Tôi quyết định sẽ giải thích nhanh gọn cuộc cách mạng này.
Nó sẽ hơi mệt chút, nhưng chú ý nghe tôi.
Trong giờ nghỉ trưa, sau khi hoàn thành bữa ăn chẳng dở nhưng cũng không mấy ngọn miệng, mọi người sẽ mạnh ai nấy làm chuyện riêng của mình.
Tôi thì lúc nào cũng ở góc lớp ngồi đọc sách, thành ra bản thân tôi chưa có một lần nào để ý tới tất cả những người khác trong lớp cả. Dù vậy, khi nhìn gần hơn, tôi sẽ thấy bọn họ vui vẻ bày đủ thứ trò.
Masaya, Ninomiya, và Watabe thì chơi bài Poker cùng vài cô gái, trong khi Ishikawa ngồi kế bên quan sát với vẻ mặt vui tươi. Komuro thì đang vận hết nội công vào tay để chép bài tập của Masaya, mấy cô gái khác tách ra nói chuyện ở hành lang, ném cho Katou và những người khác một cái nhìn khó chịu khi bọn họ đang bàn chuyện về vài thứ không mấy trong sáng. Những người thiên về văn hoá Otaku thì thảo luận với nhau về bộ anime sẽ được trình chiếu đêm hôm đó, trong khi những người bình lặng như tôi thì giở sách ra đọc.
Điều mà tôi muốn nói, là lúc đó, tôi không có nổi điên.
*
Khi tôi tấn công Masaya với một chai nước đầy ắp, tôi không có bị kích động đến thế.
Nên khi tôi đã ra quyết định, tôi đã ra tay với Masaya với một cú đánh nhanh khi cậu ta quay đầu lại. Dĩ nhiên, điếu đó hoàn toàn nằm trong dự doán; nếu thực sự nổi giận, tôi đã lấy nguyên cái ghế đánh rồi, và Masaya thậm chí sẽ bị chuyển đến bệnh viện luôn chứ chẳng đùa. Với mớ cơ bắp yếu ớt của mình, chuyện đấy là điều mà tôi có thể làm được.
Dù thế nào đi nữa, việc tôi tấn công Masaya bằng cái chai nước và để lại một vết bầm trên mặt cậu ta đều là vì lòng tốt cả.
“Cậu bị sao vậy… Sugawara?”
Từng người trong lớp tôi dừng lại mọi hoạt động của mình lại, và sự im lặng ngay lập tức phủ đầy lớp học-
Masaya là người duy nhất giữ được bình tĩnh.
Điều đấy làm tôi thật tâm nể phục.
Thành ra tôi nói, “Đây thực sự là một ngày đẹp trời.”
Vào đầu tháng mười một, tôi bắt đầu cuộc cách mạng của mình.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi, tôi ra tay đánh Masaya như đã trình bày ở trên.
Và hỗn loạn ập đến.
Tôi giải thích cho giáo viên chủ nhiệm thầy Toguchi, mẹ của Masaya, cùng với phụ huynh của ba người còn lại, và mấy lời đả kích của họ chả khác gì đàn gảy tai trâu với tôi. Có đôi lần, mẹ của Masaya còn muốn đánh tôi vài phát nữa kìa.
Tại giữa lớp học, vài người lớn bao quanh tôi, ném đủ thứ lời lăng nhục xỉ vả đầy kích động vào mặt đứa nhóc này.
Như một con thỏ vào nhầm hang cọp, tôi đã bị bỏ mặc lại tại đấy với một trải nghiệm kinh hoàng, đáng thương.
Nhưng tôi không bao giờ nói lời xin lỗi.
Không thể đầu hàng dễ dàng thế được, vì đây là cách mạng.
Ai ai cũng ép tôi vào mấy cái trò trừng phạt nực cười, và trong giờ nghỉ trưa, tôi phải lết gối đi tới từng lớp, quỳ xuống trước mặt từng người.
Ngày hôm đó, tôi về nhà lúc tám giờ tối.
