“Mục tiêu: Nhốt onii-chan lại.
Vì sao điều này là cần thiết?
Nhốt onii-chan lại để anh ấy không thể nào sống thiếu mình được nữa.”
… Xin hỏi đàn ông thế gian. Các ông đã bao giờ cảm thấy ghê tởm một người phụ nữ chưa?
Không, tôi không muốn nói ra điều này bởi vì cảm thấy sẽ gây thù chuốc oán với một số người… Thế nên tôi chỉ đang hỏi, rằng các ông đã có kinh nghiệm nào trong việc “một người khác giới bị ám ảnh về mình” chưa.
Đừng hiểu lầm nhé, tôi không hề muốn gây gổ với các ông.
Bởi thế, câu hỏi trên không phải là để chọc tức các ông, và tôi cũng chẳng muốn khoe khoang với một số không cụ thể người làm gì. Tôi muốn các ông hiểu như thế đã.
Đúng vậy, đây không phải là tôi khoe khoang, mà thuần túy chỉ là xin ý kiến về một tình thế khó xử.
Tôi nghĩ cô em gái Akari Namiki của mình là một cô gái rất duyên dáng. Học cực giỏi, đa tài, lại còn chơi thể thao tốt, để mà so sánh thì… Tôi có nên gọi con bé là siêu nhân hoàn hảo không nhỉ?
Đặc biệt, ngoại hình của con bé phải gọi là xuất chúng. Nói cách khác, nó đủ sức so sánh với những thần tượng trên TV luôn. Thực ra, hình như con bé cũng được người ta đề nghị mấy lần rồi, nhưng mà nó không hứng thú nên vẫn chỉ là một người bình thường xinh đẹp chưa bao giờ xuất hiện trên TV hay tạp chí.
Và, à thì, cái này thực ra chẳng cần phải nói. Dĩ nhiên rồi, Akari rất nổi tiếng ở trường. Có lẽ là hơi phóng đại, nhưng dường như có tồn tại một số nhóm fanclub thần tượng con bé.
Là một người anh trai, tôi chỉ muốn đá cho bọn này một phát và nói rằng bọn chúng ngu hết thuốc chữa, bởi vì tôi cho rằng đôi khi bọn chúng nghi ngờ tôi chính là bạn trai của con bé. Tôi không chắc chuyện này có thật hay không, với cả bọn nó hiểu lầm như thế tôi nghĩ cũng không vấn đề gì.
Hiện giờ con bé không có bạn trai nào hết. Đây là thông tin tôi nghe được từ chính miệng Akari, thế nên khá chắc là sự thật.
Mà không, thực ra cái câu tôi nghe nó nói thì có hơi dễ gây hiểu lầm. Xin phép không nêu ra ở đây bởi vì cũng hơi dài.
Nói cách khác, chỉ cần các ông hiểu rằng em gái tôi là thần tượng của trường và hiện tại đang không có bạn trai là đủ.
Trái ngược lại, anh trai của con bé - tức là tôi, Yusuke Namiki, chỉ là một chàng trai bình thường.
Người ta hay nghĩ rằng anh trai của một cô gái xinh đẹp như thế hẳn cũng sẽ phải rất đẹp mã, nhưng xin hãy yên tâm rằng không hề có chuyện đó đâu.
Tôi chỉ là một thằng học sinh trung học bình thường, kẻ chỉ đạt mức trung bình ở cả ngoại hình, điểm số, thể thao, vân vân.
Nhân tiện, bây giờ tôi cũng đang không có bạn gái. Đây là điểm duy nhất tôi có thể đem ra cạnh tranh với em gái mình. Mà không, ngay cả khi chúng tôi đều có người yêu, thì tính chất cũng sẽ khác biệt đáng kể tùy theo người đang nhắc đến là anh trai hay em gái, nhưng xin hãy đừng đụng đến chủ đề này ạ.
Tóm lại, tôi là một nhân vật quần chúng, anh trai của một cô gái cực kỳ nổi tiếng, một chàng trai không có bạn gái ở thời điểm hiện tại.
Như vậy là đủ để thấy rằng có ít thứ để nói về tôi hơn là em gái tôi.
Rồi, vậy thì tại sao lúc này tôi lại phải giới thiệu về em gái mình?
Tất cả bắt đầu từ một sự kiện xảy ra hai năm trước.
