Hôm nay Hàn Nhược đưa Bích Diệp đi mua sắm cho bữa tiệc sắp tới nhà Cung gia. Mới sáng sớm, đã bị mẹ cô lay dậy, nói nào là đi lựa áo, làm tóc, mua giày... Cuối cùng cũng đành phải đi theo. Mẹ con cô đang trên đường đến khu mua sắm thương mại Aiden. Đây là một khu mua sắm lớn nhất ở A đại, do nhà họ Dương xây dựng nên năm gần đây, nhưng không ngờ lại phát triển mạnh đến vậy, thật sự khiến cho các gia tộc trong giới kính nể.
Lúc này, ở một cửa hàng váy cho trẻ em, mẹ cô đang đi xem từng chiếc váy của cửa hàng, còn cô thì ngồi ở phòng chờ ăn kem đợi mẹ. Kể ra shop này phục vụ rất tốt, trông chừng trẻ em để phụ huynh lựa đồ, thậm chí còn cả bánh ngọt dỗ trẻ nữa. Các nhân viên phục vụ trong thấy một bé gái xinh đẹp đáng yêu như thế này cũng không cầm lòng được mà lại gần bắt chuyện làm quen với cô. Lúc Bích Diệp lướt mắt ra ngoài cửa kính, nhìn thấy có một bé gái đang khóc lóc ngồi một góc ôm đầu dưới gối, tuy rằng cô không thích lo chuyện bao đồng nhưng đợi từ nãy đến giờ mà vẫn chưa ai đến đón cô bé, cô đành giúp đỡ một tay vậy. Các nhân viên phục vụ thấy bé con đáng yêu muốn đi ra khỏi cửa hàng liền ngăn cản:
"Em đi đâu vậy hả?, ra ngoài sẽ bị lạc đó, rất nguy hiểm, vả lại nếu mẹ em chọn đồ xong không thấy em sẽ rất lo lắng đó". Cô đáp lễ phép lại:
"em có thiết bị định vị trên điện thoại, không lạc được, bảo mẹ em cứ mua sắm vài vòng rồi gặp trước cửa khu thương mại là được."
Các cô nhân viên nhìn cô bé bước ra cửa mà há hốc miệng, không ngờ còn bé như vậy mà lại trầm ổn, lễ độ được như vậy, quả thật khiến người ta không khỏi trầm trồ thán phục.
Bích Diệp nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô bé, thấy có người đến bé con cũng ngước mắt lên nhìn. Trông thấy một chị gái nhỏ nhìn mình với đôi mắt màu tím violet huyền bí, mái tóc xõa dài trông thật xinh đẹp, thật sự cô không biết mình có phải là nhân vật truyện tranh trong lúc khó khăn còn được tiên nữ giúp đỡ.
Thấy bé con cứ nhìn mình từ nãy đến giờ không chớp mắt, cô mỉm cười nhẹ, khiến cho mặt của bé con lại càng thêm một tầng ửng đỏ. Bất giác hỏi cô một câu:
" chị, chị là tiên nữ sao?".
Bích Diệp nghe vậy không nói gì, chỉ khẽ hỏi:" lạc?".
Bé con gật đầu, cô lại hỏi nói tiếp: " Theo chị".
Bé gái nhỏ của chúng ta bất giác cảm thấy tin tưởng người chị gái trước mắt mà đi theo sau lưng chị ấy. Bích Diệp thấy cô bé cứ lẽo đẽo theo sau không dám lại gần nên quay lưng lại, đưa tay đến trước mặt cô bé:
" nắm tay chị, kẻo lạc". Bé gái rụt rè nắm chặt tay của chị gái trước mặt, như sợ buông ra sẽ không thể nhìn thấy chị ấy nữa. Cả hai sánh vai nhau đi đến khu thông báo tìm trẻ lạc rồi nói cho người phát thanh thông báo tìm thân nhân cho cô bé.
Bích Diệp hỏi bé:" Em tên gì?".
"Em tên Dương Na Na". Cô nghe thấy cái tên này bèn nhớ lại lời mẹ nói khi giới thiệu về gia đình Dương gia. Xem ra cô bé này lai lịch không nhỏ. Sau khi nghe thông báo tìm người thân, thiếu gia và thiếu phu nhân Dương gia liền vội vàng đến đón con gái. Khi đến nơi họ lại thấy ngạc nhiên hơn nữa, thường ngày con gái mình rất nhút nhát, ít dám bắt chuyện với ai, thế nên khi phát hiện cô lạc đường họ rất lo lắng. Không ngờ giờ lại thấy cô đang vui vẻ nói chuyện cạnh một bé gái khác, trong lòng họ thầm nghĩ:" nhất định phải báo đáp tốt cho cô bé này".
Trông thấy ba mẹ xuất hiện, Na Na chạy ngay đến bên họ rồi nũng nịu, sau một màn như vậy định đi tìm bé gái kia cảm ơn lại chẳng thấy người đâu nữa. Na Na bèn nói:" Chị ấy là Hàn Bích Diệp. Ba, mẹ, con muốn gặp lại chị ấy." Cha mẹ cô nghe xong, thì ra là người quen biết, sau đó liền an ủi cô:" Có lẽ trong bữa tiệc nhà Cung gia sắp tới con bé cũng đến, con sẽ gặp lại được chị ấy". Na Na nghe vậy bèn hiện rõ sự vui mừng, cùng ba mẹ tiếp tục mua sắm chọn đồ cho cô.