Và trước khi đi ngủ, tôi cuối cùng cũng gặp được bố, người mới về tới nhà.
Ông cởi bỏ chiếc áo khoác dày, lấy ra một lon bia trong tủ lạnh, rồi chỉ nói với tôi câu này “Đừng làm điều gì ngu ngốc đấy,”.
Chỉ thế thôi.
Ông ấy chưa bao giờ hỏi tôi cái gì.
Mẹ Masaya nổi cáu cứ như ông thần Asura vậy, và kết quả là tôi bị đình chỉ học ba ngày; bao gồm cả ngày thứ bảy, tính ra thì tôi đã nghỉ một mạch năm ngày liên tiếp. Trong khoảng thời gian này, tôi có đến trường vài lần, và ghé qua nhà của Masaya, Ninomiya, Watabe, và Komuro.
“Dẫn bố mẹ mày đến đây!” Vài người trong số họ nói với tôi như thế.
Nhưng tôi chỉ có thể trả lời rằng, “Xin tự mình đến gặp bố mẹ cháu ấy.” Tôi đâu có ý lừa họ hay gì đâu, tôi đang thành thật ấy chứ; tuy nhiên, thay vì khen tôi lại bị mắng cho tắt bếp, điều đó làm cho tôi vô cùng kinh ngạc.
Chừng này tôi có thể hiểu được.
Vấn đề là sau quãng thời gian bị đình chỉ kìa, lúc mà tôi bị bắt phải quỳ gối trước tất cả mọi người.
(Bộ đây là thời Edo à!?)
Vào giờ nghỉ trưa, tôi phải lết gối đi đến từng lớp, bất kể khối học. Cái này giáo dục có cho phép không vậy? Này MEXT[note27954], giải thích cái coi!
…Well, chuyện đấy cũng nằm trong dự đoán.
Sau ngày đầu tiên mài gối ấy, sau quãng thời gian tôi càu nhàu trong lòng, cuối cùng bản thân tôi cũng được bình an. Tôi miệt mài xoa xoa hai đầu gối cùng mớ tóc đầy bụi bẩn và đất cát mà thở dài.
Cám giác thương hại và khinh thường từ mấy người lạ mặt vẫn đòng lại trong lòng tôi. Mọi người đang ăn trưa vui vẻ, thì đùng một cái tôi xuất hiện với cái đầu cắm chặt xuống sàn cùng với mấy giáo viên. Ai ai cũng sững sờ, miệng chẳng thốt nên lời; những ánh mắt hiếu kì nhanh chóng hoá thành sự coi thường. Tuy không hề thấy bản mặt của họ, nhưng tôi cảm thấy thứ đó chính là bầu khí đang chàn ngập trong căn phòng.
‘Bắt nạt là xấu’ là thứ mà bất cứ học sinh nào cũng biết ; đồng thời, cái biết thứ nhì là ai cũng rõ tôi là một thằng rác rưởi .
Tôi nghĩ ngôi trường này sẽ không còn bóng dáng mấy tên bắt nạt nào nữa đâu nhỉ. Chúc mừng.
(Mẹ Masaya thực sự đáng sợ quá…)
Tôi thở dài, và nghe thấy tiếng của Thầy Toguchi. Thầy ấy là giáo viên chủ nhiệm, người đã đồng hành cùng chuyến hành trình lết gối đền tội của tôi.
“Này, Sugawara.”
Vị thầy giáo trẻ với độ tuổi xấp xỉ ba mươi gãi đầu cất tiếng.
“Trông em có vẻ không thấy chuyện này khó khăn vậy…”
“Thật sao?”
“Không, không phải thầy muốn tăng hình phạt lên đâu, mà là vì tò mò. Em đang nghĩ cái gì vậy?”
“À không có gì đâu. Chỉ đang ngẫm nghĩ lại cách mà đứa này đã hành hạ Masaya kiểu gì ấy mà.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Toguchi-sensei lại có thể đoán tới mức này, nên tôi cố hết sức để trưng ra cái thái độ ngạo mạn, nụ cười đầy móc mỉa, và ngoái mặt nhìn sang một phía khác hoàn toàn.
