Mặt trời bắt đầu lặn và màn đêm lại một lần nữa bao trùm lấy khu rừng.
Trong một khoảnh khắc, cảm giác sợ hãi dâng lên trong tôi khi nhớ lại cuộc tấn công của những con gobin vào đêm qua. Nhưng đó đã là chuyện trong quá khứ rồi bởi hiện tại tôi đang được bảo vệ bởi những thuộc hạ vô cùng mạnh mẽ.
"Nhân tiện, các ngươi không cảm thấy buồn ngủ à?"
"Chúng tôi về cơ bản là undead nên không cần những thứ đó."
"Các ngươi đã mạnh hơn rất nhiều kể từ khi hấp thụ ma thạch của quái vật trước đó nhỉ?"
"Vâng thưa ngài."
"Vậy thì nếu ta chủ động đi săn quái vật và cho các ngươi hấp thụ ma thạch của chúng, ta có thể gia tăng chiến lực hiện tại của bản thân..."
Để đề phòng những trường hợp không mong muốn xảy đến trong tương lai thì việc tăng cường chiến lực ngay lúc này là vô cùng cần thiết.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn mất trong khi tôi mải suy nghĩ về điều đó
Không giống như đêm qua, trước mắt tôi là một bầu trời đầy sao.
Liệu nơi này và Trái Đất có cùng thuộc một dải ngân hà không nhỉ...?
Nhưng tôi chợt nhận thấy sự khác thường.
"Tại sao ta có thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh dù đêm nay là một đêm không trăng?"
"Kent-sama, ngài thấy khung cảnh quanh đây ra sao?"
"Cảm giác như đang ở ban ngày vậy."
"Có vẻ như ngài đang dần thích nghi với thuộc tính của bản thân, điều đó giúp ngài quen dần với màn đêm hơn."
"Eh? Vậy điều đó có nghĩa là bây giờ xung quanh đang tối đen như mực sao?"
"Nếu ngài tập trung ma lực một chút ngài có thể dễ dàng nhìn thấy trong đêm điều mà một người bình thường khó có thể làm được."
Thuộc tính bóng tối thật là hữu dụng, không giống như đêm qua, hiện tại tôi đã có thể nhìn thấy mọi thứ mà không cần phải phụ thuộc vào ánh sáng đến từ mặt trăng.
Ẩn mình trong bóng tối, tôi nhận thấy từ đằng xa lũ gobin đang tiến lại gần.
"Có vẻ như chúng ta có khách đến thăm."
"Kent-sama, ngài có thể thấy được chúng sao..."
"Ừ, có vẻ như bóng tối là lợi thế của các hắc pháp sư. Ta có thể cảm thấy sức mạnh đang chảy khắp cơ thể mình."
"Fufufu, nhưng Kent-sama, hãy để chúng tôi xử lý chúng."
"Được thôi, nhưng hai ngươi Reinhardt và Basten phải ở lại đây. Với sức mạnh của hai ngươi những viên ma thạch sẽ vỡ vụn mất."
"Nhưng chúng tôi..."
"Các ngươi vẫn chưa làm chủ được sức mạnh mới của bản thân, vì vậy Fred hãy nhanh chóng đánh bại chúng và thu thập ma thạch đem về đây."
"Tuân lệnh!"
Fred nhanh chóng biến mất trong màn đêm, ngay sau đó cổ của từng con gobin nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Lũ gobin thậm chí còn không kịp phản kháng dù chỉ là một chút.
Vài giây trôi qua, dưới đất lúc này là xác của 11 con gobin.
Tôi cho bọn họ những viên ma thạch vừa thu thập được. Có vẻ lần này không có điều gì đặc biệt xảy ra, họ đơn giản chỉ trở nên mạnh mẽ hơn trước mà thôi.
Lũ gobin và kobold dường như bị mùi máu thu hút và bắt đầu kéo đến đây nhiều hơn.
Reinhardt và Basten khóc lóc, van xin tôi cho phép được chiến đấu. Không còn cách nào khác tôi đành phải chiều theo ý họ.
Lũ gobin và kobold lần lượt từng con một bị hai người họ tàn sát một cách dã man. Đúng như tôi nghĩ họ vẫn chưa kiểm soát được sức mạnh của bản thân.
....
Có thứ gì đó đang đến.
Từ xa là hình ảnh ba con quái vật màu nâu đỏ đang hướng về phía này. Chúng cao khoảng ba mét, sở hữu một cơ thể vạm vỡ cùng với cơ bắp cuồn cuộn. Mái tóc xoăn màu nâu sẫm dài ngang vai và trên trán chúng là hai chiếc sừng dài.
Có vẻ chúng được gọi là rock ogre, một loài quái vật mạnh mẽ hơn gobin rất nhiều.