Khi phát hiện ra sự tồn tại của cuốn ‘Sổ ghi chép’, tôi đang học cấp hai năm thứ ba.
Tôi ghé thăm phòng của em gái mình, đã vài năm nay chúng tôi không nói chuyện với nhau. Tôi định sang mượn nó một cuốn sách giáo khoa của năm hai để ôn thi cho kỳ thi chuyển cấp, nhưng thấy phòng không có người, tôi đã bước vào mà không xin phép.
“Nếu mình bí mật mượn và trả lại sau đó, chắc là sẽ không sao đâu nhỉ.”
“Sách Địa lý… Đây rồi.”
Tôi dễ dàng tìm thấy nhan đề ‘Địa lý’ trong những cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp.
Chà, đôi khi anh em một nhà cũng bất tiện lắm.
Anh em mượn sách của nhau thì là chuyện bình thường. Nhưng mà… nó chỉ bình thường đối với anh em thân nhau như bạn bè thôi. Đối với loại anh em bất hòa như chúng tôi lại là một chuyện khác hoàn toàn.
“... Được rồi, về phòng thôi nào.”
Tôi đã đạt được mục đích. Sau đó, tôi phải vội vàng quay lại phòng mình trước khi cô em gái Akari trở về nhà.
Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu con bé phát hiện được nữa. Thật là đáng sợ khi nghĩ về chuyện đó, bởi vì tôi không biết điều gì sẽ xảy ra.
Và khi mà tôi đang chuồn khỏi căn phòng…
“Ối, đau!”
Ngón út chân trái của tôi va phải ngăn kéo.
“Mình không ngờ là ngăn kéo lại đang mở…”
Tôi nhìn xuống chỗ mà mình vừa mới va ngón chân vào, ngăn dưới cùng của cái tủ ba tầng gắn vào bàn.
“...Sao thế nhỉ? Cái ngăn kéo này nặng thế.”
Tôi cố đóng lại như cũ. Tuy nhiên, nó rất là nặng. Tôi nghĩ thường thì ngăn kéo chỉ cần dùng một chút lực là đẩy vào được, nhưng… vì lý do gì đó, cái này chẳng chịu nhúc nhích một phân.
Tôi nhìn vào bên trong, chỉ thấy một vài cuốn sách.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Tôi bỏ mấy cuốn sách ra và chạm xuống đáy ngăn kéo.
Trong khi đang đẩy về phía trước, tôi đột nhiên để ý thấy phần đáy của ngăn kéo đang nằm sai vị trí.
Tôi đè phần phía trước xuống và nâng phần sau lên. Có nhiều không gian hơn ở phía trong ngăn tủ, và một số lượng lớn sách được để bên trong đó.
“Đây là…?”
Tôi thử nhặt một cuốn sổ lên, trên bìa của nó ghi ‘Ghi chép về Onii-chan 1’.
“Ghi chép về Onii-chan?”
Cái gì đây, tiểu thuyết hay gì nhỉ?
Anh trai của Akari thì là tôi, nhưng không may, thật khó để có thể nói được gì tốt về mối quan hệ giữa tôi và nó.
Chắc là tiểu thuyết hay gì đó đại loại thế thôi. Tôi thấy nghĩ như vậy hợp lý hơn.
“... Mình thấy hơi lo. Nên làm gì giờ nhỉ?”
Akari, em gái của tôi.
Khi còn nhỏ chúng tôi rất thân nhau, nhưng đến lúc trở thành học sinh trung học, có thứ gì đó như kiểu một bức tường vô hình đã được dựng lên, và mặc dù cùng chung sống dưới một mái nhà, chúng tôi lại trở thành người xa lạ. Anh em tôi không còn nói chuyện với nhau nữa.
Một cuốn sổ bí mật mà em gái tôi phải cất giấu hết sức kỹ càng.
… Thật lòng mà nói, ai mà không thấy lo lắng cơ chứ.
Chưa cần biết nội dung bên trong thế nào, nhưng nó được giấu kỹ đến nỗi khiến tôi phải tự hỏi liệu đây có phải một cuốn sổ mà sẽ giết chết bất kỳ ai được ghi tên bên trong không.
Không thể bỏ qua chuyện này được.
“Mình sẽ không để điều đó xảy ra.”
Tôi phân vân mất một lúc, nhưng rồi cuối cùng chịu thua sự tò mò và quyết định mở ra đọc.
“Thứ ba, ngày mùng 3 tháng 5.
Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, onii-chan vẫn đến trường để sinh hoạt câu lạc bộ. Mình muốn ở bên onii-chan cho đến hết ngày cơ, nhưng mà vướng câu lạc bộ thì đành chịu thôi.
Vậy nên hôm nay mình quyết định sẽ kiểm tra đồ đạc của anh ấy.
… Nhờ thế, mà công việc của tối nay đã tiến triển rất nhiều.
Em yêu anh, onii-chan ❤”
… Hmm?
“Thứ tư, ngày 25 tháng năm.
Dạo này onii-chan của mình cảm thấy không khỏe. Mình biết nguyên do rồi, là tại con đàn bà đó.
Hôm thứ hai, onii-chan bị từ chối bởi một đứa con gái tên là Kato. Không còn nghi ngờ gì nữa bởi vì mình đã bí mật xác nhận từ phía sau.
“Xin lỗi. Tớ không ghét Namiki-kun đâu, nhưng mà… tớ chỉ có thể coi cậu như một người bạn thôi.”
… Thật lòng, tôi không tin vào tai mình nữa.
Mình còn không thể nghĩ đến việc sẽ từ chối lời tỏ tình của onii-chan…
Mình nên thấy vui vì onii-chan đã không hẹn hò với cô ta, nhưng mà khi thấy khuôn mặt buồn bã của anh ấy, mình cũng thấy đau lắm. Thật là một cảm xúc khó hiểu.
… Cơ mà mình cũng yêu cái biểu cảm sầu não ấy của onii-chan ❤”
Hmm?
“Thứ ba, ngày 27 tháng chín.
Hôm nay là sinh nhật mình.
Ừ thì, tuy không nhận được món quà nào từ onii-chan, nhưng mà… Sáng nay, anh ấy đã nói với mình là ‘Chúc mừng nhé’. Mình đã vui đến nỗi suýt nữa thì ôm chầm lấy onii-chan… Nguy hiểm, nguy hiểm quá. Kế hoạch của mình tí nữa thì đổ bể hết.
Dù sao đi nữa, onii-chan vẫn nhớ ngày sinh nhật của mình…
Thực lòng, mình cứ tưởng anh ấy đã quên rồi cơ, mình ngạc nhiên đến nỗi cả ngày phải dùng hết sức để kiềm chế bản thân khỏi cười toét lên.
Một bạn cùng lớp hỏi mình, “Namiki-san, hôm nay trông cậu có vẻ vui nhỉ, có chuyện gì à?”...”
Sầm!
Tôi chỉ đọc đến đấy và đóng sập cuốn sổ lại.
Tôi để nó vào chỗ cũ, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi chỉnh lại cái ngăn kéo vào đúng vị trí của nó rồi ra khỏi căn phòng.
Trở về phòng mình và thả người xuống đệm, tôi phải kiềm chế thôi thúc muốn gào lên thật lớn và lăn lộn trên giường.
Không hay rồi.
Aaaaaaaaaaaaaa! Tôi lỡ đọc hết một lèo theo đà, nhưng mà dù nghĩ thế nào đi nữa, cảm giác thật chẳng dễ chịu chút nào.
Tất cả những thứ được ghi chép trong cuốn sổ đều là những hoạt động thực sự của tôi một năm trước.
Tôi đúng là đã tham gia sinh hoạt câu lạc bộ trong Tuần lễ Vàng tháng năm năm ngoái. Cũng trong tháng đó, tôi nhớ là mình có bị Kato-san từ chối.
Tháng chín, vào sinh nhật của Akari, đúng thật là tôi đã nói ra từ ‘chúc mừng’.
Nói cách khác, ‘Ghi chép về Onii-chan’... không phải một cuốn tiểu thuyết.
Nó đích thực là một cuốn ghi chép về tôi.
“Không… đấy cũng là một vấn đề, nhưng mà…”
Nhưng không phải điểm chính.
“Em yêu anh, onii-chan ❤”
Tôi mới chỉ xem một vài trang. Tuy nhiên, chỉ trong vài ngày được ghi chép lại đó thôi, mà tất cả những câu kết đều được thống nhất theo cùng một kiểu như vậy.
Akari thích tôi sao? Lại còn biểu tượng trái tim nữa…?
Tôi vẫn còn nhớ khi Akari trở thành học sinh trung học, con bé ném cho tôi một ánh mắt lạnh lùng và bảo rằng, “Đừng có nói chuyện với tôi.”