Ít nhất thì cho đến khi cuộc cách mạng kết thúc, tôi không thể mở lòng với thầy Toguchi được.
Thành ra tôi chế nhạo,
“Còn gì tệ hơn nữa không? Miễn là thằng này vẫn bị quỳ gối, mọi thứ sẽ kết thúc trong tốt đẹp. Bộ thầy định gọi mẹ Masaya tới đây à? Đây có tạt qua chỗ bà ấy lúc giờ nghỉ, nhưng chỉ tổ làm cơn tam bành của con người đó tăng thêm thôi.”
“…Well, em đúng.”
Có vẻ như thầy Toguchi đã đầu hàng, và thở dài, vội vàng quay lại phòng giáo vụ. Người giáo viên này đã bị chỉ trính vì tính nhu nhược và sợ gặp rắc rối, cực kì kém nổi biệt giữa đám học sinh, nhưng lúc bây giờ, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm vì con người này.
Khi trở về lớp, tôi nhận ra hộp bút của mình đã bị quẳng vào thùng rác.
Nó rất bất bình thường, và chỉ cần nhìn một cái thôi là tôi đoán ra được ngay. Mọi thứ bên trong đều bị đổ ra, rồi ném chung cùng cái hộp bút, làm cho vài cây bút chì bấm vẫn còn đang bị kẹt lại dưới đáy túi rác màu xám.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại xảy ra nhanh đến vậy.
Tôi cảm thấy những cái nhìn chằm chằm khắp phòng, khác với lúc tôi ra ngoài để quỳ gối trước mặt mọi người; nó có cảm giác của công lý. Bằng chứng là vài người đang nhìn thẳng vào tôi, không hề tránh né. Họ chẳng tỏ vẻ gì là xấu hổ khi chưng ra cái thâm tâm xấu xí của mình, thay vào đó lại nghĩ rằng quẳng hộp bút tôi vào thùng rác là một hành động chính nghĩa.
Đáng kinh tởm thật đấy.
“Bộ Bài kiểm tra Nhân lực quan trọng đến thế sao…?” Tôi lẩm bẩm.
Tôi nghĩ thế khi quắc mắc nhìn lại họ. Đằng này cũng có nhiều điểu muốn nói đây.
Chúng mày chẳng có quyền trở thành rác rưởi. Bọn bay là cặn bã. Muốn người khác tán thành với mình sao? Muốn được Masaya khen ngợi à? Hay hoà hợp với môi trường xung quanh để chứng tỏ mình không lạc loài? Mấy người ném đồ của kẻ khác đi chỉ vì vài lý do vớ vẩn vậy thôi sao? Bọn bay đã làm hại bao nhiêu người trong suốt mười bốn năm qua rồi, phản ứng làm gì với cái chữ ‘tình bạn’ khi mấy người còn không hiểu nó là gì hả ?
Nhưng nói với bọn này cũng vô ích. Thứ nhất, tôi không quan tâm đến mấy chuyện này; ngay cả khi chúng ngu xuẩn, là trò hề, rồi sao? Chỉ là hộp bút của tôi bị quẳng đi thôi mà. Nghĩ thêm tổ phí thời gian.
Rác rưởi thật sự không bị tổn thương.
*
Và đó là điều tôi thấy khi bước đầu của cuộc cách mạng đang diễn ra.
Nó đang tiến triển thuận lợi đến bất ngờ, bạn biết không?
*
“Ahhhhhhhhhhhhhh, mệt quá!”
Dù thế nào đi nữa, khi đã về tới nhà, tôi lại gào lên như thế.
Tôi đã đánh Masaya, đối diện với mẹ cậu ấy trong phòng giáo vụ, gặp mặt các nạn nhân trong giờ nghỉ, quỳ gối trước toàn dân thiên hạ, nhà trường và lớp học phán xét tôi; viết mấy thứ đó ra thì dễ, nhưng từng sự việc đều khiến cho tinh thần của tôi bị stress nặng nề.
