Hiện tại chúng tôi đang xuyên qua khu rừng.
Bên kia khu rừng là một toà thành kiên cố tên là Volzard.
Nghe tuyệt mà phải không, nó khiến tôi cảm thấy mình đang thực sự sống ở một thế giới khác vậy!
"Nhân tiện thì tại sao ngài lại tới Volzard vậy Kent-sama? Tôi không nghĩ việc vượt qua khu rừng một mình là khôn ngoan đâu."
"Eh?Ah...đó quả là một chuyến đi đầy khó khăn...chính ả công chúa chết tiệt đó đã khiến ta phải trải qua điều đó!"
Tôi kể cho Reinhardt-san nghe về những sự kiện xảy ra trước đó và lý do khiến tôi phải một mình vượt qua khu rừng.
"Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để cô ta có thể loại bỏ đi thứ phiền toái như ngài cho bản thân mình."
"Đúng vậy bởi sẽ rất khó để có thể vượt qua khu rừng này nếu không có một đoàn hộ vệ đủ mạnh bên cạnh."
Theo Reinhardt-san, khu rừng đã lan rộng rất nhiều so với trước do sự bùng phát của Trent, một quái vật mang ngoại hình giống với những cái cây.
Điều đó làm cho lượng quái vật trong rừng tăng lên nhanh chóng khiến cho việc đi qua khu rừng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
"Vậy thì, nếu ta có thể vượt qua khu rừng này một mình thì có lẽ cô ta sẽ phải nhìn nhận lại khả năng của ta rồi."
"Tất nhiên, việc vượt qua khu rừng này một mình là không thể trừ khi đó là một mạo hiểm giả dày dặn kinh nghiệm hoặc một võ sĩ bậc nhất. Nếu cô ta biết ngài còn có thể sử dụng đồng thời cả hai thuộc tính ánh sáng và bóng tối nữa thì hẳn cô ta sẽ công nhận ngài thôi."
"Oh... cuối cùng cũng đến lúc ta thể hiện bản thân cho cô ta thấy rồi."
Tôi không thể không phấn khích trước chuyện có thể xảy ra trong tương lai gần.
Nhưng đợi một chút, nếu tôi quá chủ quan, tôi có thể mắc phải những sai lầm chí mạng mà mình không nên phạm phải.
Thay vì vội vàng đưa ra kết luận, mình nên suy nghĩ cẩn thận một chút.
Và tôi nhận ra rằng thứ mình thiếu ở hiện tại chính là thông tin.
Vì thế nên tôi đã nhờ Reinhardt và những người khác dạy tôi về thế giới này.
"Đúng như mong đợi của tôi, Kent-sama!. Mặc dù sở hữu thứ sức mạnh độc nhất nhưng ngài lại không hề tỏ ra kiêu ngạo một chút nào."
"Đó chỉ là thứ sức mạnh ta mới nhận ra gần đây nên ta vẫn chưa thể làm chủ được nó."
Sẽ rất nguy hiểm nếu tôi quay lại nơi đó trong khi chưa có bất kì sự chuẩn bị nào.
Không biết lớp trưởng bây giờ thế nào nhỉ...
Nhắc mới nhớ, có vẻ tôi có thể hiểu được ngôn ngữ của thế giới này là do tác dụng của phép triệu hồi.
Điều đó có nghĩa là tôi có thể giải thích mọi thứ bằng lời nói của mình, còn việc viết thư sẽ để cho Reinhardt-san, về lâu dài tôi cũng sẽ học cả việc đọc và viết ngôn ngữ của thế giới này.
Nghiêm túc mà nói thì người tạo ra phép triệu hồi này thật tuyệt vời!
Theo như lời của Reinhardt-san và những người khác, nơi tôi đang đứng thuộc lãnh thổ của vương quốc Resenburg.
Nghĩ lại thì lúc mới gặp cô công chúa đó cũng xưng họ như vậy thì phải.
Nhân tiện, tôi cũng đã hỏi Reinhardt-san và những người khác thông tin về công chúa Camilla nhưng có vẻ họ dường như không biết gì cả.
Cũng dễ hiểu vì linh hồn của họ đã bị trói buộc với khu rừng trong một thời gian dài nên việc họ không biết cũng là lẽ thường.
