Sau khi thấy đứa bé đã hội hợp cùng gia đình, Bích Diệp cũng không cần phải nán lại làm gì nữa, nên tự giác đi khỏi. Cô đang định đi tìm mẹ, không ngờ lại có thu hoạch ngoài mong muốn, cô quay sang nhìn vào cửa hàng kem, thấy được Hoàng Lân đang ngồi ăn say sưa ở đó. Cô cũng không vội bước qua, nhắn gọi mẹ nếu mua sắm xong đi đến tiệm kem này đón cô. Thấy ghế trống trước mặt có người ngồi xuống, cậu bé ngước mắt nhìn, nhìn xong lại không kiềm được mà vui sướng. Cậu nhanh chóng xuống ghế rồi đi đến nắm tay chị ấy. Bàn tay được một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy, cô bất giác vỗ nhẹ lên rồi bảo cậu ngồi lại ăn đàng hoàng. Hoàng Lân nghe lời liền quay về chỗ ngồi an phận.Cô nhìn xung quanh lại không thấy dì đâu liền hỏi:
" Mẹ em đâu?"
"Mẹ ở quầy kem mua thêm kem cho em".
Cô nghe thế chỉ biết lắc đầu chịu thua:
" tiểu ham ăn".
Lúc này, mẹ của Hoàng Lân cũng vừa trở về bàn, thấy sự xuất hiện của Bích Diệp liền vui vẻ bước đến đặt kem lên bàn. Cô liền nâng Bích Diệp ngồi lên đùi mình rồi nựng má nàng:
"Cháu yêu của dì hôm nay sao lại xuất hiện ở đây thế".
Cô đáp:" mẹ cháu mua đồ cho bữa tiệc". Bà nghe tới bữa tiệc liền hiểu ý ngay, hôm nay bà cũng đang lựa đồ cho cậu con trai nhỏ của mình. Trò chuyện một hồi rồi mẹ của Bích Diệp cũng đến, thế là hai nhà lại tụ hợp nhau cùng mua sắm vui vẻ. Hai người mẹ phía sau vừa trò chuyện không ngớt vừa trông coi đứa trẻ. Còn Bích Diệp và Hoàng Lân thì tay nắm tay nhau đi ở phía trước. Bé con vui vẻ hẳn ngày thường, nắm chặt tay chị ấy ung dung bước đi. Thấy bé con đột nhiên vui vẻ đến vậy, liền hỏi:
" Sao em vui thế?".
"vì có chị ".cậu vui vẻ đáp
Nghe lời dẻo miệng từ đứa bé này rồi cũng thành quen, nhưng không hiểu sao lần nào cũng cảm thấy ấm áp.
Đi một vòng cuối cùng Hàn Nhược cũng tìm được một chiếc váy ưng ý cho con gái mình, vội kéo con gái vào phòng thay đồ thử ngay. Trong lúc chờ Bích Diệp thử áo, Hoàng Lân trong đầu liền tưởng tượng không biết chị ấy sẽ trông như thế nào, nhưng chắc chắn một điều là rất xinh đẹp.
Và rồi, khi cánh cửa phòng mở ra, một cô bé đầy sự sang trọng và trầm tĩnh xuất hiện, trên người cô là chiếc váy màu trắng đầy tinh xảo, chân váy là những đường gấp đầy hoàn mĩ, thể hiện rõ tính cách của người mặc nó, một sự lạnh lùng nhưng lại đầy sức hút.
Hoàng Lân đã tưởng tượng rất nhiều lần chị sẽ trông xinh xắn như thế nào, nhưng không ngờ lại có thể đẹp hơn những gì cậu nghĩ rất nhiều lần. Cậu liền đi đến trước mặt chị cầm lấy tay của chị ấy:" đẹp quá".
Mắt thấy cậu bé này cứ ngây ngốc nhìn mình, không biết làm gì hơn là xoa đầu bé ngốc này:
" Cảm ơn".
Hai người mẹ thấy một màn tình cảm chị em này không khỏi cười khẽ, trẻ em đúng là trẻ em, muốn gì là thể hiện hết ra ngoài cả.
Sau khi chọn đồ cho hai đứa trẻ xong, cả hai nhà cũng phải tạm biệt nhau. Hoàng Lân thấy phải xa chị nữa rồi nên không nỡ tí nào, Bích Diệp hiểu ý cậu liền nói khẽ vào tai Hoàng Lân:
" Gặp lại ở bữa tiệc"
Xong rồi cô cũng theo mẹ lên xe ra về. Hoàng Lân nhìn đến khi xe đi mất mới mở miệng:" được", rồi theo mẹ quay về.