Tôi ăn vội vàng bữa tối trong phòng khách, xoa dịu tâm hồn mệt mọi của chính mình. Cái bánh baumkuchen tôi giấu bố mẹ mua ngon đến ngạc nhiên. Tôi bắt đầu bóc phần vỏ bọc ra rồi ăn chúng; đó là cách thưởng thức đổ ăn mà tôi nghĩ ra. Tôi đổ gục xuống ghế sofa, miệng không ngùng kêu lên mấy tiếng “Uuu,”. Ngay cả rác rưởi như tôi cũng bị suy sụp tinh thần cơ đấy.
“Nên nói rằng là mình chưa làm gì đúng với khuôn phép được một khoảng thời gian rồi. Đau đầu thật. Bọn họ tàn nhẫn quá. Họ cứ thế tra tấn một đứa nhóc yếu ớt như thế này, chả khác gì thời Heisen cả !”
Ngay cả vậy, tôi vẫn không thể từ bỏ được.
Nếu không, tôi sẽ vĩnh viễn dính cái mác ‘thằng nhóc đã bắt nạt bốn bạn cùng lớp và lấy chai nước đánh người’.
Số phận đã định rồi.
Tôi chỉ có thể bước tiếp thôi.
Tôi quyết định gầm gừ một lúc trước khi về phòng ngủ.
“Bíp.” Có tiếng động phát ra từ máy tính. Tôi tiến lại gần, và nhận thấy nó là tin nhắn từ Sou. Vẫn là mấy câu thoại thường ngày.
“Chào, cậu có nghe tôi không? Có chuyện gì thú vị xảy ra trong ngày hôm nay không vậy?”
Tôi chẳng định nói cho cậu ta biết rằng “Tôi bị phạt phải quỳ gối vào giờ nghỉ trưa.” Vậy nên tôi bịa ra một lời nói dối chẳng hại đến ai. Nói dối vô cùng dễ dàng. Ngày của tôi cơ bản mà nói nó cũng vậy, gần như rập khuôn. Tới trường, chẳng chú ý gì tới lớp, ghé vào thư viện, rồi về nhà.
Tôi không thể nói cho Sou biết về vụ bắt nạt lẫn sự việc hôm nay được, nhưng chỉ muốn bàn về một thứ có hơi ngu ngu hơn chút với cậu ta.
“Oh phải rồi, tôi thấy rằng nấu bánh nhân thịt cùng với súp ngon lắm đấy. Dễ dàng làm ra một món Trung Hoa luôn rồi.”
Tới lúc này, thứ tôi cần chỉ là thay đổi tâm trạng thôi, thành ra bản thân tôi bắt đầu trở nên tham lam, và chế ra một câu đùa nghe thôi đã thấy dở hơi.
Nhớ rằng, là tôi chưa bao giờ làm cái món súp với bánh nhân thịt cả. Nhưng chừng đấy vẫn đủ để làm một món súp Trung Hoa, phải không? Tôi chả biết nữa.
Cuộc đối thoại tiếp tục bằng cách nào đó, và chúng tôi cứ thế tán ngẫu với nhau,
“Vậy, trong trường hợp đó, nếu cậu thay bằng bánh nhân đậu đỏ, thì nó sẽ trở thành súp đậu đỏ, phải không?”
“Thật sao? Nghe cứ nhạt nhẽo sao ấy.”
“Thử làm nó xem. Tôi mong kết quả từ cậu đấy.”
“Cậu nên tự thử làm nó thì hơn, Sou ạ. Thế này thì không đươc đâu.”
Tôi đùa, và đợi tin hồi đáp.
Sau một hồi ngừng ngắn, Sou nhắn với tôi rằng,
“Dù gì thì, sao cậu lại đánh Masaya Kishitani hả, Sugawara?”
Vào lúc đó, tâm trí tôi chết sững lại.