"Nói mới nhớ, ta được triệu hồi đến đây để thay thế cho những người lính đã chết trước đó, điều đó có nghĩa là ả công chúa đó cần binh lính để chiến đấu ở đâu đó sao?"
"Theo lẽ thường thì là vậy, nhưng ngài không thấy lạ khi cô ta triệu hồi mọi người ở nơi này sao? Thường thì nếu là để đánh trận thì nơi đó phải ở gần biên giới hoặc gần nơi xảy ra xung đột phải không?"
"Đúng là không cần thiết phải triệu hồi gần 200 người ở một nơi xa biên giới như này."
"Liệu có thể xảy ra khả năng Tam công chúa muốn sử dụng vũ lực để đoạt ngôi không, thưa Kent-sama?".
"Ta nghĩ ngươi nói đúng."
"Hmm ..."
Việc này có thể trở thành một mớ hỗn độn nếu tôi không mau sớm nghĩ ra cách gì đó.
Camilla đã từng nói, nếu chúng tôi ngoan ngoãn hợp tác thì có thể trở về nhà...nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu bọn họ thất bại trong cuộc đảo chính? Chắc chắn đó sẽ là một buổi xử tử công khai trước dân chúng rồi.
Có vẻ tốt hơn là tôi không nên quay lại nơi đó.
Khi nói đến đảo chính, bạn không thể nói chắc được điều gì trừ khi bạn biết được tình hình hiện tại của đất nước đó.
Vì vậy, tôi nghĩ mình nên vào thành Volzard và tìm kiếm thêm những thông tin cần thiết.
Tiếp nữa là tôi cũng cần nắm rõ các kiến thức liên quan tới ma thuật của thế giới này.
Tôi hỏi Reinhardt-san và những người khác về ma thuật. Nhưng bọn họ chỉ biết được những điều cơ bản và trong số họ không ai giỏi sử dụng ma thuật cả.
"Tôi rất xin lỗi, Kent-sama, những hiệp sĩ thường không biết nhiều về ma thuật và những thứ liên quan tới nó."
"Hmm...Điều đó có nghĩa là sao?"
Theo Reinhardt-san, ngoài sáu thuộc tính cơ bản ra, ma thuật còn được chia làm hai loại chính.
Đó là ma thuật giải phóng và ma thuật cường hoá. Những hiệp sĩ như Reinhardt đa phần sẽ giỏi về ma thuật cường hoá, vì nó giúp tăng cường sức mạnh thể chất cho cơ thể họ.
"Thông thường mọi người sẽ thiên về một trong hai loại ma thuật trên, hiếm có người nào có thể làm chủ được cả hai loại ma thuật."
"Chà, có vẻ ta là người có thể làm chủ được cả hai loại ma thuật nhỉ..."
"Điều đó hoàn toàn là có thể, với tài năng ma thuật của ngài, tôi nghĩ nếu chăm chỉ ngài có thể hoàn toàn làm chủ được ma thuật cường hoá."
"Tự bảo vệ bản thân vẫn là tốt nhất phải không?"
“Đúng vậy, nhưng trong trường hợp của Kent-sama, chúng tôi sẽ bảo vệ ngài, nên đừng lo lắng.”
"Chắn chắn rồi..."
Với trình độ hiện tại của nhóm Reinhardt, một đòn tấn công nửa vời sẽ không thể chạm được tới tôi.
Nhưng vẫn còn một điều nữa khiến tôi lo lắng.
"Nhưng vấn đề là các ngươi có thể theo ta vào thành phố được không?"
"Chuyện đó..."
Nhìn từ góc độ bình thường, những con skeletons cũng là quái vật.
Và tất nhiên chẳng có vệ binh nào lại để mấy con quái vật lang thang ở trong thành phố cả.
"Rắc rối lớn rồi đây, ta không nghĩ mình có thể làm được điều gì một mình sau khi ra khỏi khu rừng này..."
Tôi không xấu hổ vì điều đó, dù sao thì tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà đúng không? Thật là khắc nghiệt khi phải sinh tồn một mình trong cái thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.
Basten-san như hiểu được sự lo ngại của tôi.