"Thật là những con quái vật đen đủi...",tôi gật đầu đồng tình với Reinhardt.
Ba con rock ogre có lẽ là những con quái vật mạnh nhất ở khu vực này. Chúng tiến đến không chút bận tâm dù cho chúng tôi đang ở gần đó. Khi đến gần đống xác của gobin và kobold, chúng ngồi xuống bắt đầu nhai ngấu nghiến từng cái xác một.
Cảnh tượng đó khiến tôi nhớ về đêm hôm qua, thời điểm tôi bị lũ gobin cắn xé cơ thể. Âm thanh rùng rợn cùng mùi tanh của máu trôi nổi trong không khí làm tôi cảm thấy buồn nôn.
"Reinhardt, giết chúng..."
"Tuân lệnh!"
Reinhardt tràn đầy tự tin bước về phía lũ rock ogre.
"Uboaaa..."
Những con rock ogre gầm gừ đe doạ khi nhận ra sự hiện diện của Reinhardt.
Đứng trước sự đe doạ của chúng, Reinhardt chỉ mỉm cười, trông anh ta thật sự hạnh phúc.
Một con rock ogre vươn tay giận dữ tóm lấy vai Reinhardt thay cho lời chào hỏi.
"Uboaaa, Uvaaaa!"
"Uraaaaaaa!"
Reinhardt đáp lại con rock ogre bằng việc dùng tay không chặn đứng đòn tấn công của nó.
Con rock ogre nhanh chóng áp đảo Reinhardt nhờ thân hình to lớn của mình, nó đè anh ta xuống. Đúng là Reinhardt đã mạnh hơn trước nhiều nhờ việc hấp thụ ma thạch nhưng đối diện trực tiếp với một đối thủ như vậy liệu có ổn không?
Tôi có nên sử dụng ma thuật để gọi anh ta trở lại không nhỉ? Tôi nhìn sang Basten và Fred, dường như họ rất tin tưởng vào đồng đội của mình.
Dù cho cả hai chỉ là những bộ xương, nhưng cảm giác lúc này tôi có thể hiểu được cử nét mặt và ý định của họ.
Tạm bỏ qua chuyện đó, tôi nhanh chóng quay lại theo dõi trận đấu.
"Ubo ... Ubo, Ubo, Ubo ..."
"Ahhhhhhhhhhhhhhhhh!"
Reinhardt, người bị áp đảo trước đó đang bắt đầu phản công, anh ấy cố giữ con rock ogre dù cho cổ tay đang bị bẻ gãy. Con quái vật rên rỉ, cố gắng thoát khỏi Reinhardt.
Nhận thấy đồng bọn của mình gặp bất lợi, hai con rock ogre còn lại ngừng ăn và hướng về phía Reinhardt.
Thấy vậy, Reinhardt liền đá thẳng vào đầu con rock ogre khiến cho nó gục ngay lập tức.
Không dừng lại ở đó, Reinhardt rút ra thanh đại kiếm Gram, quét ngang một nhát vào chân con còn lại.
Con rock ogre theo bản năng rụt người nhảy lùi, nhưng vẫn không kịp thoát khỏi vết cắt của Gram khiến cả hai chân của nó đều bay mất.
Reinhardt tiếp tục tiến lên, vung kiếm chém ngang một nhát cực nhanh vào cổ con ogre thứ ba.
Theo phản xạ tự nhiên con rock ogre đưa tay lên để đỡ đòn của Reinhardt nhưng đều vô nghĩa. Hai tay và đầu con ogre bay lên không trung.
Hmm...đó rõ ràng là một nhát cắt nhưng nó lại tạo ra một vụ nổ.
"Ugaaaaaaa!"
Sau tiếng thét chiến thắng, Reinhardt đâm kiếm vào con rock ogre còn lại đã mất chân trước đó.
Reinhardt đã thành công trong việc hạ gục ba con quái vật. Anh ấy đang tạo dáng để ăn mừng chiến thắng của bản thân. Trông anh ta lúc này cũng ngầu ra phết!
"Fred, mau đi thu thập ma thạch đi."
"Rõ!"
Fred biến mất vào bóng tối và ngay lập tức xuất hiện gần Reinhardt.
Nhìn Fred khiến tôi nhớ đến những niaja hay hành động trong đêm.
"Thưa Kent-sama, cứ để Reinhardt như vậy có sao không?"
"Không vấn đề gì cả, ta nghĩ mình cũng hiểu được phần nào cảm giác của anh ấy. Thỉnh thoảng cho Reinhardt giải khuây một tý cũng đâu ảnh hưởng gì đâu đúng không?"
"Haha, tôi vốn là một người chu đáo cơ, à không giờ phải gọi là bộ xương mới đúng."