Tôi đọc đi đọc lại dòng nhắn đó, và kiểm trả hết toàn bộ tin nhắn với Sou. Rõ ràng là tôi chưa bao giờ cung cấp thông tin cá nhân của mình cho cậu ta.
Ngay lập tức cổ họng tôi khô khốc, và chẳng tài nào nói được gì cả.
Nhưng trên màn hình, Sou liên tục đánh máy gửi tin.
“Xin lỗi vì đã đường đột nói đến chuyện này, nhưng cậu có phiền chia sẻ nó với tôi không? Có lẽ tôi sẽ giúp được đấy. Sao cậu lại đánh Masaya Kishitani? Sao cậu lại hành xử ngạo mạn trước mặt mẹ của cậu ta? Cậu đã nắm thóp bốn người đó như thế nào?”
Cái gì đang diễn ra thế này? Tôi không biết phải giải thích làm sao,
“Tôi biết cậu, tôi hi vọng vào cậu, và tôi lo lắng cho cậu, nên xin hãy nói cho tôi biết mục tiêu của cậu là gì. Taku Sugawara, người bạn cùng lớp mà cậu gọi là ‘I’ , cô ấy là Kotomi Ishikawa, phải không?”
Tôi vô thức tắt nguồn máy tính.
Hơi thở tôi nặng nề, và tôi vội vàng tháo dây cắm mạng máy tính ra trước khi rời khỏi phòng khách.
Sao cậu ta biết mình?
Cậu ta thực sự là ai?
Tôi thấy có thứ gì đó vụn vỡ, cũng như một cảm giác không lành.
Vào lúc này, chuông cửa reo lên . Không phải bố mẹ tôi; họ không đời nào về vào giờ này được.
Có ai đó đang ở đây.
Với lồng ngực đang đập thình thịch, tôi rón rén đi tới cửa sổ mà lén nhìn ra cửa chính.
Người đang đứng ở đó là người mà tôi không ngờ tới, là người mà tôi chẳng hề muốn gặp mặt.
(Masaya…)
Masaya đứng đấy với miếng băng gạc trên mặt. Nhìn thấy hình bóng ấy, tôi quay lại, muốn trốn khỏi nơi đấy ngay và luôn,
“Taku, cậu ở đó hả?” cậu ấy hướng về phía cửa sổ gọi tôi, “Sao cậu lại làm thế? Cậu tính làm gì vậy?”
Masaya gọi, còn tôi thì bịt miệng lại, nín thở.
Nhưng thiên tài đúng là đúng sợ, Masaya dường như đã nhận ra sự hiện diện của tôi. Cậu ấy vặn nắm cửa, nhưng nó đã bị khoá. Thấy vậy, Masaya cất tiếng,
“Tớ biết cậu đang trốn sau cửa. Nếu cậu không muốn ra ngoài, cũng được thôi. Nhưng xin cậu, cho tớ biết mục đích của cậu là gì đi?”
Tôi không thể trả lời.
Và Masaya nói,
“Cậu không cần phải quỳ gối nữa đâu. Tớ đâu có muốn chuyện này. Tớ sẽ bảo mọi người trong lớp bỏ cái định kiến đó đi cũng như không ném hộp bút của cậu vào thùng rác nữa. Tớ đến đây để nói điều đó. Này, nói gì đi chứ, xin cậu đó.”
Ngay cả khi cậu ấy có đối tốt với tôi, tôi cũng không thể lên tiếng được. Chỉ có sự im lặng nhấn chìm chúng tôi
khi ngăn cách giữa hai đứa chỉ là một cái cửa dày ba xăng-ti.
“Này, Taku…” Masaya lẩm bẩm, “Chúng ta vẫn là bạn bè, phải không? Là chiến hữu mà, phải không?”
“Yeah… nhưng, xin lỗi,” Tôi nói. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ rằng khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi có thể ra ngoài và đi ăn cùng nhau; dĩ nhiên, tôi không gan tới mức cứ thế mà mời cậu ấy được.
Cậu ấy là thành viên đồng minh trong liên minh TakuMasa.