"Tôi nghe nói rằng các hắc pháp sư có thể giấu các ma thú của mình trong bóng tối cũng như triệu hồi chúng ra bất cứ lúc nào. Điều đó chẳng phải giống với ma thuật của ngài sao, Kent-sama? Chưa kể ngài còn là một người có thiên phú trong hắc ma thuật nữa."
"Ta có thể làm điều đó với hắc ma thuật sao? Nhưng ta vẫn chưa biết cách sử dụng nó..."
Khi tôi nói vậy, cả ba liền vội vàng phủ định điều đó, Reinhardt-san lên tiếng thay cho ba người họ.
"Kent-sama, nếu ngài nói tất cả những việc đó giờ xảy ra đều là vô tình thì chắc chắn các ma pháp sư trên toàn thế giới sẽ nguyền rủa ngài đấy."
Trên quan điểm của ba người bọn họ, ma thuật của tôi có vẻ rất khác với thường thức.
Thông thường, ma thuật chỉ được kích hoạt khi người sử dụng niệm phép và tưởng tượng đúng về nó.
Trong khi đó tôi lại chỉ cần tưởng tượng về những điều mình cần làm mà không cần phải niệm chú.
"Tại sao ngài không thử để chúng tôi vào trong bóng của ngài nhỉ,Kent-sama. Hãy thử tưởng tượng về điều đó."
"Ngươi nói đúng, có lẽ ta nên thử xem sao!"
Tôi quyết định làm theo gợi ý của Basten-san.
Và nó hoàn toàn khả thi, đây là cheat là cheat đúng không!!!?
Tôi có thể tùy tiện triệu hồi ra ba người họ bất cứ lúc nào từ bóng của mình.
Không dừng lại ở đó, tôi còn có thể nhập vào bóng của sự vật xung quanh mình hoặc di chuyển từ cái bóng này qua cái bóng khác.
Tôi hoàn toàn có thể tránh các đòn tấn công nguy hiểm bằng cách này...
Hyahha! Hey! Bạn biết điều gì tuyệt vời nữa không...
Đó là có vẻ như hắc ma thuật cho phép người sử dụng chúng can thiệp vào một không gian khác gọi là bóng tối, hoặc đơn giản là họ cũng có thể tự tạo cho mình một không gian riêng để ném mọi thứ vào trong đó.
Bằng cách này tôi có thể yên tâm mà đi vào trong thành. Ngoài ra phép thần giao cách cảm vẫn hoạt động bình thường dù cho đó là một chiều không gian khác.
Đúng là thuộc tính hiếm có khác, tôi yêu nó~
Nhắc mới nhớ, tôi hình như còn có thể sử dụng được quang ma thuật nữa thì phải, nhưng chính xác nó là gì nhỉ?
"Ta có cảm giác tốt với hắc ma thuật, nhưng quang ma thuật là loại ma thuật gì vậy?"
"Đó là những ma thuật liên quan đến hồi phục hoặc thanh tẩy thưa ngài."
"Ta vẫn chưa thể sử dụng thành thạo được nó, nhưng ta nghe nói rằng quang ma thuật có sát thương lớn đối với quái vật hệ undead như skeletons, zombies,...."
Nếu những gì tôi nghĩ là chính xác thì...
Khi tôi gửi những con skeletons trước đó về, tôi đã vô thức sử dụng quang ma thuật. Điều đó cũng đúng khi tôi sử dụng nó để chữa trị cho cơ thể khi bị lũ gobin tấn công.
"Liệu ta có thể sử dụng quang ma thuật để hồi sinh người chết hay không?"
"Tôi e rằng là không thưa ngài, ngay cả pháp sư giỏi nhất cũng chỉ có thể cứu một người sắp chết, việc hồi sinh người chết là hoàn toàn bất khả thi."
"Vậy tiếp đó sẽ là lúc phép chiêu hồn hoạt động nhỉ..."
"Nhưng nếu là Kent-sama...người có thể sử dụng đồng thời cả hai thuộc tính thì ranh giới sống chết sẽ khá là mơ hồ đối với ngài."
"Ta hiểu rồi..."
Sau đó, để có thể thử nghiệm quang ma thuật, tôi đã tự làm mình bị thương. Điều kì diệu thật sự đã xảy ra, các vết thương đều nhanh chóng biến mất!