Ở trường hay ở nhà thì cũng đều như vậy cả. “Tôi thật xấu hổ khi bị mọi người xung quanh trêu chọc vì anh…”, chứ không hề có thứ gì như kiểu “Ở bên ngoài thì xấu hổ lắm, nhưng anh có thể nói chuyện với em khi bọn mình ở nhà”.
Nếu nhớ không nhầm, con bé còn từng đe dọa tôi với một biểu cảm nói rằng “Tôi sẽ giết anh nếu anh dám lại gần tôi.”
Akari ghét tôi.
Tôi thì không ghét Akari, nhưng nếu như chính con bé đã bảo tôi đừng nói chuyện với nó, tôi đâu còn lựa chọn nào khác nữa. Tôi chắc chắn rằng Akari không thích tôi. Tuy chẳng biết lý do là gì, nhưng con bé ghét phải nói chuyện với tôi, và nếu vậy thì đành chịu thôi.
Tôi đã luôn nghĩ như thế…
“Con về rồi đây!”
Trong khi đang đắm chìm trong suy tư, tôi nghe thấy tiếng Akari vọng lên từ dưới tầng.
Akari, về rồi đấy à?
Từ cánh cửa để ngỏ, tôi có thể nghe thấy tiếng của Akari và mẹ tôi. Mỗi lần nghe thấy tiếng con bé, cuốn sổ tôi vừa đọc khi nãy lại hiện ra trong đầu, và nó làm tôi bối rối.
Ôi, nếu tôi không sang đó mượn sách địa lý, chuyện đã không thành ra thế này. Chỉ vì một cuốn sách giáo khoa địa lý thôi ư?
“... Chết rồi! Lúc đấy đang vội nên mình để quên quyển sách ở trên bàn!”
Trước khi tôi bước vào phòng, bàn của Akari gọn gàng sạch trơn.
Tôi không biết có phải Akari luôn giữ bàn mình ở trạng thái đó không, nhưng nếu con bé thấy một cuốn sách giáo khoa địa trên bàn mà lại nhớ rằng mình không để đó, hẳn nó sẽ thấy nghi ngờ.
“Mình phải mau lấy nó ra thôi…”
Tôi bắt đầu di chuyển thật cẩn thận sang phòng Akari, sao cho con bé ở dưới tầng không phát hiện ra.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa. Đoạn, tôi cầm quyển sách lên với bàn tay đầy mồ hôi và vội vàng bỏ trốn khỏi hiện trường.
… Nguy hiểm thật. Chuyện sẽ còn tệ hơn nữa nếu tôi cứ để cuốn sách lại trong phòng.
“Yusuke, con xuống đây một lúc được không?”
Trong khi đang ra khỏi phòng Akari, thì mẹ tôi ở tầng dưới gọi. Tôi giật hết cả mình vì bị gọi đột ngột. Làm ơn đừng làm vậy nữa.
“Vâng, vâng ạ!”
Nhưng tôi không thể cứ ở đây mãi được.
Tôi vừa bị mẹ gọi, thế nên tạm thời cứ bỏ cuốn sách lại trong phòng mình rồi đi xuống đã.
Vội vàng trở về phòng, tôi để sách lại và đi xuống tầng dưới.
Trong khi đang bước xuống cầu thang…
“Ah…”
Tôi gặp Akari đang đi lên.
“Ờ, ừm,... mừng em về nhà…?”
Đây sẽ là cảnh mà cả hai bước qua nhau trong khi phớt lờ kẻ còn lại, nhưng biến cố hồi nãy lại hiện ra, làm tôi đột nhiên mở lời với Akari.
“...”
Nhưng hiển nhiên và vẫn giống như thường ngày, Akari mặc kệ tôi và tiếp tục đi lên. Con bé chui thẳng vào phòng và đóng cửa lại không một chút bận tâm.
“Em ghét anh mà… phải không vậy?”
Trong cuốn sổ, Akari đối với tôi có một tình yêu không giấu giếm.
Tuy nhiên, Akari bên ngoài thì lại trái ngược hẳn.
Đâu là thật và đâu mới là giả…?
Đây là trang đầu tiên viết về những sự rắc rối của tôi, khởi đầu từ năm thứ ba trung học cơ sở, và vẫn còn tiếp tục cho đến ngày hôm nay.