Tôi leo dần lên từng bậc cầu thang và đứng trước cửa phòng của Akari.
“Có khá nhiều điều anh muốn nói...”
Thực sự tôi muốn hỏi vô vàn thứ với Akari hơn cả Nanami.
Về mọi thứ tôi đã làm, vừa làm hôm qua, và những chuyện xảy ra hôm nay.
Tôi không biết em ấy sẽ phản ứng ra sao nữa, nhưng thôi kệ vậy....
“Akari...”
Tôi gọi em ấy và gõ cửa phòng một cách nhẹ nhàng.
Mọi khi tôi thường lẻn vào phòng Akari để đọc nhật ký, nhưng hôm nay, tôi sẽ bước vô một cách đường đường chính chính.
“...Không sao đâu, anh cứ vào đi.”
Một khoảng chờ ngắn, và Akari mở cửa phòng mời tôi vô.
“Ừm, xin lỗi đã làm phiền.”
Vẫn là căn phòng thân quen ấy. Ký ức mỗi lúc đọc trộm quyển nhật ký tại nơi này hầu như mọi ngày trong hai năm qua, ùa về trong tâm trí của tôi.
Nghe theo chỉ dẫn của Akari, tôi ngồi bệt xuống tấm đệm em ấy vừa xếp ra. Cũng giống như tôi, ẻm ngồi phía đối diện, cách nhau qua chiếc bàn nằm giữa căn phòng. Đây là lần đầu tiên chúng tôi mặt đối mặt như này, ngoại trừ lúc ngồi trên bàn ăn tối cùng gia đình.
...Lạc đề quá rồi, vô chuyện chính nào.
“Trên hết, là lời cảm ơn. Lúc nãy ấy, nếu mà em không đến, có lẽ anh đã không thể quay về và ngồi đây rồi.”
“...Hm”
Lỡ mà Akari không đến thật, thì Nanami và tôi sẽ cứ thế mà vượt rào mất. Và nếu điều đó xảy ra, mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ chẳng thể nào giữ như bình thường được nữa. Nó sẽ khiến mọi thứ xảy ra giữ chúng tôi trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
“Thì, em biết được việc đó nhờ ứng dụng...”
Akari lấy ra smartphone của em ấy và chỉ cho tôi.
“Em cài nó vô từ lúc nào vậy?”
“...Hôm tối thứ sáu. Bởi anh kêu buổi sau anh sẽ đi hẹn hò nên em đã chuẩn bị mọi thứ để theo dõi anh.”
Ngày kế của thứ sáu hôm ấy là ngày mà tôi và Nanami hẹn hò.
Tôi đã tự hỏi là làm sao hôm đó Akari lại xuất hiện kịp thời và ngắt lời hai đứa đúng lúc thế nhỉ, có vẻ em ấy đã nghe được toàn bộ nội dung trò chuyện và cố ý làm vậy rồi....
“Thôi được rồi, anh cũng muốn kể cho em nghe mọi thứ. Và bỏ ý định theo dõi anh đi.”
Câu nói của tôi khiến Akari rùng mình.
Em ấy chắc đã biết vấn đề chính của cuộc trò chuyện thân mật này, là về ngày hôm qua.
“Việc đầu tiên, mọi thứ anh nói hôm qua đều là sự thật. Lúc còn học năm ba ở trường Trung học cũ, anh đã lẻn vào phòng em để mượn mấy quyển vở, rồi tình cờ thấy được quyển nhật ký đó.”
“...Anh đọc rồi hả?”
“Ừm, anh có phần hơi do dự khi mở nó ra đọc mà chưa được em cho phép.... Nhưng đến đoạn thấy dòng chữ “Ghi chú về Onii-chan,” anh chẳng thể cưỡng lại sức hấp dẫn của sự tò mò.... Đó cũng là cách anh phát hiện ra mọi thứ em toan tính. Nó gồm vụ nghe lén, về camera theo dõi, và về tất cả mọi thứ.”
“...Nhưng em còn không thể nhận ra điều đó. Onii-chan, anh chẳng hề để lộ ra bất kỳ dấu hiệu như thể đã biết mọi thứ.”
“Lúc ấy anh nghĩ rằng tốt hơn hết mình nên đem chuyện này kể cho bố mẹ và để họ xử lý. Nhưng anh lại không dám. Anh sợ cái viễn cảnh biết được phản ứng của bố mẹ sẽ ra sao, nên quyết định cuối cùng là tiếp tục giữ bí mật này cho riêng mình.”
“Vậy ạ.”
“Trong đầu anh khi đó suy nghĩ đơn giản quá, nếu chúng ta tốt nghiệp và không có gì xảy ra, sau đó sẽ là tách khỏi gia đình và ở riêng, thì tình cảm mà em dành cho anh sẽ dần tan biến. Nhưng mọi thứ chỉ là đinh ninh vậy thôi... Cho đến một ngày khác, anh tìm thêm được cuốn sổ ghi chép rất chi tiết về kế hoạch đó của em, nó khiến anh nhận ra nếu anh không làm gì để thay đổi chuyện này, anh sẽ gặp rắc rối thật sự.”
