xa.
Nhưng cho đến ngày hôm nay tôi vẫn chưa có hành động gì cả.
Đúng hơn, là tôi còn chẳng biết phải làm gì, nhưng có lẽ không làm gì mới là lựa chọn đúng.
Tôi chắc chắn là nếu như nói với bố mẹ, họ sẽ có biện pháp gì đó. Tôi không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chắc là tạm thời tôi sẽ được tránh xa Akari. Tôi không nên cứ để như thế này.
Nhưng tôi không thể làm vậy được.
Nếu làm thế, thì tất cả mọi người ai cũng sẽ phiền lòng.
Cả mẹ, bố, và Akari.
Rốt cuộc, là tôi sợ điều đó. Tôi sợ rằng chỉ một vài câu nói thôi sẽ phá hủy cả cuộc sống thường ngày của mình.
Không, tôi không phải người xấu, tôi cũng chẳng quan tâm nếu điều đó xảy ra, nhưng… chẳng hiểu sao, tôi không đủ dũng khí để làm.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cam chịu.
Hãy cứ kiên nhẫn chờ đợi một ngày Akari thay đổi suy nghĩ và nhận ra sự sai trái của những gì con bé đang làm. Đó là kết luận của tôi.
Vì lý do đó, có giới hạn cho những việc tôi có thể làm trong căn phòng này bởi vì cái camera theo dõi.
Tôi là một thằng con trai đang lớn mà, tôi cũng muốn xem một vài cái video nhạy cảm chứ.
Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện tất cả những gì tôi đang làm trong phòng này Akari đều sẽ biết… Ôi, thật là tệ hết sức.
Tôi không thể làm vậy được.
“Akari, con ngủ chưa?”
Tôi đang cầm điện thoại thì nghe thấy tiếng mẹ ở phía sau cánh cửa.
Mẹ không lên đây gặp tôi mà là Akari.
Nghe cuộc trò chuyện thông qua cánh cửa, thì có vẻ như mẹ tôi lên đây hỏi Akari có đi tắm không.
Lúc này là… mười một giờ? Đúng rồi, tầm này tôi đoán là con bé đã viết vào sổ rồi.
Nối theo tiếng chân của mẹ tôi là âm thanh cửa phòng bên đóng lại, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đi xuống tầng dưới. Tôi sẽ đợi một lúc cho chắc vậy.
Rồi, giờ thì đi sang xem ghi chép của ngày hôm nay nào.
Mỉm cười vì sự khéo léo của mình, tôi mò đến cái ngăn kéo mọi khi.
… Thế rồi tôi nhìn thấy có một cuốn sổ lạ để bên trong.
“KẾ HOẠCH”
Chỉ có một từ viết trên bìa.
Cuốn sổ duy nhất tôi đọc là “Ghi chép về onii-chan.” Cái này tôi không nhớ là đã từng thấy.
“Kế hoạch…? Lẽ nào là…”
Tôi không thấy cái sổ này quen, nhưng nó thu hút sự chú ý của tôi.
Đọc “Ghi chép về onii-chan” của Akari, tôi nhớ là thỉnh thoảng nó có nhắc tới “vì kế hoạch” hoặc là “kế hoạch tiến triển thuận lợi.”
Lúc ấy tôi đã bỏ qua, nghĩ chắc chỉ là cái gì đấy vớ vẩn thôi, nhưng có lẽ cuốn sổ này chứa thông tin chi tiết hơn về cái “kế hoạch” đó.
“Ừm, để xem nào…”
Tôi nhặt lấy cuốn sổ, để lên bàn và mở ra.
Vẫn là nét chữ viết tay quen thuộc.
“KẾ HOẠCH
Một trái tim mạnh mẽ là cần thiết cho sự thành công của kế hoạch này.
Nếu mày cảm thấy sắp sửa thất bại, hãy đọc dòng ghi chú này và nghĩ về một tương lai hoàn hảo mà mày đã vẽ ra.
Tiến lên nào, mày sẽ làm được mà.”
Cái gì đây? Lời nhắn gửi cho bản thân ở tương lai à?
Hay đấy, nhưng tôi không có thời gian đọc tiếp. Tôi liền lật sang trang sau.
“MỤC TIÊU
Nhốt onii-chan lại.
Vì sao điều này là cần thiết?
Nhốt onii-chan lại để anh ấy không thể sống thiếu mình.”
… Akari đã viết cái gì đó nghe thật ngu xuẩn.
Tôi nên làm gì đây?
Coi như không biết.
Coi như không biết.
Coi như không biết… Làm như tôi có thể ấy!
“Cái quái gì đây! Em định nhốt anh lại ư? Haha, đùa hay đấy!”
Nhận thức của tôi đang mờ dần, nhưng tôi vẫn đọc cho đến hết.
Không… tôi muốn bỏ chạy khỏi đây…
“KẾ HOẠCH GIAM CẦM
Mình yêu onii-chan.
