Mang theo một thân mệt mỏi cùng món nợ đồng, Hướng Uyển Đình quay trở về thành phố A. Trên đường về, ngồi cùng một chỗ với tổng giám đốc, dường như bị anh ta tra một lần hộ khẩu từ cha mẹ cho tới anh em. Chẳng qua sự chú ý lúc này của Uyển Đình đều dành cho hai cái áo xài hết nửa tháng tiền lương của cô, nên tổng giám đốc hỏi gì cô đáp nấy, hoàn toàn theo bản năng.
Trở lại công ty, Hướng Uyển Đình cũng không gặp lại Đổng Ngôn nữa. Chẳng qua trong lúc đợi chuyển lên nhân viên chính thức thành công, ngày nào cô cũng trôi qua trong lo lắng.
“Hướng tiểu thư, mời cô tới phòng quản lý.”
Chuông điện thoại nội bộ reo lên, vừa nghe giọng của thư kí Lưu, Hướng Uyển Đình giật thót: “Có… có chuyện gì sao?” Hôm nay là ngày cuối cùng của ba tháng thử việc tại Ngải Mộ, hai ngày nay cô thành tâm thắp hương cầu phật…….. cuối cùng cũng không được ư?
“Tôi cũng không rõ lắm.” Trước giờ thư kí Lưu đều nói chuyện ngắn gọn như vậy. “Nhưng quản lí muốn cô có mặt tại đó trong năm phút.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Bỗng nhiên Hướng Uyển Đình có một loại dự cảm bất an, nhưng cô cho đây là lực uy hiếp của Tổng giám đốc đành nhăn nhó đứng dậy. Đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế đều đưa mắt nhìn cô, cô giữ vẻ mặt bi tráng bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.
“Vào đi.”
Hướng Uyển Đình vừa đẩy cánh cửa đen như mực của phòng quản lí ra đã bị khí thế cường đại của Đổng Ngôn dọa sợ. Rõ ràng ngoại hình của Tổng giám đốc là sáng lạn như ánh mặt trời, sao lại cho người ta cảm giác âm hiểm đen tối thế nhỉ?
“Thiết kế Hướng, xin hỏi cô tới Ngải Mộ bao lâu rồi?” giọng nói Đổng Ngôn không để lộ chút cảm xúc nào.
“Tính cả hôm nay, là vừa tròn ba tháng…..” Hướng Uyển Đình cẩn thận trả lời, chỉ sợ không cẩn thận là dẫm phải bom.
Đổng Ngôn dừng động tác trên tay lại, đột nhiên ném cho cô một xấp bản thảo thiết kế: “Vậy cho hỏi đây có phải là tác phẩm của cô không?”
Căn bản không cần lật xem, từ lúc cô tiến vào bộ phận thiết kế đến giờ, chưa từng vẽ qua bản thảo nào.
Hướng Uyển Đình nặn từ trong kẽ răng ra hai chữ: “Không phải.”
“Vậy chức trách công việc của cô là gì?”
“Bưng trà, thay nước, quét dọn, tưới hoa, còn đổi nước cho con rùa nhỏ của Minna nữa……..”
“Mấy việc đó thôi à?” Đổng Ngôn nhịn không được cắt lời.
Hướng Uyển Đình vô cùng không tình nguyện gật đầu. Đây cũng không phải điều cô muốn mà.
Đổng Ngôn trầm tư nhìn cô, cuối cùng nói một cách nghiêm túc: “Xem ra chúng tôi phải tìm nhà thiết kế một lần nữa rồi.” nói xong liền đưa tay với lấy điện thoại nội bộ công ty.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh! Hướng Uyển Đình giật mình nhào qua ngăn lại: “Oh Oh No, Tổng giám đốc, tôi không thể mất phần công việc này được đâu Tổng giám đốc à!!!! Tôi vừa mới tốt nghiệp, trên có mẹ già dưới có em họ, tôi rất cần phần công việc này mà…..”
Đổng Ngôn nghi ngờ nhìn cô: “Em họ cũng cần cô nuôi à?”
“Không cần……. nhưng nó hay đến nhà tôi ăn chực! Thôi kệ nó, dù sao thì…….. Tổng giám đốc, tôi thật sự không thể mất công việc này được, xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội!”
“Chờ một chút.” Đổng Ngôn rút tay mình khỏi ma trảo của Uyển Đình: “Tôi có nói muốn sa thải cô à?”
Có không? Hình như không có? Hướng Uyển Đình cảm thấy mình lại suy nghĩ hơi quá rồi!
“Ý của Tổng giám đốc ngài là…….”
“Thư kí Lưu sắp phải nghỉ sinh rồi, trong khoảng thời gian đó ghế thư kí trống, cô xuống đó đi.”
Thư kí…..? “Còn tiền lương…..”
“Cô ở bộ phận thiết kế ăn chùa ba tháng, tôi chi đồng để nuôi người rảnh rỗi, cô còn dám hỏi tôi tiền lương?” Đổng Ngôn bỗng nhiên cao giọng. “Tiền lương vẫn giữ là ”.
Tự thấy đuối lý, khí thế của Hướng Uyển Đình yếu đi hẳn: “Phải rồi……. Tổng giám đốc. Nhưng không phải chuyển chính thức tiền lương là sao?”
“”.
“ đồng ý!”
Hu hu hu hu, nhà tư bản đều ăn thịt người mà! Hướng Uyển Đình khóc không ra nước mắt.