Đúng thế, nếu tôi không biết được sự tồn tại của kế hoạch ấy, tôi sẽ mãi sống theo cái cách mà mấy năm nay tôi từng. Sẽ không có những sự kiện như hẹn hò cùng Nanami, và chúng tôi sẽ chẳng có buổi nói chuyện ngày hôm nay.
“Có lẽ em cũng biết mà Akari, khi em đột ngột lánh xa anh và cố tình cư xử khiến mọi người xung quanh nghĩ hai ta không hòa hợp, thì anh chọn cách hoàn toàn trái ngược – tiếp cận em mọi lúc. Việc đó có thể sẽ khiến kế hoạch của em bị chặn đứng.”
Tôi chỉ đang cố bộc bạch hết nỗi lòng, và Akari trầm lắng đáp lại,
“...Onii-chan, anh luôn cố cản trở kế hoạch của em phải không? Nếu chỉ vậy thôi, thì anh đã làm tốt lắm rồi. Em không còn muốn làm theo nó nữa.”
Em ấy đã nói vậy...
Tôi có chút ngờ vực về việc mọi thứ mình định sẵn sẽ trở về con số không, thế mà nó lại thành công không tưởng.
“Những ngày đầu, em không đủ quyết tâm cho lắm. Em đã rất vui khi được anh chủ động trò chuyện, và rồi em lại phải từ chối sự hiện diện của anh để phục vụ cho kế hoạch được suôn sẻ....”
Điều đó được ghi trong nhật ký của ẻm, và tôi đã đọc nó.
Tôi biết rằng em ấy băn khoăn vô cùng khi lâm vào tình huống khó khăn đến vậy.
“Đến khi em nghe tin Onii-chan bắt đầu hẹn hò với Haruse-san, em đã định thần lại rằng mình không thể cứ thế mãi được. Onii-chan sẽ bị cướp khỏi em dù kế hoạch ấy còn chưa được thực hiện. Vì vậy, em phải sẵn sàng để chuẩn bị nói chuyện bình thường lại với anh.”
“... Anh cũng thấy em tự dưng thay đổi quá đỗi bất thường. Vậy là em nhất quyết không thực hiện kế hoạch đó nữa đúng chứ?”
“Không, em không còn muốn làm thế nữa.”
...Oh, Lạy chúa tôi ơi. Tôi đã phải xoay sở khá nhiều thứ trong hôm nay, nhưng có vẻ tôi cũng đạt được mục đích chính của mình rồi.
Tâm trí tôi trở nên thanh thản, và Akari tiếp tục,
“Em thích anh, Onii-chan. Nhưng em cũng biết rằng đó không phải là điều bình thường ở xã hội hiện nay. Em biết anh em ruột thì mãi mãi chẳng thể đến được với nhau và đáng lẽ em không nên có những cảm xúc như thế này. Nhưng từ bỏ tình cảm dành cho anh, em lại
càng không thể. Bởi vì em yêu anh, thực sự rất yêu anh. Em chẳng thể xóa bỏ cảm xúc ấy ra khỏi tâm trí.”
“Thế là em đã làm ra kế hoạch đó?”
“....Vâng. Em từng nghĩ nếu việc yêu anh trai của mình là không bình thường, thì cái cách duy nhất để chúng ta ở bên nhau cũng phải khác thường. Lý do duy nhất để em viết nhật ký, dùng camera theo dõi, và nghe lén mọi thứ chỉ là để em giải tỏa sự khó chịu và cô đơn khi phải giữ khoảng cách với anh.”
Akari vẫn luôn biết cảm xúc trong lòng em ấy là sai trái.
Nhưng hơn ai hết, vẫn cứ dành tình cảm cho tôi.
“Cảm ơn em, Akari.”
“...Tại sao ạ?”
“Không, anh chỉ muốn cảm ơn em, vì đã đem lòng yêu anh.”
Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi thực sự hạnh phúc với cảm xúc mà Akari luôn trân trọng.
“Tôi không muốn khiến bất cứ ai phải buồn,” có lẽ chỉ là một cái cớ không hơn không kém. Và cũng chính do nó mà tôi đã mặc kệ những hành động thái quá ấy cho đến tận hôm nay.
“Anh cũng yêu em, Akari. Như anh em ruột, hiển nhiên là thế rồi, cảm xúc này vẫn chưa từng thay đổi kể từ khi chúng ta còn bé.... Nói sao nhỉ, anh sẽ rất vui nếu em bỏ việc theo dõi anh đi. Cảm ơn vì em đã thích anh. Chỉ vậy thôi.”
Hồi còn ở bậc Trung học, tôi vô cùng rầu rĩ bởi khi không tự dưng Akari không nói chuyện với tôi nữa.
Nhưng không sao nữa rồi, mừng vì mọi thứ đã bình thường trở lại.
“Umm, Onii-chan...”
“Hm?”