Mình chắc chắn tình yêu này là vĩnh cửu, đến chết cũng không đổi thay.
Mình muốn cưới onii-chan, có con với anh ấy, và ở bên anh ấy cho đến chết.
… Nhưng bọn mình là anh em ruột. Điều này là không thể thay đổi.
Nó cũng có nghĩa là ước muốn của mình sẽ không bao giờ thành.
Cho dù có thổ lộ với onii-chan, mình chắc chắn anh ấy sẽ từ chối thôi. Bọn mình không thể đến với nhau được.”
Tôi biết là Akari thích tôi, nhưng diễn tả thành lời nghe thật kỳ lạ.
Hay đúng hơn, cảm giác thật nặng nề.
“Thế nên mình đã quyết định sẽ giam cầm onii-chan.”
“Tại sao chứ?”
Tôi ngạc nhiên bởi vì đã đọc bỏ cách quá xa.
“QUY TRÌNH THỰC HIỆN
Onii chan bắt đầu sống một mình
Năm tới, mình cũng sẽ ra ở riêng
Sau đó, mình sẽ nhốt anh ấy lại.
Ehhh… Nghe thật ngớ ngẩn…
“Yếu tố nào cần thiết cho Kế hoạch?
Niềm tin của onii-chan và mọi người xung quanh là cần thiết cho kế hoạch này.
Niềm tin, nói cách khác, nghĩa là tin rằng mình ghét onii-chan.
Để có thể cầm tù được onii-chan, thì phải không để ai biết tung tích của anh ấy. Mình không biết sẽ phải mất bao lâu mới hoàn thành xong mọi thứ. Trong thời gian này, xây dựng sự tin tưởng là rất quan trọng bởi vì nó sẽ giúp mình nằm ngoài vòng nghi ngờ của mẹ, bố, và cả bạn bè của onii-chan nếu họ định tìm anh ấy.
Người ta sẽ không nghĩ rằng đứa em gái ghét anh trai mình đến vậy lại đem giấu anh ta đi.
Tiếp theo, mình cần phải lừa được onii-chan.
Mình chắc chắn là onii-chan không biết rằng mình yêu anh ấy rất nhiều. Thế nên khi nào anh ấy không phòng bị, bước đầu tiên trong kế hoạch sẽ thành công.”
Tôi nghĩ nửa sau của kế hoạch đi tong rồi.
Bởi vì tôi đã hết biết tất cả mọi thứ…
“Xong rồi mình sẽ nhốt anh ấy lại và sống cùng nhau.
Nhưng mà mình sẽ phải cải thiện kỹ năng bếp núc để có thể nấu cho anh ấy ăn.
Thế rồi… mình sẽ tắm cùng onii-chan. Chúng mình sẽ cùng xem một bộ phim và ngủ bên nhau.
Và rồi cuối cùng mình và onii-chan sẽ… Ưmm, tuyệt vời.”
Tuyệt vời? Thôi đi mà, làm ơn dừng lại đi.
“Và khi onii-chan không thể sống thiếu mình được nữa… kế hoạch này sẽ hoàn tất.
Để có thể thành công, mình phải tránh xa onii-chan cho đến khi tốt nghiệp.
Thật là khó khăn. Mình thực sự rất muốn nói chuyện với anh ấy, đến trường cùng nhau, hẹn hò với nhau vào ngày nghỉ, và nếu như may mắn, bọn mình có thể ngủ cùng nhau…
Nhưng mình sẽ kiên nhẫn.
Đây là cách duy nhất để có thể được ở bên onii-chan.
Bởi vì bọn mình…
Bởi vì bọn mình là anh trai và em gái.”
Tại sao em cứ cứng đầu nhất quyết giữ khoảng cách giữa chúng ta trong khi em nói rằng em yêu anh nhiều đến thế chứ?
Tôi cuối cùng đã tìm thấy đáp án cho câu hỏi đó.
“Ra vậy… Thì ra đây là Kế hoạch.”
Ngay từ đầu thì tôi đã bao giờ nói gì về việc ra ở riêng sau khi tốt nghiệp đâu, nhưng đúng là tôi có rất nhiều điều muốn làm.
Dù sao đi nữa, cái kế hoạch kiểu này thì chẳng khác gì một ước mơ trẻ con. Cho dù có làm được, thì cũng không có vẻ gì là có hiệu quả.
… Nhưng giờ đã biết về nó rồi, tôi có nên mặc kệ con bé như trước đó không?
Không, tôi không thể làm vậy được.
Nếu cứ để mọi chuyện thế này, sẽ đến lúc không thể cứu chữa được.
“Mình phải làm gì đó thôi…”
Chỉ vừa vặn trước kỳ nghỉ hè của năm hai trung học.
Tôi đã hạ quyết tâm.
“Mình phải ngăn cản kế hoạch của con bé.”
Thời hạn là một năm rưỡi cho đến khi tốt nghiệp.