Lúc còn sống, Basten có vẻ đã gặp phải khá nhiều rắc rối. Nhìn vào ánh mắt xa xăm của ông ấy bây giờ tôi đoán có vẻ Basten vẫn còn phải gặp rắc rối dài rồi.
Tôi không nghĩ mình đủ khả năng để lo cho một ông già như vậy đâu~
Sau khi để nhóm Reinhardt hấp thụ ba viên ma thạch lấy từ những con rock ogre, tôi quyết định di chuyển đến một nơi an toàn để nghỉ ngơi.
Tuy rằng thuộc tính bóng tối giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn vào ban đêm nhưng nó không có nghĩa là tôi không cảm thấy mệt. Vì vậy tôi để nhóm Reinhardt canh chừng xung quanh để bản thân có thể chợp mắt một lúc. Khoảnh khắc tôi nằm xuống một bãi cỏ mềm mại gần đó, cơ thể tôi như bị bao trùm bởi sự mệt mỏi, tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Chun, Chun, Chun ... ...
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi thanh âm quen thuộc của những chú chim.
Tôi mơ hồ nhớ về những điều đã xảy ra vào đêm qua...và...một mùi thơm dễ chịu đang lan toả trong không gian.
"Kent-sama, bữa sáng của ngài đã sẵn sàng rồi!"
"Chào buổi sáng, Fred. Đó là một con cá sao!
"Ngươi bắt được nó ở con sông gần đây sao, trông nó ngon đấy!"
Con cá mang ngoại hình giống với cá hồi, không có mùi, vị hơi nhạt nhưng vẫn ngon.
Cảm giác sau một thời gian dài mới được nếm lại hương vị thịt khiến tôi không thể ngừng ăn được.
"Kent-sama?"
"Gì vậy, Reinhardt?"
"Nếu ngài định đi đến Volzard, tốt hơn hết ngài nên tìm một bộ quần áo mới để thay."
"Ngươi nói đúng, sẽ rất khả nghi nếu ta đi vào trong thành với bộ dạng này."
"Hmm...nhưng liệu có chỗ nào bán quần áo trên đường tới Volzard không? Chưa kể là ta cũng không có tiền nữa!"
"Vậy ngài có phiền không nếu chúng ta đi ra gần đường lớn thay cho việc di chuyển trong rừng?"
"Không vấn đề nhưng tại sao lại phải ra đó?"
"Nếu may mắn ngài có thể tìm được thứ gì đó để mặc."
"Thôi kệ đi, ta sẽ để ngươi lo chuyện này, Reinhardt."
Tôi làm theo gợi ý của Reinhardt và men theo đường lớn để di chuyển.
Sở dĩ chúng tôi không trực tiếp đi trên đường lớn là để tránh đi những xung đột không cần thiết. Thật khó để giải thích nếu bắt gặp một ai đó trong hoàn cảnh này, trong trường hợp xấu nhất tôi còn có thể bị họ tấn công một cách bất ngờ nữa.
Khi tôi tiếp tục hành trình đi dọc theo khu rừng bên cạnh đường lớn thì bất ngờ một cỗ xe ngựa bị bỏ hoang xuất hiện.
Tôi lặng lẽ tiến lại gần, xung quanh nơi đây là những vết máu loang lổ cùng với mùi hôi thối nồng nặc của những cái xác.
Chúng tôi cẩn trọng dò xét xung quanh, không có dấu hiệu quái vật ở gần đây, có lẽ cũng đã được một thời gian kể từ khi chiếc xe bị tấn công.
"Reinhardt, nơi này đã bị quái vật tấn công đúng không?"
"Ngài nghĩ như vậy cũng hợp lý."
"Liệu có phải chiếc xe này là nguyên nhân không?"
"Đúng vậy, dù sao thì chúng ta nên kiểm tra xem trong xe còn đồ gì dùng được không."
Đồ đạc trên xe gần như vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ là do lũ quái vật không có hứng thú với chúng.
Dù cảm thấy có lỗi với những người đã khuất, tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm xem có thứ gì mình để có thể mặc hay không.
Sau một thời gian tìm kiếm, tôi thu được những thứ sau: quần áo ở thế giới này, đồng vàng và đồng bạc, những vật có giá trị như ma thạch, vải, thảm, dao, nồi, bột mì, muối, đường, dầu, dây thừng, kim chỉ...
Số lượng đồ khá nhiều sẽ rất khó khăn để di chuyển trong rừng, vậy nên tôi quyết định ném toàn bộ chúng vào không gian riêng của mình.
Với quần áo và tiền bạc trong tay, tôi cùng nhóm Reinhardt hướng đến thành phố Volzard.