Nhưng vào lúc này, tôi không thể là bạn tốt của người đó được.
Thành ra sau đấy, tôi đã chọn cách giữ im lặng.
Vài phút sau, Masaya vẫn ở đấy, đôi lúc muốn nói gì đó, rồi cuối cùng cũng từ bỏ khi cậu ấy thất vọng đá vào cánh cửa, trước khi quay lưng ra về.
Tôi nhắm mắt lại, cả người vẫn ở yên tại hành lang.
Tôi phải tiếp tục hành hạ Masaya cho đến khi cuộc cách mạng kết thúc.
Vì hạnh phúc của chính tôi.
Tôi kiệt sức, và nằm một đống ở hành lang; vào lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên thêm lần nữa.
Khoảng cách là tầm mười phút hay sao đó, và nó lại làm tâm trí tôi trở lại với cảm giác cảnh giác, đầu cứ thắc mắc liệu đó có phải là Masaya hay không. Tôi tò mò muốn biết người đó là ai, nên mới cất công trở lại phòng khách và nhòm qua cửa sổ; Trước mắt tôi là chiếc cặp màu xanh đậm thường thấy của trường tôi, có đính kèm một dải ruy băng màu xám. Chỉ ruy băng thôi sao? Hình như còn có cái gì đó cột vào với nó thì phải. Yep, trông rất quen.
Để nhìn rõ hơn, tôi đưa đầu về phía trước và vô tình đập vào phần kính. Người đó quay mặt sang khi nghe thấy tiếng động, và ánh mắt của chúng tôi chạm phải nhau.
Đó là Kotomi Ishikawa.
Thật đúng ngay cái lúc tôi không cần. Cô ấy là người tôi chẳng hề muốn gặp, hơn cả Masaya. Mọi thứ đang chuyển biến xấu. Cái ruy băng màu xám đó là tàn tích còn lại của con thú nhồi bông. Tuy nhiên giờ tôi không thể giả vờ là mình không có nhà được rồi, thành ra tôi gật đầu và đi đến cửa chính.
Tại lối vào lờ mờ, tôi bật cái đèn huỳnh quang lên, mở cửa, và lập tức nó bị đẩy qua một bên, gần như bị bật tung. Cô ấy mặc kệ những gì tôi đã làm với lối vào, mà vội vàng nói.
“Sao Masaya lại ghé qua chỗ cậu hả, Sugawara?”
Cô ấy hỏi. Đó là vẻ mặt gay gắt mà tôi chưa từng thấy bao giờ, cảm giác cứ như thể tôi đang bị thẩm ấn vì những tội lỗi bản thân đã làm trong tiền kiếp vậy.
Tôi né đi cái nhìn dữ dội của cô ấy, và nói,
“Có hả? Tôi không chắc nữa.”
“Cậu nói dối. Mình thấy Masaya rời đi từ nhà cậu, Sugawara. Nói cho mình biết đi. Sao Masaya lại đến đây?”
“… Tôi không thấy cậu ta.” Tôi cố gắng cẩn thận hết mức có thể trong cậu trả lời, “Tôi mặc kệ cậu ấy. Con người đó cứ thế mà la lối liên hồi, nhưng tôi không biết cậu ta đang la hay hét cái gì. Chắc là về Tân Ước.”
“Masaya không phải người Công Giáo.”
Lời bác bỏ của Ishikawa là điểm đặc chưng của cô ấy, còn tôi thì chẳng nói được gì.
“Vậy có lẽ là Cựu Ước.”
“Lại cái thái độ đó nữa… cậu sẽ bị bắt nạt đấy, Sugawara.”
Tông giọng của tức giận và thương hại; Tôi đã sống hơn mười bốn năm trên đời, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cách nói lạ tai đến thế.
“Mọi người ghét cái gan của cậu lúc đó lắm, Sugawara… vì cậu đã đánh Masaya. Vì vậy, hãy thành thật cho mình biết đi. Đây là yêu cầu duy nhất của mình thôi đấy…. cậu có thực sự bắt nạt Masaya không?”