“Anh không ghét em đâu nhỉ?”
“Tại sao cơ?”
“Akari là em gái của anh, nên có lẽ anh ghét việc nhận được tình yêu nam nữ từ đứa em này vì...”
“— nó không bình thường, nhỉ?”
Tôi buột miệng ngắt lời Akari, và nói ra điều mình muốn nói hôm nay nhất.
“Ngày hôm qua, em cũng đã nói điều đó, nhớ không? Đúng, nó không bình thường chút nào. Nhưng anh không thể quết định được việc em nên thích anh hay là không. Hay là anh sẽ phải yêu cầu em ghét anh. Hôm qua, cuối cùng em vẫn chạy đi mà không chịu lắng nghe hết câu chuyện mà anh muốn nói, anh đã tự hỏi mình phải làm gì, ít nhất anh mừng vì anh đã nói với em bây giờ.”
Lúc đó, tâm trí tôi hoang mang vô cùng.
Tôi vẫn chưa biết cách để đối mặt với sự thật rằng em gái cực kỳ thích mình. Mọi thứ khi đó tôi nghĩ, chỉ vỏn vẹn thế thôi.
“...Anh có phiền không nếu em vẫn cứ yêu anh như vậy, Onii-chan?”
“Không, chẳng sao cả. Anh sẽ không bao giờ ghét bỏ em đâu... Cơ mà nhé, nếu có thể, anh hi vọng em sẽ không hóa thân thành kẻ bám đuôi và lập ra một cái kế hoạch khùng điên nào nữa trong tương lai... Haha!”
Dĩ nhiên là bạn không nên theo dõi ai đó. Không bao giờ.
“Em sẽ luôn yêu anh, Onii-chan. Kể cả như anh không còn để mắt đến em nữa, em vẫn mãi mãi yêu anh.”
“Đó là quyết định của em, và anh tôn trọng điều đó, anh sẽ không bàn luận gì về nó nữa. Anh không nghĩ bản thân sẽ đáp ứng được nguyện vọng của em, dĩ nhiên anh hy vọng về một tương lai không xa, rằng em sẽ yêu một người khác chứ không còn là anh, nhưng mà.... Ừm, anh không thấy phiền khi em vẫn dành tình cảm như vậy cho anh trong khoảng thời gian trước khi người đó đến.”
Dù có là Akari hay Nanami đi chăng nữa. Có lẽ tốt nhất vẫn là từ chối tình cảm của hai người một cách trực diện, không lòng vòng quanh co nữa.
Làm sao tôi có thể biết được mình đủ khả năng để đáp lại cảm xúc của họ đây, tôi nghĩ những ngày qua tôi chỉ đang đùa giỡn với cả hai.
Nhưng tôi không nghĩ lựa chọn này của tôi là sai.
Bởi vì, sau mọi chuyện họ vẫn trả lời tôi với một nụ cười đẹp đẽ.
“—Oh, tiện đây thì, Onii-chan...”
Vừa kết thúc phần mình và chuẩn bị quay trở lại phòng mình, Akari chặn tôi lại ngay chỗ hành lang.
“Anh đã làm những gì với Haruse-san rồi?”
“Ý em là...”
“Mới lúc nãy thây. Anh và chị ta đã làm những gì cho tới khi em đến nơi?”
À, ra là thế... em ấy đang thắc mắc chuyện không đâu rồi.
Đang nặn óc ra để xem mình phải nói thế nào, Akari lườm nguýt tôi và nói,
“Hay là anh đã vượt rào...”
“Không! Không có nhé! Làm sao xảy ra chuyện đó được! Chỉ là một nụ hôn thôi, phải rồi, chỉ hôn có một cái duy nhất!”
Đúng ra là nhiều hơn thế chút xíu, nhưng tôi đâu thể kể lại nó cho Akari được... Thiệt đó.
“...Em hiểu rồi, anh đã hôn chị ta.”
Trông em ấy không hề thích câu trả lời của tôi.
Tông giọng hạ xuống với than âm lạnh lùng, em ấy hiện giờ trông như lúc muốn đuổi mấy đứa fan cuồng đi ấy.
“Mà vụ đó anh không cản lại được...! Sau cùng, Nanami cũng đã xin lỗi anh rồi.”
Tôi đang cố chữa cháy cho lời nói khi nãy trong vô vọng thì....
“Chuu~”
Tự dưng, miệng tôi có cảm giác vô cùng mềm mại.
“...!?”
Vừa hoàn hồn và quan sát, bờ môi của Akari đang ở ngay trước mắt tôi.
...Cá—Cá—Cái gì cơ?
“~~~”
Chưa kịp tỉnh táo trở lại, Akari chạy một mạch về phòng ẻm, che đi bộ mặt đang đỏ ửng đi.
Tôi không thể làm gì ngoài việc đóng vai một bức tượng trong suốt mười lăm phút đồng hồ.
Mùa hè năm hai của Cao trung.
Tôi lỡ hôn cả cô bạn thuở nhỏ và em gái của mình.
*