Mà nghĩ lại thì trước đó tôi còn bị thương nặng hơn thế này nhiều, ba cái vết thương cỏn con này thì có là gì.
"Kent-sama, ma thuật của ngài thật điên rồ!"
"Oh,vậy sao!?
Theo Fred, việc vết thương được chữa lành bằng ma thuật không hiếm. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy ma thuật có thể phục hồi các cơ quan nội tạng cũng như các bộ phận đã mất một cách nhanh như vậy.
Reinhardt-san và Basten-san đều gật đầu đồng ý với Fred-san.
Có vẻ quang ma thuật không phù hợp trong chiến đấu trừ khi đó là quái vật hệ undead, nên đa phần trong các trường hợp các pháp sư thuộc tính ánh sáng sẽ ở phía sau tiền tuyến.
Tuy nhiên với một người sống ở thời hiện đại như tôi, việc sử dụng ánh sáng như một vũ khí để tấn công như tia laser...là thứ thường được thấy trong phim ảnh.
Đó là lý do tại sao hiện tại tôi đang thử tái hiện lại nó.
Ở lần thử đầu tiên, khi tôi phóng ra tia sáng không may nhóm Reinhardt đã dính phải và họ có dấu hiệu bị thanh tẩy nên tôi đã vội cho họ vào bóng của mình.
Lần tiếp theo, tôi đã thử tăng cường sáng lên....ôi...mắt tôi....
Tôi tự hỏi liệu có khả thi khi cố hiện thực hoá vũ khí ánh sáng bằng ma thuật hay không.
Về lý thuyết, tôi định chuyển hoá ma lực thành ánh sáng, tăng cường ma lực, nén lại sau đó ngắm thẳng mục tiêu và phóng ra nhưng khi thực hành thì....
Mặc dù vậy tôi vẫn tiếp tục việc thử nghiệm nó, bởi đó sẽ là thứ vũ khí quan trọng giúp tôi bảo vệ bản thân nếu chẳng may không có nhóm Reinhardt ở bên cạnh.
Có lẽ tôi nên thay đổi cách nghĩ...
Tôi bắt đầu nén ma lực lại, ngắm chuẩn mục tiêu, vào thời khắc nó chuẩn bị được phóng ra tôi chuyển toàn bộ ma lực thành ánh sáng.
Mặc dù với cách làm mới tôi đã hiện thực hoá thành công vũ khí của mình, nhưng cảm giác hơi hụt hẫng khi nó trông không giống trong mấy bộ mecha anime mà tôi hay xem.
Hơn nữa, để kích hoạt nó cần tới 30s để chuẩn bị. Nhưng nó có vẻ sẽ mạnh hơn nếu tôi bắn ngay lập tức.
Hmm....thế này thì quang ma thuật cũng thành cheat rồi nhỉ...
Mà về cơ bản, ngay từ đầu ma thuật đã là một thứ cheat gì đó rồi, nhưng nó lại là thứ phổ biến ở thế giới này.
Mà kệ đi, quan trọng hơn là tôi cảm thấy đói sau một thời gian dài sử dụng ma thuật...
"Đó là bởi ngài đã sử dụng năng lượng trong cơ thể để chuyển đổi mana trong không khí thành ma thuật thuộc tính đó, Kent-sama."
"Ta hiểu rồi, thế còn ma thuật cường hoá của ngươi và những người khác dùng có giống nhau không Reinhardt?"
"Về cơ bản thì chúng giống nhau, nhưng lại khác về hiệu suất chuyển đổi. Nó có nghĩa là càng chuyển đổi nhiều năng lượng thì khả năng cường hoá càng mạnh."
"Ra vậy, ta hiểu rồi. Rốt cuộc thì viên 'Evil Eye Crystal' chỉ có thế đánh giá sơ qua thuộc tính của một người."
Sau khi hoàn thành việc thử nghiệm ma thuật của mình, tôi lại lấp đầy dạ dày mình bằng trái cây.
Nó không tệ nhưng tôi chán ngấy nó rồi.
Ohhh, tôi muốn ăn cơm trắng và súp miso cơ~~~