“…Có. Komuro lật tẩy những điều tôi làm lên trên mạng, và Masaya phải chịu trách nhiệm, nên tôi đánh cậu ấy. Mọi chuyện là thế.”
Chất giọng của tôi lạnh lùng hơn mình tưởng. Tuy nhiên, những gì đã nói rồi, không bao giờ lấy lại được.
Ishikawa lắc đầu.
“Đấy cũng là nói dối. Tuy mình không thông minh, nhưng mình biết Masaya không phải dạng dễ bị bắt nạt đến thế.”
“Nếu đã vậy, sao Masaya không chối bỏ nó trước mặt phụ huynh và giáo viên đi? Nếu cậu ta nói ‘Em không bị bắt nạt’, thì tôi đã chẳng nói gì rồi. Cậu ta không phủ nhận, vì cậu ta không thể, vì nó là sự thật. Cậu chắc cũng đã hỏi Masaya, phải không? Cậu ta nói gì?”
Khi tôi nói với Ishikawa những lời này, lòng tôi cảm thấy một cơn đau nhói. Một mong muốn mãnh liệt trỗi dậy, mong muốn xin lỗi ngay lập tức và ôm chầm lấy cô ấy. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng trở thành kẻ thù với Ishikawa lại đau đớn đến vậy.
Trong lúc tâm trí tôi còn đang thắc mắc liệu mình có làm cô ấy khóc không, Ishikawa đột nhiên giơ tay tát tôi một cái. Sức dồn vào không bao nhiêu, nhưng chừng đấy là đủ để khiến một tên yếu ớt như tôi ngã rầm xuống đất.
Hơi thở của cô ấy điên dại như một con thú hoang khi cổ cúi đầu nhìn xuống,
“Sao… cậu lại không nói?”
Với đôi mắt ậng ậng nước, cô ấy nói như mắng xối xả vào mặt tôi,
“Xin nói cho mình biết thật đi! Mình nên làm gì đây!? Mình biết tin lời ai đây? Nói cho mình sự thật…không thì… mình phải bắt nạt cậu đấy… Sugawara…”
“Im đi…!!!”
Trong lúc còn đang nằm dưới sàn, tôi gân cổ đáp lại, đẩy Ishikawa – cũng là tình yêu đầu đời của mình, bằng tất cả sức bình sinh.
“Thôi ngay cái trò đóng vai người tốt hay nói mấy lời đạo đức, đẹp đời đi. Những gì trong mắt cậu chỉ là người khác thôi; cậu không hề ghét tôi, đúng chứ? Cậu làm thế chỉ là vì sợ bị đối xử thậm tệ lần nữa, cậu mong rằng những học sinh còn lại sẽ chấp nhận mình. Dừng cái việc thúc đẩy tội ác của người khác vì cái kiểu động lực đó đi. Đừng trốn chạy thực tại nữa coi!”
“—!!”
Cô ấy thốt lên một tiếng khi nghe thấy những lời ấy, và nhìn xuống chỗ tôi nằm với đôi mắt đẫm lệ. Dường như Ishikawa muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
Tôi nghĩ mình đã đúng. Câu đáp lại hiển nhiên đó đã giúp tôi; vì nó mà tôi bắt đầu cuộc cách mạng.
Ổn thôi, tôi thuyết phục bản thân. Ngay cả khi bị Ishikawa ghét, tôi cũng không thể để cô ấy bị dính líu được. Chuyện này sẽ ổn thôi.
Tôi cảm thấy hơi lạnh toả ra từ mặt sàn cẩm thạch, và để tránh đi ánh mắt của cô ấy, tôi nhìn về phía chậu cây đặt ở lối ra vào. Những chiếc lá màu xanh đậm đong đưa khi tôi tiếp tục chờ đợi Ishikawa rời đi.
Cuối cùng, Ishikawa đau đớn nói rằng,
“Xin cậu đừng nói nữa… cậu không biết nỗi đau của người khác. Cậu đâu có hiểu được.”
