TK: “Cảm ơn vì đã chuyển sang kênh nấu ăn của TK như thường lệ. Tuy vậy, tôi phải xin lỗi vì thông báo lần này. Theo kế hoạch, thì tôi sẽ giới thiệu công thức nấu ăn cứ ba ngày một lần, nhưng làm thế sẽ khiến cho công việc của tôi bận rộn hơn trước, thành ra tôi sẽ phải giãn thời gian thành một tuần một lần. Vô cùng xin lỗi tất cả khán giả.”
George: “Tôi rất trông ngóng series ‘nấu cả thế giới chỉ bằng 100 yên đấy’. Đáng tiếc thật, nhưng hãy nỗ lực trong công việc nhé. Mà, nghề nghiệp của anh là gì vậy?”
TK: “Bí mật. Dù vậy, nó có liên quan đến giáo dục…”
Himuhimu: “Có dính dáng gì đến vụ bắt nạt và tự sát ở trường Kuzegawa không vậy?”
TK: ‘Không, chỉ là vô tình trùng hợp thôi. Chuyện của tôi tình cờ xảy ra cùng thời điểm ấy mà.”
George: “Ơn trời, nhẹ nhõm hẳn đấy. Làm tôi sợ hết cả hồn (cười).”
Sou: “Không, chẳng phải anh là giáo viên chủ nhiệm của cái lớp đó sao? Tên của anh ta có thể viết tắt thành TK.”
TK: “Chỉ là vô tình trùng khớp thôi mà, phải không?”
Sou: “Một tuần một lần? Anh đùa đấy à? Lớp của anh đang có vấn đề, còn anh thì chẳng định đi điều tra gì hết. Anh chẳng hề quan tâm tới bọn trẻ chút nào, thay vào đó lại chui đầu vào mạng xã hội thế hả. Anh có xứng với cái danh giáo viên không?”
TK: “Tôi đã nói là bạn hiểu nhầm rồi.”
Sou: “Có người biết giọng và dấu vân tay của anh đấy, và chừng đấy là đủ. Tôi sẽ báo cáo chuyện này cho giới truyền thông biết, và biến anh, tên giáo viên vô trách nhiệm, thành kẻ thù số một của Nhật Bản cùng với kẻ đầu sỏ tàn nhẫn mang tên S.”
TK: “Ông đùa tôi đấy à!? Ông là ai!? Chuyện đó chẳng có can hệ gì tới tôi hết đó!?”
Sou: “Anh đã đoán ra được gì rồi, phải không? Anh là người trưởng thành gần gũi với bọn trẻ nhất, thế mà lại chẳng thể ngăn cản vụ tự sát.”
TK: “Tôi có thể làm gì đây!? Chẳng có vụ bắt nạt nào cả! Không nhân chứng! Dấu hiệu cũng chẳng thấy tăm hơi! Đó là lỗi của con quỷ đó! Tôi là nạn nhân mà!”
Sou: “Anh thật kém cỏi khi hành xử không khác gì người ngoài cuộc. Tạm biệt.”