Hướng Uyển Đình thề cô chỉ muốn lười biếng một chút thôi, tuyệt đối không nghĩ tới chuyện xa vời rằng tổng giám đốc sẽ mang cô đi mua quần áo! Chẳng những vậy còn đưa cô đến mấy cửa hàng cao cấp nhất trong công ty bách hóa.
“Cái này, cả cái kia nữa, lấy số S cho tôi.” Đổng Ngôn cả ngàn năm vẫn vẻ mặt lạnh tanh như vậy.
Hướng Uyển Đình ngoài mặt thì căng thẳng nhưng trong thâm tâm lại mừng khôn xiết, cầm quần áo bước vào phòng thử đồ. Nhưng vào đó việc đầu tiên cô làm không phải là thay đồ mà là nhìn giá tiền trên mác: “What! Bốn số không lận!”
Quần áo chọn xong khá nhanh, vì áo sơ mi đã hỏng nên Uyển Đình đành mặc quần áo mới lên người.
Đổng Ngôn rất lịch sự tính tiền, Hướng Uyển Đình liếc mắt qua nhìn anh, thầm nghĩ: dù là mặt than, nhưng đến lúc tính tiền nhìn đẹp trai thật!
Đi đến cửa, Đổng Ngôn dừng bước: “Thiết kế Hướng, áo sơ mi hai chiếc, tổng cộng là đồng.”
Hướng Uyển Đình chân thành nhìn anh nói cảm ơn: “Cảm ơn tổng giám đốc, khiến ngài tốn kém rồi! Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, làm trâu làm ngựa cho ngài để không phụ lòng hậu ái.”
“Tốn kém?” Đổng Ngôn cười lạnh: “Ai nói muốn tặng cô?”
“Không… không phải là….. tặng tôi sao?” Hướng Uyển Đình cảm thấy đầu óc choáng váng.
“ đồng, tiền mặt hay chuyển khoản đây?”
Hướng Uyển Đình ngây người.
Có đùa không vậy!!!!!? Nếu không phải để tặng cô, sao phải đến chỗ đắt tiền như vậy mua quần áo?
Đổng Ngôn đứng đối diện dường như nhận ra tâm sự của cô, khẽ nhíu mày: “Hừ, chúng ta là nhân viên của Ngải Mộ, sao có thể mặc hàng vỉa hè đi làm được.”
“Nhưng cũng không cần mua đến đồng chứ?” Một tháng tiền lương của cô chỉ có thôi đấy.
“Ha ha” nụ cười của Đổng Ngôn là người ta sởn tóc gáy: “Vì tôi là hội viên của cửa hàng này.”
“Hội.. hội viên….?”
Một trận gió lạnh thổi qua, Đổng Ngôn tiếp tục cười, gằn từng chữ: “Hội viên… mua đồ…. Sẽ có điểm tích lũy.”
Mợ nó! Hướng Uyển Đình đơ người trong gió: Đừng có đùa vậy chứ! Anh đường đường là tổng giám đốc công ty, vì một ít điểm tích lũy mà làm vậy, có còn là đại trượng phu sao?