“Có lẽ thế.”
“Cậu chẳng hề suy nghĩ gì về chuyện này chút nào, phải không, Sugawara? Cậu đổ mực lên tập vở của Masaya … hệt như cái hồi cậu cắt nát đồ thể dục của cậu ấy vào tháng Chín vậy … cậu cứ bắt nạt Masaya mãi thôi… thật kinh khủng.”
“…Eh?”
Tôi quay lại, định lên tiếng hỏi, nhưng cô ấy đã đi mất rồi.
Tôi muốn đuổi theo, nhưng dòng suy nghĩ của tôi không tài nào bắt kịp, cả cơ thể cũng chẳng thể nhúc nhích được chút gì.
Một lần nữa, một mình tôi với dãy hành lang.
Nhưng khác với lần trước, tâm trí tôi đang suy nghĩ tỉnh táo.
“Mình có đổ mực lên tập của Masaya không? Mình có cắt xé đồ thể dục của cậu ấy hả?”
Đó không phải tôi.
Có ai đó đã làm mấy chuyện đấy sau lưng tôi.
Giờ đây tôi nhớ lại ánh nhìn đau khổ của Masaya.
Bộ tôi hiểu sai hoàn toàn về thứ gì sao?
Thứ gì đó đang ẩn dấu.
Và tiến tới một nơi khác với đích đến cuộc cách mạng của tôi.
*
Tôi có một vài mong ước.
Để đạt được nhưng mong ước nhỏ nhoi ấy, tôi phải khơi mào cuộc cách mạng này.
Để xoa dịu nổi khổ cực chất trên lưng bạn tôi.
Dù chỉ là một chút, tôi mong có thể giảm bớt gắng nặng của Ishikawa.
Tôi muốn phá nát Bài kiểm tra Nhân lực, và đạt được hạnh phúc.
Tôi đã có những mong đợi như thế khi một mình bắt đầu cuộc cách mạng này. Và rồi, ngya cả khi không phải dàng cho tôi, tôi vẫn mong cô ấy sẽ nở nụ cười chân thật một lần nữa.
Nếu chúng tôi không thành một cặp thì cũng được thôi.
Rác rưởi không trông mong mấy thứ thiếu thực tế kiểu vậy.
*
Tuy nhiên, một tháng sau cái ngày tôi đánh Masaya, mong ước của tôi vẫn chưa thành hiện thực. Thay vào đó, nó xuất hiện với hình dạng méo mó, vặn xoán trước mặt tôi.
Ngay cả bản thân tôi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra vào lúc này; tôi có thể suy ra vài thứ từ những thông tin và lời đồn nghe được, nhưng suy diễn vẫn chỉ là suy diễn. Dĩ nhiên, có một thứ tôi chắc chắn, đó là căn nguyên mọi thứ là do tôi mà ra.
Cuộc cách mạng của tôi bắt đầu tạo ra náo động, ảnh hưởng đến nhiều người; không hề có nghi ngờ gì về việc này.
*
Ishikawa ngã cầu thang, và bất tỉnh.
Khi tôi nghe thấy tin đấy, tâm trí tôi chết sững lại. Tuy nhiên, hậu quả tồi tệ nhất có thể đã xuất hiện ba ngày sau đó.
Masaya Kishitani đã tự sát.
Lúc biết được điều này qua điện thoại, tôi đổ gục xuống sàn vì chứng tăng thông khí[note27955].
*
Ahh, xin bạn đấy, cứ nhạo báng tôi đi.
Cười cợt thằng nhóc nông cạn này đi.
Đây là điều duy nhất mà bạn có thể làm, niềm hy vọng duy nhất của tôi.
Vì tôi khinh thường bản thân mình, hơn hết thảy mọi người.
Nên khi bạn lấy tôi làm trò cười, cảm xúc của chúng ta sẽ hoà thành một, và chúng ta sẽ trở thành một linh hồn đồng hình đồng dạng.
Tiếp tục chuyện này quả thực là địa ngục.